Tử dương

Chương 190: Khổ đấu

Dịch giả: argetlam7420

Dạ Tiêu Diêu lên tới không trung lại làm phép biến ra quả cầu lửa cực lớn chiếu sáng cho quân Yên. Có được ánh sáng, quân Yên rối rít nhảy lên ngựa bắt đầu rút lui, lúc này ở phía nam Bạch quận đám cự mãng đã sớm bỏ chạy tán loạn, đám lang sói ở Ung quận cũng đã mất đi sai khiến, mà âm binh ở mặt bắc căn bản còn chưa triệu hoán ra, quân Yên rút lui cũng là đương nhiên.

Mục đích của Mạc Vấn là muốn một trận tiêu diệt toàn bộ quân Yên ở ba đường, há có thể buông tha, sau khi hạ xuống đất lập tức đưa tay vào ngực lấy hộp phù ra vẽ một đạo Tinh Tú phù, "Thỉnh nam tú thần linh, hóa hỏa vũ hồng lân, thiêu đốt uế khí phàm trần, hóa Hỏa xà hiện thân, Thái Thượng đại đạo quân cấp cấp như luật lệnh."

Chân ngôn đọc xong, Tử phù rời tay, gặp gió ngay lập tức biến thành Hỏa xà hai cánh. Hỏa xà vừa hiện ra, Mạc Vấn nhíu mày nhìn lên, tâm niệm khẽ động, hỏa xà vung mạnh hai cánh cấp tốc bay lên, lên tới không trung quất đuôi đánh tan quả cầu kuwar, quả cầu vừa vỡ tung, chiến trường lại một lần nữa chìm vào bóng tối.

Nhưng Mạc Vấn triệu hồi hỏa xà không chỉ có thế, tâm niệm lại động, lệnh Hỏa xà truy kích Dạ Tiêu Diêu đang ngồi trên Kim Điêu. Lần này hạ lệnh không phải giết chết, mà chỉ là đánh đuổi, ép Dạ Tiêu Diêu phải rời khỏi chiến trường.

Ngay lúc Mạc Vấn đang phân tâm, Bách Lý Cuồng Phong đã đuổi kịp tới nơi, Lang Nha Bổng vung ra càn quét xung quanh, có pháp thuật trợ lực nên Lang Nha Bổng uy thế như vũ bão, rít lên tựa hổ gầm.

Mạc Vấn liên tục né tránh, không hề cùng Bách Lý Cuồng Phong giao phong, hắn đã nhìn ra Bách Lý Cuồng Phong cũng không có ý đánh thật mà chỉ muốn cầm chân hắn, không để hắn rảnh tay giết hại quân Yên. Cho nên sau mấy phen né tránh Mạc Vấn liền lắc mình tiến vào chiến trường đang rất hỗn loạn, từ trong đám người liên tục thay đổi vị trí tiến về phía Đông, cắt đứt đường lui của quân Yên.

Thỉnh thoảng hắn lại nhìn lên bầu trời, chỉ thấy Hỏa xà người thì nặng mà cánh lại ngắn, xa không bằng Kim Điêu bay lượn nhanh chóng, ở trên không trung căn bản không cách nào đuổi kịp Kim Điêu, ngược lại bị Kim Điêu vung cánh tạo gió tấn công tới tấp, rất khó lại gần. Thấy tình hình đó, trong đầu hắn chợt loé lên, lệnh Hỏa xà hạ xuống đất, chuyển hướng tấn công kỵ binh nước Yên.

Bách Lý Cuồng Phong mắt thấy không thể đuổi kịp Mạc Vấn, liền quay sang chống đỡ Hỏa xà. Gã mặc dù chưa đủ linh khí, không cách nào biến hóa Thần Thú như Mạc Vấn, nhưng thân thể lại vô cùng cứng rắn, có thể đao thương bất nhập, nhấc đỉnh dời núi, tới nơi Lang Nha Bổng vung lên, đập con Hỏa xà to lớn bay thẳng ra ngoài.

