Tù sủng: Anh rể có độc

Chương 58-2: Âm mưu dương mưu bỗng dưng đến.【2】


Edit: Quan Vũ.

Vài tia hốt hoảng đánh ập vào trái tim, cô làm bộ thong dong, nín thở thu tay lại: “Tỉnh rồi.”

Thiếu chút nữa thôi đấy…… Thật đáng tiếc……

Trong lòng cô đã hiện lên sự tính toán nho nhỏ.

Tả Thành nghiêng người dựa lưng vào ghế dựa, lười biếng thờ ơ: “Sao cô lại đến đây.”

Cô cười như chẳng hề xảy ra chuyện gì, không nghĩ nhiều: “Lần nào anh cũng hỏi em như thế, lần trước em đã trả lời như thế nào, ồ, kiểm tra thị sát phòng làm việc Tả thị, em không yên tâm về anh.”

Sao em lại tới? Đúng vậy nha? Sao em lại tới? Nơi công tác cho nghỉ định kỳ, giám sát kiểm tra phòng làm việc, thân thể Tiến thúc không khỏe, không bỏ Tả thị được…… Lý do như thế cũng từng dùng tới rồi……

Sao em lại tới? Anh thật sự không biết sao? Rõ ràng như vậy, đừng khiến em cực khổ viện đủ thứ lí do như vậy chứ?

Mùi rượu tản ra khắp trong không khí, vô cùng giống với mùi vị trong lòng Thành Sơ Ảnh, chua sót, nứt toạc ra, hay là trầm lắng như say rượu.

Tả Thành hơi nhíu lông mày, dường như vết thương trên trán rách ra một chút, giọng điệu ra lệnh máy móc: “Tôi nói rồi, cô không nên chạm tay vào. Bây giờ thì ra ngoài đi.”

Tả Thành cũng chỉ nhìn liếc qua Thành Sơ Ảnh, rồi rũ đôi mắt xuống, anh không thích.

Giang Hạ Sơ, Thành Sơ Ảnh cũng từng nói, tôi có một đôi tay rất đẹp, tôi cứu cô ấy, em sẽ vui, phải không? Nhưng mà anh không muốn nhìn thấy cô ta, bởi vì như thế thì sẽ nghĩ tới em.

Thành Sơ Ảnh nhắm mắt làm ngơ: “Anh phát sốt rồi, phải xử lý vết thương, để cho em tới hay là đến bệnh viện.” Giọng nói trong trẻo ngân vang, rất êm tai, cái này toàn là công lao của Tả Thành nhỉ, nuôi cô thành người dịu dàng thanh lịch như thế, có thể dễ dàng đứng đắn lại trấm tĩnh như thế này.

“Thành Sơ Ảnh, mười một năm, không phải cô không biết tôi không thích nghe lời người khác nhỉ?” Môi mím thành đường, đôi môi đang trắng bệch cũng có một chút hồng hào.

Tay Tả Thành giữ chặt nơi dạ dày, Thành Sơ Ảnh chú ý thấy, từ đầu đến cuối chưa từng lấy ra, cô nghĩ, chắc chắn anh rất đau, lông mày vấn nhíu lại, không hề giãn ra.

Có thể là do Tả Thành bị bệnh, hay là ảo giác, mà dường như Thành Sơ Ảnh cảm thấy anh đã vô hại hơn nhiều, nên to gan, bước một bước thật dài đi quá giới hạn, cô cười nhạt và nói thật dịu dàng: “Giang Hạ Sơ mà, là cô ta không nghe lời.”

Nhưng mà anh rất thích, không phải sao?

Bên trọng bên khinh nha, Thành Sơ Ảnh bụng dạ hẹp hòi so đo, cho dù cô chẳng có tư cách.

Khuôn mặt Tả Thành trắng bệch, xuất hiện từng mảng âm u, giọng nói suy yếu nhưng vẫn sắc bén, giống như là muốn đâm vào lồng ngực của người ta vậy: “Tôi cho cô cái tư cách so đo với cô ấy từ khi nào?”

