Tứ mạc hí (Bốn màn hí kịch)

Chương 65



Dịch: CP88

Mang đi nơi khác không xin phép không sao nhưng vui lòng ghi rõ tên dịch giả hoặc dẫn link. Đây là sự tôn trọng tối thiểu bạn nên làm dành cho dịch giả. CP88 xin chân thành cám ơn!

***

Trường đại học nào cũng sẽ có một vài tin đồn kỳ quái vườn trường. Tin ma quái được đồn thổi nhiều nhất ở đại học S là học tỷ váy trắng ở tòa giảng đường Bắc nhị.

Trường đại học S được thành lập nhiều năm, diện tích cực lớn, thêm nữa thế kỷ trước chưa sáp nhập mấy khu vực quanh trường, tu đi sửa lại nhiều lần thành ra bốn phương Đông Tây Nam Bắc đều là các khu giảng đường. Tòa giảng đường Bắc Nhị là tên gọi tắt của tòa nhà thứ hai trong khu giảng đường phía Bắc, đại học S sinh viên đông đảo, phương pháp giáo dục cũng khá là...... khá là tiết kiệm, bởi vậy nơi được gọi là nhà ma Bắc nhị ban ngày vẫn được dùng để dạy học, chỉ là buổi tối không mở ra cho sinh viên đến tự học thôi.

Theo như đồn thổi thì chuyện này đã có từ rất lâu, toàn bộ chi tiết đều trùng lặp hoàn hảo với bộ phim điện ảnh 《 成长教育》(*). Kể rằng có một học tỷ nào đó bên khoa luật quen biết một người bạn trai vô cùng trầm ổn chín chắn, luôn tin rằng đây là tình yêu chân chính nên sau khi có thai còn dự định đến việc kết hôn, nhưng sau khi làm thủ tục nghỉ học xong xuôi mới phát hiện ra bạn trai là người đã có vợ, học tỷ đó bị đả kích uống thuốc độc tự sát, chính là ở ngay tòa Bắc nhị này, sau đó từ tòa giảng đường Bắc nhị người ta thường nghe thấy tiếng hát truyền ra lúc nửa đêm, nghe nói là người con gái đó dùng tiếng Quảng Đông không lưu loát lắm chậm rãi hát bài 《Ngỡ như cố nhân đến》, cái gì mà “Ngoài trời gió thổi mưa rơi nặng hạt, gió lùa qua song cửa, ngỡ như người xưa đến”(**), thi thoảng còn có thể nghe được tiếng cười của trẻ con. (Bát Bát: Mấy chương trước ta có nói nhà ma nhỉ, đây không phải là nhà ma trong mấy khu giải trí đâu mà là mấy chỗ kì dị có đồn ma ám trong trường học ấy. Mấy chương trước vì chưa chắc lắm nên ta gọi chung là nhà ma, sau này beta sẽ chỉnh sửa lại hị hị)

(*) An Education, phim của Anh

(**) Bản vietsub mượn của monster09gaga, các nàng có thể search bài Ngỡ người xưa đến – Anita Mui bản vietsub của bạn này đăng lên, trải nghiệm thử cảm giác đó)

Tôi và Nhiếp Diệc đã ăn xong cơm tối, hiện tại đang đứng trước tòa giảng đường Bắc nhị.

Không khí nơi này quả thật vô cùng cô quạnh, mặt trăng ẩn vào tầng mây, chỉ để lại chút ánh sáng hiu hắt từ cột đèn bên cạnh. Chính là loại đèn kiểu cổ nhất, ánh sáng u ám phủ lên hết thảy đồ vật nơi đây tạo ra một tầng lạnh lẽo, mà những phòng học cũ kỹ nhìn qua cũng mang theo một vẻ chỉ đêm mưa mới có, quỷ khí âm trầm.

Nhiếp Diệc đánh giá dãy lớp học một chút, hỏi tôi: “Thật sự muốn vào?”

Kỳ thực tôi mới chỉ đứng đây nhớ lại tin đồn của học tỷ váy trắng mà đã cảm giác muốn chết tới nơi rồi, nhưng vẫn cứng lưỡi gật đầu, học theo tông giọng trầm của hắn: “Ừ.” Muốn thân mật với hắn cũng phải đi theo tiến độ của hắn mà làm, tôi đặc biệt là người không tỉnh táo, suy nghĩ mình nên cẩn thận phối hợp với tiến độ của hắn, vạn lần không được nóng vội, nếu không trong thời điểm không tỉnh táo lại bất chấp mọi thứ chiếm tiện nghi của hắn thì sao. Ngày qua ngày trong đầu tôi đều suy tính, luôn muốn tạo ra một cơ hội gì đó để đẩy nhanh tiến độ mà không hù đến hắn, sau đó có thể thỏa mãn tôi.

