Tứ đại tài phiệt: Đăng ký kết hôn trễ

Quyển 10 - Chương 51: Âm mưu (11)

Sầm Tử Tranh kéo tay Khương Tĩnh Nghiên, vẻ mặt nghiêm túc nhìn cô: 'Tĩnh Nghiên, bạn là bạn tốt nhất của mình, không cần nghĩ ngợi nhiều. Hơn nữa mình cũng rất muốn làm việc chung với bạn!'

Tĩnh Nghiên sững sờ nhìn cô, một lúc lâu sau mới lộ ra một nụ cười khổ ...

'Tử Tranh, mình biết câu nghĩ gì nhưng mình đã là người lớn rồi, đi đến đâu cũng không chết được. Bạn không cần phải làm như vậy ...'

'Tĩnh Nghiên!' Sầm Tử Tranh vội ngắt lời bạn mình, 'Bạn cho rằng mình làm vậy là vì thương hại bạn sao?'

Tĩnh Nghiên tuy không muốn thừa nhận nhưng vẫn nhẹ gật đầu.

Thư Tử Hạo thấy tình cảnh này, nhịn không được liền lên tiếng: 'Tĩnh Nghiên, em hiểu lầm Tử Tranh rồi. Thân là bạn tốt của em cô ấy sao lại có cách nghĩ như vậy được chứ?'

Tĩnh Nghiên vẫn im lặng không lên tiếng, chỉ cúi đầu rũ hàng mi dài như cố ý lại như vô tình che đi một thần tình khiến người ta không nắm bắt được.

'Tĩnh Nghiên à ...'

Sầm Tử Tranh buồn đến thắt ruột, cô nhẹ giọng nói: 'Tử Hạo nói rất đúng, bạn là người bạn thân nhất của mình, mình không phải là thương hại bạn, bạn suy nghĩ nhiều quá rồi!'

'Nhưng ... nếu không thì sao bạn phải làm như vậy?' Khương Tĩnh Nghiên rốt cuộc kìm lòng không được hỏi lên câu hỏi băn khoăn nãy giưof.

Sầm Tử Tranh thở dài một tiếng, cô mở phần văn kiện ra, lật đến những trang gần cuối ...

'Bạn xem đi!'

Tĩnh Nghiên chăm chú nhìn xem thì trên mặt chợt lộ ra vẻ kinh ngạc ...

'Đây là ...' Giọng cô có chút run.

'Đây là những tác phẩm mà bạn đã từng thiết kế!'

Sầm Tử Tranh nối tiếp lời cô, giọng thật nhu hòa, 'Tĩnh Nghiên, mình là nhìn việc không nhìn người, tuy rằng trong giới thiết kế bạn còn thiếu kinh nghiệm nhưng bạn tự xem những tác phẩm của mình đi, bên trong có linh cảm, có khí chất, một nhân tài như bạn làm sao mình dễ dàng bỏ qua được chứ?'

Tay của Khương Tĩnh Nghiên cũng khẽ run, ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve những trang giấy, trong mắt không ngừng xao động.

'Tĩnh Nghiên, mình có thể nhìn ra khuynh hướng và khả năng thiết kế của bạn cho nên đưa bạn vào làm việc ở Leila mình rất có lòng tin!' Sầm Tử Tranh nói một cách khẳng định và đầy xúc động.

Thư Tử Hạo bước đến gần hai người đoạt lấy những bản thiết kế lên xem, càng xem càng không nhịn được thở dài một tiếng, 'Tĩnh Nghiên, đây ... đây đúng là tác phẩm do em thiết kế sao?'

Khương Tĩnh Nghiên chậm rãi gật đầu, 'Đúng vậy, đây là bài thi đại học của em!'

Sầm Tử Tranh mỉm cười, tiếp lời cô: 'Mình còn nhớ những thiết kế này của bạn đạt số điểm rất khá!'

Tĩnh Nghiên nghe cô nói vậy trên mặt hơi tái đi một chút: 'Bạn còn nhớ rõ đến vậy sao?'

'Đương nhiên là nhớ rõ, từng kỷ niệm lúc chúng ta học đại học mình đều nhớ rất rõ ràng, trước giờ chưa từng quên!' Cô nắm chặt tay Tĩnh Nghiên, giọng nói mang theo nỗi xúc động bởi vì những kỷ niệm đẹp đẽ ngày xưa.

'Tử Tranh ... xin lỗi ...' Giọng Tĩnh Nghiên cũng có chút nghẹn ngào, trong mắt có thêm một tia buồn bã ...

Sầm Tử Tranh cười thật dịu dàng, 'Ngốc à, chúng ta là bạn bè, nói gì những lời này chứ?'

Tĩnh Nghiên nói một cách chân thành: 'Bạn tốt với mình như vậy mà mấy năm qua mình cứ luôn oán hận bạn!'