Hỏa xà bay ngược ra xa, ngã đè lên một mảng binh mã, nhưng do hình thể là từ linh khí ngưng tụ thành, mặc dù bị đánh nhưng lại không hề bị thương, xoay mình bò dậy, tiếp tục công kích kỵ binh nước Yên xung quanh.

Thấy tình hình này, Mạc Vấn tâm niệm chớp động, thay đổi mệnh lệnh, cho Hỏa xà công kích Bách Lý Cuồng Phong, cùng lúc đó xông đến cánh đông chiến trường, Hắc Đao liên tục vung ra, chém chết toàn bộ quân Yên kể cả ngựa đang có ý chạy trốn.

Lúc này đã gần canh ba, ban đêm đầu tháng trời tối như hũ nút, ngay cả ngựa cũng khó mà nhìn thấy đường, quân Yên rối rít lên ngựa rút lui liên tục bị trượt chân té ngã, thế rút lui của quân địch bị chậm lại.

Lúc này chiến trường đã thành một mảnh hỗn loạn, quân Yên không cách nào thấy vật trong đêm, bị kỵ binh nước Triệu cùng đám mãnh thú mất điều khiển điên cuồng cắn xé, tử nạn vô số. Nhưng tình hình bên quân Triệu cũng không khả quan hơn, đám mãnh thú không phân biệt người sống người chết, gặp ai cắn kẻ đó, ngoài ra đám mãnh hổ thủ lĩnh lông trắng vẫn thuộc quyền điều khiển của vu sư nước Yên, khiến cho đa số bị tấn công đều là kỵ binh nướcTriệu. Lại thêm với số lượng quân Yên nhiều gấp mấy lần quân Triệu, cho nên bên phe nước Triệu cũng là nguy cấp vô cùng.

Năm ngàn kỵ binh này chính là quân tinh nhuệ dưới quyền Mạc Vấn, hắn không thể để bọn họ chết sạch được, trầm ngâm một lát liền vẽ tiếp một đạo Tinh tú phù, "Mượn Hàm Trì hung kim, hóa hư vô thành thực, phát Bắc Đấu sắc mệnh, lệnh Bạch Hổ hiển thế, Thái Thượng đại đạo quân cấp cấp như luật lệnh!"

Chân ngôn niệm xong, nhanh chóng niết chỉ quyết, Tử phù rời tay, theo gió biến ảo, một trong Tứ Đại Thánh thú - Tây Phương thần thú Bạch Hổ bất ngờ hiện thân, ngẩng đầu gầm thét vang vọng đất trời, Bạch Hổ là Thánh Thú sao Hàm Trì, ngũ hành thuộc Kim, toàn thân có ánh sáng màu bạc bao phủ, vừa hiện thân ra, thân hình to lớn lập tức khiến mọi người hoảng sợ kinh hãi. Bạch Hổ là vua của muông thú, một tiếng hổ gầm làm cho những con hổ lông trắng con ngươi dựng ngược đang công kích kỵ binh nước Triệu bỗng phải nằm sấp xuống đất quỳ lạy, mà mấy con sói dữ nghe thế cũng rối rít bỏ chạy tứ tán, không dám quay đầu lại.

Do kỵ binh nước Triệu đánh nhau lẫn lộn với quân Yên, Mạc Vấn không cách nào phân biệt địch ta, cho nên không thể lệnh cho Bạch Hổ công kích ai được, tâm niệm vừa động, Bạch Hổ lập tức lao tới chiến trường phía đông, phàm có kẻ nào chạy về hướng đông liền giết chết ngay lập tức.

Lúc này Dạ Tiêu Diêu lại sử dụng hỏa cầu chiếu sáng cho quân Yên, ánh sáng vừa hiện ra, Mạc Vấn vội vàng lệnh cho Hỏa xà đang cùng Bách Lý Cuồng Phong giao đấu bay lên, lập tức phá hủy hỏa cầu.