Hắn ngừng một chút, tựa như suy nghĩ cân nhắc gì đó, sau hỏi tôi: “Xác định sẽ không bị dọa khóc?”

Lòng tôi nghĩ bị dọa khóc là tốt nhất, trong miệng lại nói: “Có anh ở đây, em làm sao bị dọa khóc được?”

Hắn cười: “Cân nặng em là bao nhiêu?”

Tôi ngờ vực nhìn hắn: “Anh hỏi cân nặng của em? Vấn đề này với kế hoạch của chúng ta hiện giờ có liên hệ gì sao?”

Hắn đánh giá tôi: “Tôi nhất định phải tính toán thật kỹ, xem xem nếu như em té xỉu tôi có thể đủ sức lực mà bế em đi ra hay không.”

Tôi hếch lông mày lên cao: “Rất trượng nghĩa, không nghĩ tới việc ném luôn em ở trong đó sao?”

Hắn không tỏ rõ ý kiến: “Nếu như quá nặng thì cũng không phải là không có khả năng.”

Tôi nói: “...... Nặng liền ném em đi? Tục ngữ không phải có câu ‘một ngày vợ chồng trăm ngày ân nghĩa’ hả?”

Hắn tựa như khá hiếu kỳ: “Không phải thì sao?”

Tôi nín thở hai giây rồi nói: “Coi như không thể bế, thì có thể cõng mà, nếu như cõng cũng không được thì......”

Hắn đúng là hiểu ý rất nhanh: “Kéo?”

Tôi nghĩ một hồi lâu, lập tức cảm thấy nếu thật như vậy sẽ rất đau, nhanh chóng xua tay nói: “Vậy anh nên ở lại cùng đồng cam cộng khổ với em mới phải.” Lại bổ sung: “Đây chính là đạo vợ chồng đó, là vợ chồng thì phải như vậy.”

Hắn rũ mí mắt: “Phi Phi, tôi ít đọc sách, nhưng em cũng không nên gạt tôi.”

Tôi cho rằng mình là người theo trường phái hành động, lập tức tập trung chuyên môn vào vấn đề này, nói với hắn rằng tôi không hề lừa hắn, đồng thời còn ân cần giảng giải cho hắn đạo vợ chồng là như thế nào, chính là phụ xướng phu tùy(*), gặp chuyện nguy nan thì phải bế chạy ra, nếu như bế không được đi thì cõng đi ra, nếu như cõng cũng không được nữa thì phải ‘không sinh cùng nhau nhưng nguyện chết cùng huyệt.’

(*) chồng hát vợ khen hay

Tôi đang nói tới khí phách vô cùng lẫm liệt, nghiêng đầu lại thấy đôi mắt lấp lánh ý cười của hắn, tôi lập tức ngậm miệng.

Được rồi, thói xấu của tôi chính là lúc sợ sệt sẽ thành lắm lời.

Nhưng tôi vẫn giả như không để ý đến ánh mắt vạch trần đó của hắn, mà hắn nhìn qua lại như có điểm buồn phiền: “Vừa sợ lại vừa muốn đi xem, đúng không?” Hắn nắm tay tôi dắt đi: “Vậy thì tốc chiến tốc thắng đi.”

Chờ đến khi tôi hiểu rõ tốc chiến tốc thắng là như thế nào, thì tôi với Nhiếp Diệc trong vòng 15 phút đã đi quanh Bắc nhị một vòng, không bỏ sót một ngóc ngách nào. Cũng không thể không nhắc đến chiếc điện thoại của Nhiếp Diệc, có người nói điện thoại này là thành quả mới nhất của một người bạn của bác sĩ Nhiếp ở MIT(*), bởi vì mục đích làm ra nó là cho những người yêu thích mạo hiểm khám phá rừng rậm nguyên sơ, nên điện thoại có hai chức năng đặc biệt, một là dù ở nơi hoang vắng nhất của rừng rậm thì tín hiệu cũng không thể mất, hai là chỉ cần mở chức năng đèn pin thì lập tức có thể dùng nó làm một chiếc đèn pin chính hiệu siêu sáng......