'Tĩnh Nghiên, đây chỉ là hiểu lầm thôi, bây giờ không phải tất cả đều được cởi bỏ hết rồi sao? Hơn nữa, sau này đừng có nói rời đi gì nữa nha, bằng không mình sẽ giận thật đấy!' Sầm Tử Tranh cố ý làm ra vẻ không vui nói.

Lần này thì Tĩnh Nghiên không cãi lại nữa, ngoan ngoãn gật đầu.

'Tốt rồi tốt rồi, như vậy có phải vui vẻ không!'

Thư Tử Hạo đứng bên cạnh nhìn cảnh này cũng có chút cảm động. Khi hắn nhìn thấy Khương Tĩnh Nghiên rốt cuộc đã đồng ý lưu lại, trong lòng cũng không khỏi vui mừng, 'Nào nào nào, chuyện công cứ quyết định như vậy đi. Tĩnh Nghiên à, thực ra cho dù Tử Tranh không lôi kéo em vào Leila thì anh cũng muốn đưa em vào làm việc cùng với anh. Vừa nãy anh cũng đã xem qua những thiết kế của em, đều rất thú vị, anh bây giờ có chút ghen tỵ với Tử Tranh rồi đó!'

Sầm Tử Tranh cười có chút đắc ý: 'Đương nhiên rồi, săn nhân tài mà, động tác của em đương nhiên phải nhanh một chút rồi!'

Thư Tử Hạo bật cười ha hả, cũng không nói gì thêm nữa.

Thấy hai người như vậy Tĩnh Nghiên nhẹ giọng nói: 'Mọi người đừng như vậy mà, làm em thật ngại quá, nhất là Tử Tranh, mình rất sợ sẽ làm bạn thất vọng!'

Sầm Tử Tranh mỉm cười: 'Vậy đơn giản thôi, cứ phát huy hết tài năng của mình, là được, như vậy thì mới có thể khiến cho các cổ đông khác tín nhiệm!'

Nghe đến đây Tĩnh Nghiên dè dặt hỏi lại: 'Tử Tranh, một khi mình vào Leila làm việc thì tức là một nhân viên của Cung thị rồi, không biết ... không biết Cung tiên sinh có ý kiến gì không?'

Sầm Tử Tranh nhẹ vỗ vai cô như trấn an: 'Mình đã sớm biết là bạn suy nghĩ nhiều mà, yên tâm đi, bạn vào công ty Quý Dương là người đầu tiên đồng ý. Anh ấy là cổ đông lớn nhất của Leila mà, nếu như Quý Dương không gật đầu thì mình cũng không có cách nào thuyết phục các cổ đông khác cả!'

Tĩnh Nghiên tỏ vẻ đã hiểu, gật đầu sau đó liếc mắt về phía Thư Tử Hạo đang đứng bên cạnh, vừa hay nhìn thấy ánh mắt hắn ảm đạm xuống, liền cười nhạt một tiếng, hời hợt nói: 'Tử Tranh, mình thật sự rất hâm mộ bạn nha!'

'Hâm mộ mình?' Nhất thời chưa hiểu ý của Tĩnh Nghiên, Sầm Tử Tranh nghi hoặc hỏi lại.

'Đúng đó, hâm mộ!'

Tĩnh Nghiên nhấn mạnh lần nữa sau đó nói như giải thích: 'Bạn có lý tưởng rõ ràng mà hiện tại cũng đã thực hiện được lý tưởng của mình. Không chỉ vậy bạn còn có một tình yêu hoàn mỹ! Sự nghiệp và tình yêu, một người phụ nữ có được một trong hai đã rất hạnh phúc rồi mà bạn thì hai thứ đều có, chẳng lẽ như vậy còn không đủ khiến mình hâm mộ sao?'

Sầm Tử Tranh nghe bạn nói vậy, bừng tỉnh mỉm cười nói: 'Thực ra một người có thể tâm bình khí hòa đối mặt với mọi thứ thì mình tin mỗi ngày người đó sống đều thỏa mãn và hạnh phúc!'

'Đúng vậy!' Tĩnh Nghiên tiếp lời cô, 'Đáng tiếc là trên đời này có rất nhiều người si tình, vì tình mà nghĩ không thông. Chẳng hạn như Thư học trưởng vậy. Thư học trưởng, em nói có đúng không?'

Vừa nói cô vừa hướng ánh mắt về phía Thư Tử Hạo.

'Tĩnh Nghiên ...' Sầm Tử Tranh nhất thời phản ứng lại, vội lên tiếng ngăn bạn: 'Đừng suy đoán lung tung, mình với Thư học trưởng vẫn mãi là bạn tốt của nhau mà thôi ...'

Tĩnh Nghiên cố ý châm chọc, 'Ạ? Mình có nói quan hệ giữa hai người là không bình thường sao? Thế nào mà hai người lại mẫn cảm như vậy chứ? Thư học trưởng, sao nhìn anh cũng mất tự nhiên vậy?'
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 9 /10 từ 7 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status