Hỏa xà nhận lệnh, buông tha Bách Lý Cuồng Phong đang đánh đến đỏ mắt, đuôi rắn đập xuống đất lấy đà, vỗ cánh bay lên, tới không trung lại vẫy đuôi đánh tan hỏa cầu.

Dạ Tiêu Diêu thấy vậy vội vàng thúc giục Kim Điêu tới ngăn cản, thế nhưng toàn thân Hỏa Xà là lửa, Kim Điêu không dám lại gần, Dạ Tiêu Diêu thấy vậy từ trên lưng nó tung người nhảy ra, mỗi tay cầm một tấm Lam phù, tới gần Hỏa xà phi ra, hô: "Thiên Lôi hộ tá, đãng yêu trừ ma."

Dạ Tiêu Diêu cũng sử dụng Lôi phù, là phù chú tính Dương, linh khí tuy mới màu lam nhưng không thể coi thường, sau hai tiếng nổ vang Hỏa Xà bị đánh rơi xuống mặt đất.

Kỵ binh nước Triệu cũng mang theo cung tên, nhìn thấy Dạ Tiêu Diêu lập tức giương cung bắn gã, một chùm mưa tên từ phía dưới nhanh chóng bắn tới. Dạ Tiêu Diêu chưa vượt qua Thiên Kiếp, không thể bay trên không trung, cũng không cách nào lướt đi tránh né, tình thế cực kỳ nguy cấp.

Mạc Vấn thấy vậy cũng vô cùng hoảng hốt, vội vàng truyền lệnh cho Hỏa Xà phun lửa ngăn chặn mưa tên. Hỏa Xà đang rơi lập tức khè lửa, đốt đi không ít mũi tên, con Kim Điêu sau đó cũng tới kịp, đón lấy Dạ Tiêu Diêu, cấp tốc vỗ cánh bay lên trời cao.

Dạ Tiêu Diêu may mắn thoát hiểm, sợ hãi toát mồ hôi lạnh, Mạc Vấn thừa dịp lúc gã còn chưa tỉnh hồn lại một lần nữa lệnh Hỏa Xà phá hủy hỏa cầu. Hỏa Xà vâng mệnh bay cao, vẫy đuôi đem hỏa cầu kia đánh tan, xong lại xoay người lao xuống nghênh đón Bách Lý Cuồng Phong.

Hỏa cầu bị đánh tan, chiến trường lại một lần nữa bị đêm đen bao phủ, kỵ binh nước Triệu lại chiếm thượng phong, nhân cơ hội liên tục chém giết, ý định giết nhiều quân Yên nhất có thể. Mạc Vấn sai Hỏa Xà ngăn cản Bách Lý Cuồng Phong, sau đó rút ra gia nhập cuộc hỗn chiến, cùng lúc ấy vận khí hô to, "Người nào mà lớn tiếng gào thét, giết không tha!"

Binh lính Yến Triệu hỗn chiến phần lớn đều lớn tiếng gào thét lấy dũng khí, lung lay tinh thần địch, vả lại trong chiến trường cũng có nhiều tiếng ngựa hí vang, cho nên lời Mạc Vấn nói ra không ai nghe thấy. Mạc Vấn thấy vậy liên tục vận linh khí hét to, chiến trường vốn là nơi đánh nhau sống chết, theo lẽ thường mà nói quân địch sẽ không bởi vì hắn hét lên dọa giết mà ngậm miệng nói nhỏ, nhưng mà con người ai cũng đều có bản năng “xu cát tị hung”,(tìm đến may mắn, tránh xa nguy hiểm) cho nên ngay cả người không sợ chết đến mấy, nghe được tiếng Mạc Vấn hét cũng không ai dám lên tiếng nữa. Ngoài ra bọn họ cũng không biết năm ngàn kỵ binh nước Triệu có thể ban đêm thấy vật, nghĩ rằng nếu không lên tiếng thì có lẽ quân Triệu sẽ không phát hiện ra, bởi vậy tiếng hò hét dần dần giảm bớt.