(*) có ai chưa đọc Mãi mãi là bao xa không? Chính là trường của giáo sư Dương đó:3

Có thể tưởng tượng thế này, khi chúng tôi bước vào tòa giảng đường Bắc nhị, kế hoạch thám hiểm nhà ma không hề như trong tưởng tượng của tôi. Chúng tôi mang theo một đèn pin siêu sáng như vậy, giống những chỉ cần có ma quỷ xuất hiện cũng có thể lập tức chiếu vào khiến nó tan thành mây khói; mà bên cạnh còn có một nhà khoa học gia trẻ tuổi thong dong như vậy, cảm giác nếu là thật sự có cái gì kì dị phát sinh thì hắn hoàn toàn có thể cùng tôi ngồi trên nền nhà biến nơi đó thành buổi tọa đàm về các hiện tượng vật lý và tâm lý luôn. Thêm nữa, có thể là vì ban ngày nơi này vẫn được dùng để lên lớp, tuy rằng toàn bộ dãy lớp học nhìn từ bên ngoài có chút gió thảm mưa sầu, nhưng trong phòng học đôi khi sẽ có bảng đen chưa lau khô hoàn toàn và chút đồ ăn vặt còn thừa sinh viên không mang đi, vẫn có thể mang đến cho người ta một chút cảm giác ấm áp. Hơn nữa Nhiếp Diệc còn nắm tay tôi. Dưới tình huống như vậy dù nhát gan nhưng cũng không cảm giác được sợ hãi, giả bộ cũng không có cách nào để làm.

Mặc dù là tốc chiến tốc thằng, nhưng bác sĩ Nhiếp cũng vẫn đi bộ rất nhàn nhã: “Chỗ này cũng không đáng sợ như em miêu tả.”

Tôi cúi đầu ủ rũ nói: “Đúng vậy đấy, em nhớ rõ ràng năm ngoái diễn đàn của trường miêu tả chỗ này là: không gian tràn ngập không khí ẩm mốc, trên vách tường kín những tảng mốc meo, gió lùa lạnh lẽo, bước lên cầu thang sẽ có những bụi gỗ mục nát bay lên, âm thanh kẽo kẹt khiến người ta sởn tóc gáy, cảm giác khủng bố không thua kém gì những bộ phim kinh dị Nhật Bản.” Nói xong tôi dùng sức dậm chân, đau nhói một cái, cầu thang xi măng phi thường rắn chắc. Tôi oán hận: “Tên lừa đảo, còn dám nói khoác mà không biết ngượng, còn nói nếu như vô cùng kém vận may còn có thể tiếng hát của học tỷ váy trắng.” Trí tưởng tượng của tôi rất phong phú, vừa nói xong từ hát liền run rẩy, xấu hổ nói: “Kỳ thực như vậy cũng rất đáng sợ ha.”

Hắn bật cười: “Em rốt cuộc là hi vọng bị hoảng sợ ở chỗ này hay là trải nghiệm an toàn vậy?” Chúng tôi đã đi xuống đến tầng hai, phía trái có một bệ cửa sổ, mà ánh sáng từ tay hắn chiếu cả một đoạn hành lang dài đến sáng trưng, lại giống như thánh đường của Moses, con đường này đem chúng tôi bảo vệ hướng thẳng đến thiên đường của Canaan.

Tôi thuận miệng nói: “Tốt nhất là có thể khiến cho em sợ run nhưng không đến nỗi ngất đi, tốt xấu gì cũng là đi thám hiểm nhà ma nha, buổi thám hiểm này hơi bị êm đềm quá mức rồi.”

Hắn nghĩ ngợi một chút, tựa như cười mà không cười nói: “Tôi có thể để em một mình đi dạo quanh chỗ này.”

Tôi nói: “Vậy có gì khác?”

Hắn xem xét hành lang phía trước một chút: “Đây là tầng hai, tôi đi ra ngoài trước chờ em, em có thể dùng năm phút đi dạo một chút rồi tự mình đi xuống?”

Miệng tôi cứng ngắc nói: “Nhưng thế này cũng......” Lời nói còn chưa kết thúc thì nguồn sáng trong tay hắn đã tắt lịm, chỉ nghe thấy hắn bên tai tôi lặp lại một lần nữa: “Cho em năm phút.” Âm cuối trầm thấp, tựa như còn mang ý cười, sau đó hắn buông lỏng tay tôi, còn có tiếng bước chân rời đi.

