Tứ đại tài phiệt: Đăng ký kết hôn trễ

Quyển 9 - Chương 14: Lại dậy phong ba (5)

Lời của Sầm Tử Tranh có vẻ như chẳng có tác dụng gì với Khương Ngự Kình, hắn chỉ cười lạnh một tiếng, trong mắt lộ ra một tia nham hiểm ...

'Nếu như là trước đây anh sẽ cho rằng em quan tâm đến sự an toàn của anh, nhưng đáng tiếc, chậc chậc ...' Hắn chậm rãi lắc đầu, 'Em cho rằng anh không nắm được sơ hở nào của Cung Quý Dương sao?'

Vốn là luật sư nổi tiếng quốc tế, việc điều tra sưu tầm chứng cớ đối với hắn mà nói là quá đơn giản chứ đừng nói gì đến việc thêu dệt thêm bằng chứng.

Sầm Tử Tranh nhìn ra vẻ phẫn nộ trong mắt hắn, vội nói: 'Anh Khương, em tuyệt đối không có ý xem thường anh. Chỉ là ... anh là anh trai của Tĩnh Nghiên, em không muốn bởi vì chuyện này mà ảnh hưởng đến tình bạn của em với cô ấy, đối với anh cũng vậy, em thật sự hy vọng anh sẽ hạnh phúc!'

Còn một câu mà Sầm Tử Tranh không dám nói ra đó chính là ... người của tứ đại tài phiệt giết người còn không ngại thì còn chuyện gì mà họ không làm được nữa chứ.

Đương nhiên, câu nói đó cô chỉ dám nói thầm trong lòng!

Khương Ngự Kình lúc này đã chìm sâu trong nỗi thù hận và ghen ghét nhất là khi hắn thấy vẻ che chở của Sầm Tử Tranh dành cho Cung Quý Dương, ánh mắt hắn càng lúc càng u ám.

'Vậy được thôi, anh sẽ chống mắt xem ai cười ai. Anh muốn cho em biết thế giới này không phải là chỗ Cung Quý Dương muốn một tay che trời là được!'

'Anh ...' Sầm Tử Tranh nhìn vẻ mặt tái xanh và giọng điệu quyết tuyệt của hắn thì ngực như bị ai đánh một quyền, suýt không thở nổi, cô vội đứng dậy.

'Anh Khương, những điều nên nói em đã nói hết rồi. Tóm lại, chỉ cần không phải là chuyện làm tổn thương đến Quý Dương em đều sẽ đồng ý với anh. Nhưng ... nếu như anh một mực muốn đối phó với Quý Dương, em tuyệt đối sẽ không đứng về phía anh, cũng sẽ không tha thứ anh. Quý Dương là chồng em, em sẽ không để cho ai tổn hại đến anh ấy!'

'Chậc chậc ... thật là quá sức cảm động. Được thôi, anh sẽ chờ xem đến lúc đó em làm cách nào bảo vệ hắn, đến lúc đó ...' Ý cười bên môi hắn càng sâu, càng nham hiểm ...

'Anh phải bắt em đích thân đến cầu xin anh!'

Sầm Tử Tranh cố nén cơn tức đang bùng phát trong lòng nhưng không dấu được lửa giận trong ánh mắt, cô nắm chặt hai tay, giọng nói cũng trở nên lạnh như băng ...

'Nếu đã như thế em cũng không muốn nói nhiều. Em thấy giữa chúng ta chẳng còn gì để nói nữa rồi! Tạm biệt!' Nói rồi cô cầm lấy túi xách, đi thẳng ra ngoài không hề ngoảnh lại.

Khương Ngự Kình cũng không ngăng cản cô, hắn vẫn ngồi nguyên ở vị trí cũ không hề động đậy nhưng ánh mắt ngày càng trở nên hiểm ác!

Nhấc ly trà trên tay lên uống cạn, vừa định đứng dậy thì chợt có hai vệ sĩ giả trang thành người thường bước đến trước mặt hắn. Hai người đều mặc Tây trang, sắc mặt lạnh mạc.

'Khương tiên sinh, xin mời đi theo chúng tôi một chuyến!' Một trong hai người vệ sĩ lên tiếng, giọng lạnh lùng mà quả quyết.

Khương Ngự Kình hơi sửng sốt, ánh mắt hắn quét qua hai người vệ sĩ sau đó lạnh giọng nói: 'Ai muốn gặp tôi?'

'Khương tiên sinh!'

Hành động của hai người vệ sĩ làm Khương Ngự Kình hơi bất ngờ nhưng hắn liền hiểu ngay vấn đề vì thế bên môi nhếch lên một nụ cười trào phúng, không nói tiếng nào mà bước theo hai người vệ sĩ đi đến một gian phòng dành cho khách VIP khác.

