Tứ đại tài phiệt: Đăng ký kết hôn trễ

Quyển 10 - Chương 39: Trăm kiểu lấy lòng (2)

'Hả?'

Cung Quý Dương nghe cô nói vậy, cố làm ra vẻ ai oán: 'Bây giờ cũng không phải là thời cổ đại, anh chỉ có thể cưới một người vợ, không đụng vào em thì đụng vào ai đây?'

Sầm Tử Tranh lười tranh cãi với hắn, cô chỉ làu bàu nói: 'Anh thật sự rất đáng ghét! Chạy đi!'

'Được, được! Chúng ta về nhà thôi!' Cung Quý Dương vui vẻ chuẩn bị nhấn chân ga thì ...

'Ai nói là em muốn về nhà chứ? Em nói là muốn về nhà mẹ em!' Sầm Tử Tranh trừng mắt nhìn hắn.

Cung Quý Dương nhướng mày, người ngả về phía cô, 'Không được đâu. Nào có chuyện vợ chồng cãi nhau vợ lại trở về nhà mẹ đẻ chứ? Em đường đường là Cung phu nhân, nhà thiết kế chính của thương hiệu Leila nổi tiếng, sao lại có thể so sánh với những bà nội trợ khác được chứ?'

'Ý anh là sao? Bà nội trợ thì sao? Nếu như không phải có những bà nội trợ giúp đàn ông các anh quán xuyến việc nhà, cơm no áo ấm thì các anh có thể yên tâm lo sự nghiệp sao? Còn dám coi thường những bà nội trợ nữa chứ? Trong mắt em, những bà nội trợ so với đàn ông các anh còn biết điều hơn. Đàn ông từ sáng đế tối chỉ biết ghen tuông bậy bạ rồi làm tổn thương những người bên cạnh mình!'

Sầm Tử Tranh lúc này như một chú gà trống sửng cồ, một hơi nói hết những uất ức trong lòng, không ngừng lên tiếng phản bác lời hắn.

Lần này Cung Quý Dương biết mình thật sự chọc giận cô, đúng là "một bước sai lầm ngàn năm ân hận", hắn vội đưa tay lên ra hiệu đầu hàng ...

'Được được được, là anh sai. Anh không nên kỳ thị những bà nội trợ. Haizzz, thực ra anh cũng không phải là kỳ thị, ở Trung Quốc của em không phải phụ nữ có thể chống đỡ nửa bầu trời sao ...'

Thấy hắn như vậy, Sầm Tử Tranh mấp máy môi, muốn cười lại cố nhịn xuống ...

'Đúng là giỏi ngụy biện!' Cô trừng mắt nhìn hắn.

Một chút thay đổi nhỏ trên mặt Sầm Tử Tranh cũng không qua mắt được Cung Quý Dương, thấy cô như vậy, hắn cuối cùng cũng thấy có một tia hy vọng vì vậy liền không bỏ lỡ thời cơ lập tức dỗ ngọt: 'Bà xã, chúng ta về nhà được không? Cùng lắm thì thế này, đợi về đến nhà rồi em muốn trừng phạt anh thế nào cũng được, anh ... trói tay chịu phạt, được không?'

'Không thèm! Trở về nhà em chẳng thà nhìn những bản thiết kế cũng không thèm nhìn mặt anh!'

Sầm Tử Tranh bĩu môi nói nhưng thái độ rõ ràng cho thấy cô đã chịu thỏa hiệp.

Cung Quý Dương đương nhiên nhận ra điều này, hắn vội đáp lời: 'Được được được, chỉ cần em chịu ngoan ngoãn theo anh trở về là được. Với lại ... đừng nghĩ đến li hôn với anh, còn lại em muốn thế nào đều được cả!'

Điều này mới là điều hắn lo lắng nhất, Tranh Tranh tính hay xúc động, tuy đã là mẹ người ta nhưng có lúc tính tình còn trẻ con lắm. Hắn thật sự lo lắng trải qua chuyện tối hôm qua cô liệu có vì tức giận quá mức mà đề xuất li hôn với hắn hay không.

'Li hôn?'

Sầm Tử Tranh vô thức lặp lại hai chữ vừa nghe, nói thật lòng, hai chữ này chưa từng xuất hiện trong suy nghĩ của cô.