Tôi sửng sốt mất một lúc, đại khái là qua chừng 30 giây, chờ đến khi tầm mắt thích nghi với bóng tối, dựa vào ánh sáng của trăng ở bên ngoài để phân biệt ra con đường đi, lúc này tôi cảm giác mình đã bắt đầu có chút cứng đơ rồi.

Thử thăm dò: “Nhiếp Diệc?” Không nghe thấy hắn đáp lại.

Tôi lại thử thăm dò gọi hắn một lần nữa, cười khan nói: “Em vừa rồi chỉ nói đùa thôi......” Một trận gió lạnh lẽo đột nhiên từ cửa sổ lùa vào, thổi đến mức tôi cứng cả lưỡi. Như là bỗng nhiên có khí lạnh phía sau gáy, tôi vịn vào chân tường, cảm giác chân mình trong nháy mắt mềm nhũn. Chỉ cảm thấy tiếng gió càng ngày càng lớn, tay tôi run lẩy bẩy rút điện thoại từ trong túi áo ra, càng đáng sợ hơn là dù đèn pin trong điện thoại sáng lên thì bẫu không khí cũng không tốt hơn bao nhiêu, ánh sáng trắng xám yếu ớt càng làm nổi bật lên cái quạnh quẽ ở góc cửa sổ bên này, mà tia sáng khó có thể chiếu đến tận cuối hành lang, nhìn từ phía này giống như là có một con quái vật đang ẩn nấp.

Mới chỉ có hai phút mà dãy lớp học này đã chân chính trở thành tòa nhà ma trước mắt tôi rồi.

Tôi nắm chặt điện thoại, lại thử gọi hắn một lần nữa: “Nhiếp Diệc, anh còn ở đó không?” Có thể cảm giác được từ cuối cùng phát ra run rẩy lợi hại, tôi thật sự muốn đánh chết cái đầu ngu của mình, rõ ràng là sợ tối, vậy mà vừa rồi lại tự tìm đường chết? Trong tòa nhà an tĩnh không hề nghe được bất kỳ một câu trả lời nào của Nhiếp Diệc. Bác sĩ Diệp nói được làm được, có lẽ đã thật sự xuống lầu rồi. Lúc nhận ra điều này tôi thật sự muốn hôn mê luôn. Lại nghĩ đến hắn nói sẽ chờ tôi ở cửa. Tôi đưa điện thoại ra xa một chút, nhìn thấy phòng học phía đối diện cửa lớp đã được sơn mới, chữ trắng trên nền đỏ như máu, ghi 201, mà cầu thang đi xuống tầng một chính là qua chỗ đó. Thầm nghĩ, 201, con số này quả thật là có chút quen thuộc.

“Liều mạng chạy xuống thôi.” Tôi tuyệt vọng nghĩ.

Nhưng đúng lúc cầm điện thoại định chạy qua đoạn hành lang này vọt xuống tầng một, thì lại có một mẩu ký ức nào đó đột nhiên xông vào đâu, trong phút chốc hiểu ra vì sao lại thấy 201 quen như vậy. Tin đồn thổi trên diễn đàn đó nói học tỷ năm đó tự sát không phải chính là trong phòng 201 này đó sao?

Sau đó tôi ngồi bệt xuống đất không đứng dậy nổi nữa.

Vừa lúc này trên bệ cửa đột nhiên vang lên tiếng lạch cạch, tôi nghe thấy mình hét lên một tiếng, sau đó phản xạ có điều kiện bắt đầu thở hổn hển. Đối với hết thảy những hoảng sợ với bóng tối chính là do từ tâm mà ra, tựa hồ trong nháy mắt từ đó mà lan tràn ra tứ chi. Bệ cửa sổ lại vang lên hai tiếng gõ nhẹ, một nhẹ một mạnh, như là có ai đó đang gõ có tiết tấu lên cửa sổ, tôi căn bản là không dám quay đầu xác nhận nữa rồi, sợ quay lại sẽ nhìn thấy một khuôn mặt đầy máu hoặc là một cánh tay toàn xương. Không cách nào chống đỡ được cơ thể nữa, trong lòng từng trận tê dại, trước mắt đã biến thành màu đen.

Cửa sổ lại bắt đầu vang lên tiếng gõ có tiết tấu đó, tôi nắm chặt ngón tay đã sớm tê dại, tim đập thình thịch, đập đến mức chính đầu mình choáng váng...... Sau đó...... Sau đó tựa như một thời gian rất dài trôi qua, lại tựa như chỉ trong một chớp mắt, ánh sáng bỗng nhiên tràn ngập trước mắt, tôi ngẩng đầu lên, nhìn thấy Nhiếp Diệc ngồi xổm trước mặt tôi.