Mạc Vấn lần theo tiếng nói, chuyên nhắm kẻ nào đang cao giọng gào thét mà giết, lúc này không cách nào phân biệt tướng lĩnh địch quân, cho nên chỉ có thể dùng phương pháp này để tìm ra, phàm là người gào thét thì đều là tướng lĩnh chỉ huy chiến đấu, chỉ cần không ai gào thét, quân Yên sẽ giống như rắn mất đầu.

Phù chú Dạ Tiêu Diêu mang theo có lẽ đã dùng hết, không còn biến ra hỏa cầu chiếu sáng nữa, mà là lệnh cho Kim Điêu liên tiếp lao xuống công kích Mạc Vấn, nhưng quân Triệu có mang theo cung tên, mỗi lần lao xuống đều làm Kim Điêu bị thương không ít, cho nên sau vài lần giao đấu Dạ Tiêu Diêu đành tự mình nhảy khỏi lưng chim lao vào chiến trường, dùng một thanh bảo kiếm màu xanh ngăn cản Mạc Vấn. Mạc Vấn lấy Hắc Đao ra nghênh đón bảo kiếm, đao kiếm giao nhau, ánh lửa tóe lên, cả đao lẫn kiếm đều không bị hư tổn, chẳng qua là tu vi Dạ Tiêu Diêu yếu hơn, bị Mạc Vấn đẩy lùi mấy bước.

Dạ Tiêu Diêu một kích bị thua không hề lui về phía sau, mà là vung kiếm lao lên. Mạc Vấn không có lòng dạ nào đánh nhau với gã, liền bỏ mặc gã vọt tới chỗ quân Yên tập trung đông đảo, hươ đao chém đầu một gã binh sĩ đang gào thét. Kì thực lúc này cũng có không ít quân Yên đang hô to, nhưng những tiếng gào thét “Hây a, ya,..” so với những tiếng hét dài để truyền lệnh cũng không khó phân biệt, cho nên Mạc Vấn chém giết rất nhanh chóng.

Mạc Vấn tu vi cao hơn Dạ Tiêu Diêu, cho nên tuy cùng là Truy Phong Quỷ Bộ, nhưng Dạ Tiêu Diêu căn bản không cách nào ngăn được hắn, mấy phen đuổi theo không có kết quả, Dạ Tiêu Diêu đành phải buông tha Mạc Vấn, xoay người phóng tới chỗ kỵ binh nước Triệu. Thấy tình hình đó, Mạc Vấn chỉ có thể quay lại cản gã, tướng lĩnh quân Triệu mặc quần áo khôi giáp khác với binh lính thông thường, Dạ Tiêu Diêu chắc chắn sẽ rất nhanh chóng phát hiện ra bọn họ.

Dạ Tiêu Diêu sử dụng bảo kiếm so với Hắc Đao thì ngắn hơn mấy tấc, không thể nghi ngờ cũng là tìm được ở chỗ Thiên Tuế đấy, Dạ Tiêu Diêu nhìn trúng thanh kiếm này ở chỗ sắc bén cùng linh hoạt, trong chiến trường hỗn loạn Dạ Tiêu Diêu sử dụng bảo kiếm lại càng chiếm ưu thế, mà Mạc Vấn vung đao nhiều khi lại chém cả vào binh sĩ xung quanh, nên lúc vung đao có không ít trở ngại, bởi vậy mặc dù Dạ Tiêu Diêu tu vi yếu hơn, nhưng lại dựa vào lợi thế binh khí để san lấp khoảng cách với hắn.

Lúc hai người giao đấu không ai nói câu gì, khi ra tay cũng không hề lưu tình, tuy không có lòng giết người nhưng lại có ý đánh bị thương người, cho nên đao kiếm chỉ đều nhắm vào tứ chi đối phương, đao vung uy mãnh, kiếm xuất tàn nhẫn.