Ý nói là: Chỉ có Giang Hạ Sơ mới có tư cách đó.

Cho tơi bây giờ, người đàn ông này vẫn có thể dễ dàng giết người vô hình như thế, ngay cả một chút mơ tưởng cũng không để lại, cô không thể bắt chước làm bộ nũng nịu, nên cứ như gió thoảng mây trôi, làm như không có chuyện gì xảy ra là được rồi: “Em còn chưa ngu đến trình độ đó. Cái sân thượng này giống hệt như trước khi em đi du học, đu dây, chà là, ghế mây, mọi thứ không thay đổi chút nào, hẳn là Giang Hạ Sơ chưa từng tới dù chỉ một lần.”

Cô muốn, cô phải nói hết mọi thứ ra, nếu không, trái tim kia của cô sẽ bị Tả Thành xé nát từng chút từng chút một, nhưng mà cứ nói hoài, thì cô lại dẵm lên bãi mìn của Tả Thành.

Thành Sơ Ảnh, hôm nay mi sao vậy, sao cứ phạm vào cấm kỵ liên tiếp vậy? Cô cười khổ.

Nhưng Tả Thành cũng chỉ khẽ mím môi, con ngươi âm u lại bình tĩnh lạ thường, giọng nói không ôn hòa, nhưng cũng không rét lạnh cùng cực: “Thành Sơ Ảnh, tối nay cô quá láo xược rồi.”

Có thể bản thân Tả Thành không biết, nhưng Thành Sơ Ảnh biết, anh càng bình tĩnh, thì càng tàn nhẫn.

Không đúng, trong một câu nói của Tiến thúc, người vào bệnh viện sẽ chính là cô, điều này không được. Đã như thế, chỉ lần này hôm nay thôi, cô sẽ không nghe lời anh nói, không muốn, Tả Thành xuất huyết dạ dày vì Giang Hạ Sơ lần thứ ba.

Bước chân hơi nhẹ nhàng, cô nhìn anh, cười nói: “Còn láo xược hơn nữa đây.”

Lời vừa dứt, tay trái đánh ập về phía gáy của Tả Thành.

“Bịch——” Tả Thành ngơ ngác trong chốc lát, ngã lên ghế mây, cặp mắt sâu thẳm, không mở ra nữa, một giây sau, Thành Sơ Ảnh trông thấy sát ý trong đôi mắt anh.

“Thành Sơ Ảnh, cô thật đúng là láo xược mà.” Trái lại cô tự cười khổ, đưa tay vỗ lên Tả Thành.

Hơi thở của Tả Thành rất lạnh, Thành Sơ Ảnh cười, láo xược một lần cũng đáng giá.

“Em ra tay rất được chứ, trong phòng kiểm soát không có ai đánh lại em, khổ luyện rất nhiều năm đấy.” Nhìn Tả Thành, cô lầm bầm lầu bầu, “Anh có thể không yêu thương bản thân mình, nhưng em không thể làm như không thấy được.”

Cô vuốt ve cái trán của anh, nóng muốn đốt người: Anh có biết, anh lạnh lùng tới mức nào, thì cũng khiến cho em đau lòng hơn bất cứ ai.

Cô để cho anh tựa vào mình, làn váy tinh khôi dính mùi rượu, cô không thèm để ý, gọi một câu về phía cửa: “Tiến thúc.”

Nhìn về bầu trời, ngôi sao cũng núp sau làn mây, bí ẩn mờ ám, Thành Sơ Ảnh nghĩ: Trời đã sáng, em có chút không cam lòng rồi, cứ gần nhau mãi như thế thì tốt biết mấy.

Tháng 7, giữa mùa hạ, dường như cái nóng bức của hùa hè nơi Thượng Hải chưa bao giờ yên ả như thế, sau cơn mưa kế tiếp, sau【Yêu, không có kết quả】, truyền thông vẫn chưa trời yên biển lặng, con sóng này còn chưa tan mà con sóng khác đã nổi lên.

Tập đoàn Ngạo Thiên vượt mặt người ta lê:q"đôn trong thương giới ở Thượng Hải, có thể sánh ngang với Tả thị.