Khi đó trong đầu tôi trống rỗng, cả người mồ hôi đầm đìa, dù thấy Nhiếp Diệc trước mắt nhưng không thấy được rõ dáng vẻ và vẻ mặt của hắn. Mà tiếng nói của hắn cũng tựa hồ ở rất xa truyền tới, truyền vào màng nhĩ và thần kinh của tôi, tiến thẳng vào não.

“Phi Phi.” Hắn một tay ôm tôi vào trong lòng, một tay khác phủ lên trán tôi.

“Không sao rồi.” Tay phải hắn vỗ vỗ nhẹ lên lưng tôi, vai và cổ cứng ngắc của tôi dần dần dãn ra, môi hắn kề sát cái trán đang chảy mồ hôi lạnh ròng ròng của tôi.

Chờ đến khi mắt có thể nhìn rõ cảnh vật, cả người tỉnh táo lại không ít, đối với bộ dáng bị dọa sợ thành thế này tôi nhất thời cũng bị sợ ngây người. Đoán chừng bộ dạng đó cũng dọa sợ Nhiếp Diệc, hắn cứ như vậy ôm lấy tôi, để vai tôi dán sát vào hõm vai hắn, bàn tay vỗ nhẹ lên lưng tôi an ủi.

Có lẽ hắn chưa từng dỗ dành con nít bao giờ, dù muốn khiến tôi trấn định lại cũng chỉ có thể lặp đi lặp lại một câu nói đó: “Không sao rồi.” Tựa hồ tôi còn nghe được hắn nói: “Ngoan, không sao rồi.” Tôi núp trong ngực hắn, vểnh tai lên muốn nghe xem có phải thật sự hắn nói câu đó hay không, liền cảm thấy môi hắn lần nữa dán sát lên đỉnh đầu của tôi, thanh âm nhẹ đến mức như đang nỉ non: “Ngoan, không sao rồi.”

Hốc mắt chợt đỏ, nhưng chuyện này hoàn toàn không phải là sợ đến mức khóc, chỉ là không hiểu vì sao đột nhiên lại muốn khóc như vậy nữa. Trong lòng tôi âm thầm nói, Nhiếp Phi Phi, mày như vậy là không được, bị dọa đến mềm nhũn cả chân còn chưa đủ mất thể diện hay sao mà còn muốn để Nhiếp Diệc phát hiện ra mày sắp khóc tới nơi, sau này mày làm sao còn mặt mũi mà đứng trước mặt hắn nữa? Thời khắc mấu chốt có thể khống chế đi được không?

Nhưng hắn đã nhanh chóng buông tôi ra, đại khái là muốn xem tình hình của tôi thế nào.

Tôi vội vàng lấy tay che hai mắt.

Hắn nhẹ giọng: “Phi Phi.”

Tôi nói: “Em không sao, chỉ là...... chỉ là ánh sáng chói quá.” Lúc mở miệng lại phát hiện còn mang theo tiếng nức nở. Tôi lập tức ngậm miệng, thật sự là mất thể diện chết mất.

Hắn yên lặng một hồi lâu, sau đó nắm chặt tay tôi: “Phi Phi, tôi không biết em sẽ sợ đến mức đó, là tôi không tốt.”

Tôi một bên cảm giác mình muốn độn thổ cho xong, một bên gắng gượng nói thật nhanh: “Em không khóc cũng không có sợ.” Tốc độ nói phi thường nhanh, tiếng nức nở vì thế nên cũng không thấy nữa.

Hắn nắm tay tôi, cằm đặt trên đỉnh đầu tôi, giọng nói ôn hòa lặp lại lời của tôi: “Được được, không khóc, cũng không có sợ.” Bộ dáng phi thường ôn nhu.

Nếu như ngày thường hắn ôn nhu như vậy sẽ khiến cho tôi cao hứng đến chết, nhưng hôm nay trong đầu chỉ lặp đi lặp lại một suy nghĩ: gì mà bị kinh sợ nho nhỏ sẽ tạo ra tình thú, nhìn xem Nhiếp Phi Phi, mày bây giờ mắc cười đến mức nào, bị dọa sợ đến nỗi mồ hôi lạnh ướt sũng cả người, hô hấp còn khó khăn, trẻ mẫu giáo gan cũng to hơn mày, vậy mà mày còn tự khoe khoang là muốn cái gì mà trải nghiệm chân chính, lại còn tức giận một trận, mày thật sự là mất mặt.