Bởi vì đang ở chiến trường, lúc giao đấu hai người còn phải phân tâm chú ý bên cạnh, để tránh quân địch ngầm bắn tên phóng ám khí, cũng phải đề phòng đụng vào binh khí trong tay những binh lính kia, lúc đang mải chú ý Mạc Vấn chợt phát hiện cách đó mười bước ở phía đông có một gã binh sĩ trung niên khác biệt với người khác, trong tay gã này cầm không phải là chiến đao, mà là một cây mộc trượng màu đen, lúc này đang đang cắm mộc trượng xuống đất không ngừng xoay quanh nó, nét mặt cũng rất là quái dị, giống như bị nghẹn lâu ngày không thông vậy.

Trông thấy người này, Mạc Vấn lập tức bỏ qua Dạ Tiêu Diêu lao về hướng đó, nam tử trung niên kia chắc chắn là vu sư chỉ huy đám mãnh thú, lúc này không thể nghi ngờ là đang làm pháp lệnh cho đám mãnh hổ đang quỳ rạp xuống kia đứng dậy công kích quân Triệu.

Tới nơi, gã vu sư đang nhảy múa bỗng nhiên ngừng lại, cấp tốc quay người đối mặt với Mạc Vấn, tay phải khẽ nâng, năm ngón tay hươ lên, "Nhìn vào mắt ta, nhìn vào mắt ta..."

"Ngươi lâu ngày chưa rửa mặt." Mạc Vấn vung đao chém đứt đầu gã vu sư, trong mắt y hắn chỉ thấy toàn gỉ mắt, không thấy gì khác.

Lúc này trận chiến đã kéo dài hơn một canh giờ, quân Yên cũng không ít, đa số đều đã thúc ngựa bỏ chạy tứ phía. Mới đầu quân Triệu thấy có địch chạy thoát thì còn giương cung bắn chết, sau đó mũi tên dùng hết, cũng chẳng buồn để ý đến bọn chúng nữa, liên tục giương đao, trước tiên hết giết địch nhân gần đó.

Người Mạc Vấn giết chết lúc trước đúng là vu sư khống chế mãnh hổ, vu sư vừa chết, mấy con hổ liền mất đi khống chế, kéo nhau chạy trốn khỏi chiến trường, bởi vì cánh đông có Bạch Hổ trấn giữ, cho nên bọn chúng phần lớn chạy sang hướng tây. Lúc này Thạch Chân cùng Mã Bình Xuyên thấy chiến sự kéo dài quá lâu, liền phái ra năm ngàn bộ binh tay cầm ngọn đuốc tới phô trương thanh thế, trông thấy hơn trăm con hổ đang gầm thét chạy loạn thì sợ hãi vội vàng quay đầu rút lui.

Lúc này Bách Lý Cuồng Phong lấy sức mạnh cùng phép thuật bản thân, rốt cuộc cũng đánh cho con Hỏa Xà Mạc Vấn biến thành phải tan biến, sau khi Hỏa Xà tiêu tan liền rút người ra, cấp tốc tiếp viện cho Dạ Tiêu Diêu.

Thấy tình hình này, Mạc Vấn nhíu chặt mày, linh khí trong cơ thể đã không còn đủ để dùng tiếp Tinh Tú pháp thuật nữa, lại không đành lòng sai Bạch Hổ công kích Dạ Tiêu Diêu cùng Bách Lý Cuồng Phong. Bạch Hổ hung ác rất khó khống chế, vạn nhất hắn phân tâm mà lỡ tay thì hai người ắt sẽ nguy hiểm đến tính mạng.

Trầm ngâm một lúc, Mạc Vấn lắc mình lao đến chỗ hai người, phải đánh đuổi hai gã này đi, nếu cứ để bọn họ tiếp tục tàn sát kỵ binh nước Triệu, thì đến luc đó dù quân Yên có chết sạch, năm ngàn kỵ binh kia sợ là cũng chẳng còn dư lại bao nhiêu rồi..
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 9 /10 từ 1 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status