Nghe rằng, bầu trời Thượng Hải đang rục rịch muốn ngóc đầu dậy.

Đại khái là bên Tả thị đã thống trị quá lâu, cho nên, dù sao thì người tịch mịch thì luôn bàn luận về những đề tài không hề tịch mịch.

Các loại ngôn luận không hay cứ lũ lượt kéo đến.

Tin đồn, luật sư của Ngạo Thiên tung ra thị trường tin các xí nghiệp bị phá sản lên tới con số mười.

Tin đồn, chủ của Ngạo Thiên – Phượng Vũ, một buổi sáng nọ đã đi tắm trắng.

Tin đồn, tổng giám đốc của Ngạo Thiên có một chân giả, quanh năm suốt tháng không rời khỏi cây gậy.

Tin đồn, Trương Ngạo Thiên tàn phế là do mười năm trước đối địch với Tả thị.

Tin đồn, Ngạo Thiên tiến quân vào thương giới Thượng Hải để báo mối thù mười năm trước.

Tin đồn,……

Những tin đồn như thế vẫn còn nhiều vô kể, không thể không nói, năng lực kiếm chuyện của ký giả thuộc hàng nhất, e rằng ngay cả phần mộ tổ tiên của Tả thị, Ngạo Thiên cũng bị tra xét tới hết luôn.

Truyền thông như bị chiên trong dầu sôi lửa bỏng, nhưng người trong cuộc là Tả Thành chẳng có bằng chứng dấu vết chính xác gì, mà Trương Ngạo Thiên thì cũng chỉ nói một câu: Đó toàn là chuyện mấy trăm năm về trước.

Hiển nhiên điều này đã làm lộ rõ rằng ham muốn của ký giả truyền thông vẫn chưa được thỏa mãn, nên chỉ có thể tìm kiếm chen chúc từng chút một ở khắp nơi, tuy nói là con ruồi không có đầu, nhưng mà không chỗ nào lại không chui vào được.

Lăng Giang đứng trên đầu ngọn sóng, dũng cảm đạt được vinh quang, mỗi lần hành động là lại đưa ra thị trường độc nhất bên Ngạo Thiên, trong lúc không ít thì nhiều không vì lời người ta lại thêm những phiên bản.

Tả thị độc nhất, đường lối điều tra chính xác độc nhất, còn có mảng bên Ngạo Thiên lần này, có cả Lăng gia khí thế ngất trời, trưởng đài Lăng Giang thì xuân phong đắc ý, há miệng cười đến không hề khép lại.

Trương Ngạo Thiên là tổ tông Lăng Giang ngưỡng mộ tôn trọng phục vụ đứng thứ hai, còn đứng thứ nhất chính là Tả Thành.

“Trương tổng, đây chính là mảng Quan Hân phụ trách đưa ra thị trường Ngạo Thiên lần này, chúng ta, đài trụ cột trong đó.” Trưởng đài đại nhân cúi đầu khom lưng, cười đến nỗi mặt hiện đầy nếp nhăn, nhiệt tình giống như nhà hàng cao cấp năm sao chiêu đãi tiểu thư.

“Chào ngài.” Nở nụ cười yếu ớt, gật đầu duỗi bàn tay trái ra, lễ nghi giao tiếp đúng mực, Quan Hân là một trong những cao thủ trong đó.

Tin đồn, tổng giám đốc Ngạo Thiên có một chân bị tàn phế, chẳng khi nào rời khỏi cái gậy……

Xem ra không phải tin đồn nào cũng không thể tin.

Quan Hân chỉ không biến sắc phân tích thông qua một cái liếc mắt.

Trương Ngạo Thiên khoảng năm mươi tuổi, mái tóc hơi hoa râm, diện mạo mang vẻ thô kệch của người quân nhân, nhất là hai con ngươi, giống như hùng ưng tìm kiếm con mồi vào ban đêm, lõm xuống rất sâu, giống như muốn nuốt người ta vào. Đi bộ một lúc, chậm rãi, hơi ngả nghiêng, tay nắm gậy, cũng chỉ nhìn lướt nhanh qua Quan Hân, lạnh lùng ung dung rồi lại đọc một câu hàm xúc sâu xa: “Quan Hân.” Cánh môi hơi dày màu tím đậm, mím lại thành đường cong, cười như không cười, “Ngưỡng mộ đã lâu a.”