Lúc Nhiếp Diệc đỡ tôi đứng lên, chỗ cửa sổ lại truyền đến tiếng vang, thân thể của tôi lập tức không khống chế được run lẩy bẩy. Nhiếp Diệc nhận ra, ôm tôi, môi đặt lên thái dương của tôi: “Không sao, là gió quá lớn, chỉ là cành cây gõ vào bệ cửa sổ thôi.”

Tôi đã xấu hổ đến mức muốn đi tìm chết rồi, không biết phải giải thích thế nào, chỉ có thể tiếp tục yếu ớt vô lực nhắc lại: “Em không có sợ......” Kết quả không để ý dẫm lên điện thoại trên mặt đất, một khắc sau đã nhào vào lồng ngực của Nhiếp Diệc. Hai chúng tôi duy trì tư thế ôm nhau đó, tôi không biết vẻ mặt hiện giờ của mình là gì, nhưng hắn hơi nhíu lông mày, hai người chúng tôi có lẽ lúc này đều rất lo lắng, vì hình như tôi đã đụng vỡ món đồ sứ nào đó rồi. Tôi lẩm bẩm: “Em thật sự không có sợ......” Hắn thở dài: “Được rồi, không sợ.” Dùng tay đỡ eo tôi, đoán chừng là đang cân nhắc đến lòng tự ái của tôi, ngập ngừng một chút mới đắn đo hỏi: “Chân có phải nhũn ra rồi, đứng được không?”

Mà dù cho câu câu này của hắn có bao nhiêu ôn tồn, lòng tự ái của tôi vẫn không nhịn được bùng nổ, không biết lấy từ đâu ra dũng khí và khí lực, lập tức đẩy hắn vào vách tường. Tôi nhón chân, tay phải run rẩy siết chặt áo hắn, cắn răng nói: “Em không khóc, không sợ, cũng không có run chân, em hiện tại rất ổn.” Kỳ thực là vì do lúc ấy tôi không biết phải làm thế nào mới có thể rửa hết nỗi nhục đêm nay, không biết phải làm gì mới có thể che lấp để không bị hắn nhìn ra mình đang giận dữ và xấu hổ, coi như hắn vô cùng trung thực nhưng cũng không thể làm cho tôi lúng túng, nên chỉ có thể phô trương thanh thế kiên cường chống đỡ, đồng thời lặp lại một lần nữa: “Em hiện tại vô cùng ổn.”

Hắn bị tôi ép đến vách tưởng, nhưng bàn tay vẫn đỡ lấy eo tôi, giống như là lo lắng tôi một khắc run chân sẽ té ngã, mà hắn lúc này đang khẽ cau mày, có chút bất đắc dĩ, cái dáng vẻ không có ý định phản kháng lại đó của hắn quá sức mê người, quỷ thần xui khiến tôi liền bật ra một câu: “Ổn đến mức có thể chế ngự anh, thậm chí cưỡng hôn anh!” Sau đó tôi liền thật sự cưỡng hôn hắn......

Rất lâu sau đó tôi vẫn không thể lý giải được khi ấy trong đầu mình đến tột cũng là đang suy nghĩ cái gì. Tôi đem chuyện này kể cho Khang Tố La, cùng cô ấy phân tích kế hoạch đầy mưu trí của mình, khi đó đầu tiên tôi rõ ràng là sợ hãi thật, sau đó là xấu hổ, hỏi cô ấy rốt cuộc là đầu óc làm sao lại đột nhiên cưỡng hôn hắn? Khang Tố La trầm mặc rất lâu, sau đó ánh mắt lóe sáng nói với tôi: “Phi Phi, bồ...... bồ...... Trong tình huống đó lại có thể cưỡng hôn Nhiếp Diệc, bồ...... bồ cũng quá là khủng bố rồi, thật đấy, trong những loại trường hợp đó hiếm người còn có thể làm ra loại chuyện đó, nói đầu óc có vấn đề là còn quá nhẹ rồi, thật sự là phát bệnh thần kinh rồi ấy chứ, bồ quá là khủng bố rồi.” Tôi bình tĩnh lặp lại: “A, mình quá khủng bố sao.” Sau đó không nhớ là đã nói với cô ấy tiếp cái gì.

Nhưng không còn nghi ngờ gì nữa, tôi thật sự là quá khủng bố rồi.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 7 /10 từ 1 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status