Gian phòng thật lớn được thiết kế theo phong cách trong suốt, mang khí chất cao nhã mà vô cùng yên tĩnh, bước vào gian phòng này sẽ không có có được sự thanh thản trong tâm hồn.

Khương Ngự Kình vừa liếc mắt đã nhìn thấy Cung Quý Dương đang ngồi nơi ghế sofa, chiếc áo sơ mi màu đen tuyền bằng chất liệu cao cấp được may đo thủ công càng tôn lên thân hình cao ngất của hắn, chiếc quần dài cũng được may một cách hoàn mỹ khiến cho đôi chân hắn càng có vẻ thon dài hữu lực. Thấy Khương Ngự Kình bước vào, Cung Quý Dương nhìn hắn bằng ánh mắt cười cợt giống như một con báo đen khoái trá khi thấy con mồi tiến đến.

Bên môi câu lên một nụ cười tà tứ nhưng ý cười hoàn toàn không lọt vào trong đáy mắt.

Ngoại trừ những vệ sĩ đang đứng ngoài cửa phòng, cả căn phòng chỉ còn lại hai người bọn họ.

Khương Ngự Kình vẫn đứng ở đó, từ trên cao nhìn xuống Cung Quý Dương, nhìn mãi nhìn mãi, nét châm biếm trong đáy mắt càng sâu.

'Xem ra nhất cử nhất động của Tử Tranh đều nằm dưới sự kiểm soát của Cung tiên sinh rồi!'

Người thông minh vừa nhìn đã thấy Cung Quý Dương là đến trước cả cô, nhất định là đã biết trước chuyện Sầm Tử Tranh sẽ đến gặp hắn, cuộc điện thoại hắn đánh cho cô tối hôm đó chắc chắn không thoát khỏi tai mắt của Cung Quý Dương. Sáng sớm hôm đó hắn cố tình gọi cho cô, mục đích là hẹn cô đến đây gặp mặt.

Nhưng với tính cách của Sầm Tử Tranh cô sẽ không đem chuyện này nói cho Cung Quý Dương vì vậy hắn đoán rằng, chuyện Cung Quý Dương xuất hiện ở đây Sầm Tử Tranh hoàn toàn không hay biết!

Đối với câu nói mang tính khiêu khích của hắn, Cung Quý Dương chẳng có phản ứng gì nhiều, hắn chỉ tay về phía chiếc sofa đối diện, trầm giọng nói: 'Mời ngồi!'

Hắn nói rất khách khí nhưng vẫn mang vẻ ra lệnh quen thuộc.

Khương Ngự Kình cười khẩy một tiếng, không chút sợ sệt ngồi xuống. Nhìn sâu vào đôi mắt tà tứ của đối phương, hắn hỏi thẳng: 'Chắc là Cung tiên sinh cũng đã nhìn thấy tất cả rồi, hôm nay Tử Tranh đã đến tìm tôi, cô ấy cầu xin tôi tha thứ, hơn nữa ...'

Nói đến đây trên mặt hắn thoáng qua một nét xảo trá, 'Cô ấy đã hứa là sẽ trở về bên tôi, thậm chí là ... làm người phụ nữ của tôi!'

Vừa nói mắt hắn vừa nhìn đăm đăm như muốn dò xét từng phản ứng của Cung Quý Dương, hắn muốn nhìn xem nụ cười kia mang hàm ý gì nhưng kết quả thật khiến Khương Ngự Kình thất vọng.

Nụ cười tà tứ trên gương mặt anh tuấn của Cung Quý Dương đã biến thành một nụ cười châm biếm, đôi môi gợi cảm hơi nhếch lên, hoàn toàn không có chút tức giận nào, hắn điềm nhiên nói: 'Khương tiên sinh thật thích nói đùa! Mà lời nói đùa này đúng là rất buồn cười!'

'Thế nào? Anh cho rằng tôi không có năng lực khiến cho Tử Tranh hồi tâm chuyển ý sao? Hay là ... Cung tiên sinh quá mức tự tin về mình?' Vẻ mặt Khương Ngự Kình đầy khiêu khích nhìn Cung Quý Dương nhưng trong đáy mắt lại là một vẻ thất lạc.

Cung Quý Dương lắc đầu, từ đầu đến cuối trên mặt hắn không nhìn ra có chút giận dữ nào, 'Không không, tôi tuyệt đối tin tưởng Khương tiên sinh có loại sức quyến rũ này, chỉ là ... tôi quá hiểu Tranh Tranh mà thôi!'

Nét mặt Khương Ngự Kình hơi cứng lại, 'Câu nói của Cung tiên sinh, tôi không rõ ý của nó cho lắm!'
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 9 /10 từ 7 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status