Cung Quý Dương bất giác khẩn trương hẳn lên, hắn dè dặt hỏi: 'Tranh Tranh, em sẽ không ... thật sự nghĩ như vậy chứ?'

Thấy cô không nói gì hắn càng sốt ruột, 'Anh nói cho em biết, đời này em cũng đừng nghĩ đến chuyện rời khỏi anh, li hôn càng không phải nói!'

Thấy hắn như vậy, Sầm Tử Tranh thật sự vừa tức giận vừa buồn cười, nhất thời cô cũng không biết nên nói gì mới phải chỉ đành giả vờ tức giận nói: 'Em mới không ngốc như vậy. Bây giờ li hôn với anh thì có gì hay ho đâu? Tuổi thanh xuân của em đã bị người đàn ông đáng ghét là anh làm trễ nãi mất rồi, chẳng bằng tiếp tục dày vò hành hạ anh cho đến chết, như vậy còn mong được hưởng chút di sản!'

Nghe cô nói vậy Cung Quý Dương mới thoáng yên tâm trở lại, hắn nhỏ giọng nói: 'Chỉ cần em không rời khỏi anh, anh chết trong tay em cũng cam tâm tình nguyện!'

'Chỉ giỏi dẻo miệng!'

Sầm Tử Tranh cãi nhau với hắn một hồi, sự uất ức và không vui trong lòng tạm thời cũng giảm bớt không ít, cô đẩy mạnh hắn ra: 'Lái xe đi, em muốn về nhà nghỉ ngơi!'

'Tuân lệnh!'

Cung Quý Dương cười, vội vàng nổ máy chạy hướng về Cung Viên.

***

Dây dưa cả một buổi sáng giờ Sầm Tử Tranh mới được nằm yên ổn trong bồn tắm thả lỏng chính mình, để nước ấm xoa dịu tâm tình hỗn loạn của mình.

Trong căn phòng tắm rộng lớn mùi hương dìu dịu lan tỏa, lẫn trong mùi hương hoa là mùi thuốc nhà nhạt, đây là Cung Quý Dương giúp cô chuẩn bị, không thể không thừa nhận, sau khi ngâm trong nước thuốc, Sầm Tử Tranh cảm thấy thân thể mình thoải mái hơn nhiều lắm.

Chậm rãi khép mắt lại, trong đầu cô vẫn thấp thoáng gương mặt đau buồn của Khương Tĩnh Nghiên. Là lỗi của cô, nếu như cô có thể tìm được Tĩnh Nghiên sớm một chút thì nói không chừng bệnh tình của bác Khương sẽ có cơ hội được chữa kh ỏi.

Nhưng ... người tính sao bằng Trời tính, khi cô tưởng rằng ông Trời đã cho mình một cơ hội để bù đắp thì rốt cuộc vẫn chậm một bước!

Chẳng lẽ cô và Tĩnh Nghiên vĩnh viễn không có cơ hội hay sao?

Nghĩ đến đây Sầm Tử Tranh không khỏi thở dài một tiếng, chuyện đã đến nước này, cô chỉ có thể tận lực giúp được gì cho Tĩnh Nghiên thì giúp. Mặc kệ là bạn ấy ghét cô hận cô đến đâu cũng được, cô cũng muốn giúp Tĩnh Nghiên làm gì đó, nhất là về đám tang của bác Khương.

Nhưng vấn đề bây giờ là, làm sao thì Tĩnh Nghiên mới chịu nhận sự giúp đỡ của cô đây?

Những suy nghĩ rối rắm quẩn quanh trong đầu khiến cô bất giác cau mày ...

Bất thình lình, một đôi tay nhẹ nhàng giúp cô day day huyệt Thái Dương, ôn nhu giúp cô xoa dịu nỗi u sầu trên mặt ...

Vội mở mắt ra nhìn thì đã thấy đôi mắt đen sâu thẳm của Cung Quý Dương còn hắn thì đang đau lòng nhìn những dấu hôn xanh tím đầy trên người cô.

'Ai cho anh vào đây, đi ra!'

Sầm Tử Tranh vội rũ tay hắn ra, hừm, còn dám xem nữa sao, đều là do hắn cả đấy thôi!
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 9 /10 từ 7 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status