Trương Ngạo Thiên, tay phải cầm gậy, đưa bàn tay trái ra, bắt tay nhẹ nhàng, rồi buông ra ngay.

Quan Hân xuất thân thế gia, bắt tay là lễ căn bản, cô làm không dưới ngàn lần với tư thái chuẩn mực, cũng là lần đầu tiên, đưa tay trái để làm lễ.

Người phụ nữ trước mắt này thận trọng, vô cùng sáng suốt, tuyệt đối không phải là báu vật.

Đây là ấn tượng đầu tiên của Trương Ngạo Thiên về Quan Hân.

Lăng Giang, đúng là đầm rồng hang hổ, phụ nữ của Tả Thành không đơn giản đâu.

Quan Hân cười nhạt nói đùa: “Trương tổng nói đùa, tôi cũng chỉ là phát thanh viên nho nhỏ, làm sao có thể được hưởng thụ sự ngưỡng mộ đã lâu của người bận rộn vô cùng như Trương tổng ngài đây.” Giọng nói pha chút hài hước, đôi môi ướt át mỉm cười, một câu nói, qua miệng của Quan Hân, lại dế nghe đến thế.

Dường như Trương Ngạo Thiên đang rất vui, cười to: “Không hổ là danh là người có tài ăn nói, nói ra lời này, rõ ràng là vô cùng đại bất kính, nhưng lại khiến cho người ta không tài nào tức giận được.”

Quan Hân cũng cười, mỹ nhân chính là mỹ nhân, mắt phượng cong cong, má lúm đồng tiền nhàn nhạt, cười một cái là cảnh đẹp ý vui: “Trương tổng nói đùa.”

“Nếu Quan Hân tiểu thư đến làm mảng bên Ngạo Thiên chúng ta, cơ hội gặp mặt sau này còn rất nhiều, liên hoan tối nay, Quan tiểu thư cũng đi chung luôn đi.”

Giọng điệu đúng với trong thương nghiệp, Trương tổng có một loại khí phách khiến cho Quan Hân kinh hãi, không thể lí giải.

“Thế buổi tối hôm ấy làm phiền vậy.” Gật đầu, Quan Hân trả lời.

Trong đôi mắt Trương Ngạo Thiên lóe một tia hàm súc thâm sâu, chống gậy ngả nghiêng rời khỏi, trưởng đài đại nhân cúi người đằng sau.

Lắc đầu, Quan Hân có chặt đứt suy nghĩ lung tung không thể lí giải, không rõ đầu mối. Trong lòng âm thầm ghi xuống ba từ Trương Ngạo Thiên, và những loại tin đồn không thể chứng thực.

Thời tiết dễ chịu, dường như những ngày như thế thích hợp để hãm hại lừa gạt, lừa lọc đảo điên cái gì có.

Cũng không đúng, bây giờ người ta công khai làm mấy thủ đoạn ấy chứ.

Nói gì đây, cái này gọi là hãm hại lừa gạt, lừa lọc đảo điên, lời lẽ điển hình của Quan Ngải là: Tôi đây bảo thế là tiện tay bắt trộm dê.

Chuyện là như thế đó, Quan Ngải đang cầm máy tính, đang ngồi một mình trên quầy rượu trong quán cà phê của mình, bụng bảo dạ tìm tòi suy nghĩ ra cách để nâng cao hiệu suất làm việc, bỗng nhiên một con ‘Dê’ lại tìm tới cửa, bắt cô biểu diễn trò tiện tai bắt trộm dê vừa nảy ra.

“Quan Hân tiểu thư có phải không?”

Quan Ngải liếc nhìn qua, người tới có vẻ mặt như kiểu đang phấn khích vì say thuốc, mang điệu bộ ánh mắt như thể ai cũng không bằng, khóe miệng nhếch lên một nếp nhăn, cầm cái máy chụp ảnh trong tay.

Đây là chó săn! Quan Ngải phân định xong.

Đặt máy tính trong tay xuống, nở nụ cười xinh đẹp: “Là tôi, có chuyện gì không?” Giọng điệu này, giống hệt như Quan Hân không khác một li, loại câu này mang rất nhiều xúc phạm, và còn sâu sắc.

Nếu như là người khác, chắc chắn Quan Ngải trừng mắt nhìn qua rồi chạy tới ngay và rống một câu: Trợn to mắt chó của mi nhìn cho rõ đây, lão nương là Quan Ngải.

Nhưng mà, chó săn và Tả Thành là trường hợp ngoại lệ.

“Tôi chỉ tò mò Quan thiểu thư lại có thể đến đây uống cà phê.” Chó săn đại thúc cười vô cùng chói mắt, gỡ cặp đít chai dày cộm xuống, đôi mắt lươn híp lại thành một đường, chỉ có một chút tinh quang lộ ra từ trong cái khe hở, thật là đáng ghét mà.

Quan Ngải chưng ra bộ mạt không nóng không lạnh giống hệt như Quan Hân: “Tôi tới đây uống cà phê thì có gì lạ sao?” Cố gắng đè nén cục tức trong lồng ngực, nếu là mọi khi thì chắc chắc cô sẽ đi qua và rống lên: Chỗ này thì sao, chỗ này khí phách bậc cao đáng thưởng thức, vẻ đẹp bên trong đủ xa hoa, thế nào?

Nhưng mà, cô nhịn!

Ký giả đại thúc vẫn chưa biết mình đã dẵm phải bãi mìm thì có vẻ hứng thứ ra mặt, đôi mắt lươn nhìn Quan Ngải chằm chằm giống như muốn nhìn ra giấu vết gì, thử dò xét: “Tả đại tổng giám đốc còn dưỡng bệnh ở bệnh viện, Quan tiểu thư lại ngồi đây uống cà phê, đúng là hơi tò mò, chẳng lẽ Quan tiểu thư và tổng giám đốc Tả có tranh cãi mẫu thuẫn gì chăng?”

Cái gì gọi là chỗ nào cũng chui vào, thế mà lại đào bới ra được cô ở đây.

Nhưng mà trên đời này vẫn còn có một trò chơi tên là: Kế phản gián*.

*Kế phản gián: chống địch bằng kế ly gián.

Bất giác, mắt phượng hếch lên, nhếch lên, lúc Quan Ngải dương dương tự đắc làm điều mờ ám.

Người duy nhất à, cứ đưa tới cửa như thế, có đôi khi vận may của người quá tốt, hết cách rồi.

Quan Ngải cột cột mái tóc dài tán loạn, lập tức hiện ra một mảng tím bầm trên trán, động tác như thế nhưng lại rất đẹp mắt, nở nụ cười yếu ớt: “Mệt cho ông lo lắng rồi, tôi đang muốn đến bệnh viện đây.”

Nói xong, mặc kệ người kia kinh ngạc, cất bước làm bộ ra khỏi quán cà phê, Tiểu Thanh đi đưa cà phê vừa về quán, đang định mở miệng kêu Quan Ngải, thì bị cô trừng mắt nhìn qua.

Bà chủ quán hôm nay trúng phải cái thứ gió gì thế, muốn đóng cửa chăng?

Sau khi vở kịch này được diễn xong, tới khi Quan Ngải trở về thì đã là một giờ sau, không còn cách nào, lão ký giả kia trong quán cà phê có máy điều hòa thổi cả một canh giờ, còn Quan Ngải thì ở ngoài cửa phơi nắng cả một canh giờ, thiếu chút nữa là không bị cảm nắng rồi, nắng gắt muốn lấy nửa cái mạng rồi.

Bây giờ trời đã nhá nhem tối, Quan Hân trở về, thì nhìn thấy một màn như thế.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Bạn chấm truyện được mấy điểm!
loading...
DMCA.com Protection Status