Tuyệt thế thần y: Nghịch thiên ma phi

Chương 142: Vương giả trở về (3)

Edit: Diệp Lưu Nhiên

________________________

Ba người Mộ gia nắm tay lẫn nhau, cùng hoà hợp đi vào trong phủ. Bạch Tịch Nguyệt theo tới, ngược lại giống như người ngoài dư thừa.

Sau khi mọi người rời khỏi, Bạch Tịch Nguyệt một mực vẫn treo nụ cười trên mặt mới lạnh xuống, biểu tình trở nên âm ngoan.

“Cô nương, Tiểu tước gia đã trở về. Chuyện này có phải báo cáo cho vương gia?” Lục Chi cẩn thận nhắc nhở.

Nhắc tới Tần Cẩn Hạo, sắc mặt Bạch Tịch Nguyệt trắng nhợt.

Lúc trước Tần Cẩn Hạo muốn nàng phá hư quan hệ Mộ Hùng và Mộ Khinh Ca, khiến hai người sinh hiềm khích. Nhưng nàng lại không hề thành công. Mỗi lần ra tay đều bị Mộ Khinh Ca dễ dàng hoá giải, ngược lại làm cho nàng ở Mộ phủ bị người nghị luận sau lưng.

Chuyện này đã làm cho Tần Cẩn Hạo đối với mình có chút bất mãn và lạnh nhạt. Vì tương lai, nàng nhất định phải làm chuyện gì đó củng cố địa vị mình.

Mím môi, Bạch Tịch Nguyệt xoay người đi về tiểu viện mình.



Bên kia, Mộ Hùng dẫn Mộ Liên Dung và Mộ Khinh Ca đi tới từ đường Mộ gia.

Bên trong cung phụng đều là liệt tổ liệt tông Mộ gia, bao gồm linh vị phu nhân Mộ Hùng và hai nhi tử. Bọn họ đều vì Mộ gia vinh quang mà chết, có tư cách tiến vào từ đường Mộ gia.

Bên cạnh bài vị phụ thân Mộ Liên Thành, Mộ Khinh Ca còn thấy được bài vị mẫu thân mình. Đây cũng là lần đầu nàng biết tên của mẫu thân.

Tang Lam Nhược, một cái tên ôn nhu hiền thục.

Mộ Hùng đi đầu thắp hương, quay người đối với hai người Mộ Liên Dung và Mộ Khinh Ca nói: “Lẽ ra từ đường trọng địa, nữ tử không thể tiến vào. Nhưng Mộ gia hiện giờ chỉ còn dư lại ba người chúng ta, những quy củ cổ xưa đó không cần quá mức chú ý. Tới, các người dập đầu trước các vị tổ tiên Mộ gia.”

Mộ Khinh Ca và Mộ Liên Dung theo lời, quỳ xuống trước đệm hương bồ nghiêm túc dập đầu lạy ba cái, mới dưới sự cho phép của Mộ Hùng đứng lên.

Tiếp theo ba người nói chút chuyện trải qua mấy ngày này. Phần lớn đều là Mộ Khinh Ca nói, hai người nghe.

Mộ Khinh Ca chỉ lược bớt một ít phân đoạn, bao gồm chuyện Manh Manh.

Nhưng Linh Lung thương, nàng ngược lại không có giấu giếm.

Tại trước mặt hai người, cổ tay Mộ Khinh Ca run lên, chỉ sáo kết hợp với thủ trạc phát ra một đường bạch quang chói mắt. Nháy mắt liền hoá thành Linh Lung thương được Mộ Khinh Ca nắm trong tay.

Con ngươi Mộ Hùng co rụt lại, kinh ngạc cảm thán nói: “Không nghĩ tới ta sinh thời, lại có thể tận mắt thấy thần khí. Hơn nữa thần khí này còn là con cháu Mộ gia ta sở hữu.”

“Khinh Ca, cái vận khí nghịch thiên này của con, làm cô cô hâm mộ ghen ghét đấy!” Mộ Liên Dung thì thào nói. Vẻ mặt cực kỳ hâm mộ nhìn Linh Lung thương trong tay Mộ Khinh Ca.

Mộ Khinh Ca khẽ cười, lật tay một cái Linh Lung thương liền hoá thành chỉ sáo. Nàng nói: “Cô cô không cần hâm mộ. Nếu lần sau Khinh Ca có vận khí tốt đụng phải thần khí, sẽ đoạt một kiện cho cô cô. Đương nhiên gia gia cũng thế.” Nàng nói lời này là cực độ có lòng tin. Bởi vì nàng tin tưởng Manh Manh có thể xuất ra một kiện thần khí cho nàng làm lễ gặp mặt, thì còn có thể xuất ra cái thứ hai, cái thứ ba,… thậm chí nhiều hơn. Đợi nàng tu luyện không ngừng đột phá, phá giải phương không gian thần bí kia, thần khí gì đó còn không phải là dễ như trở bàn tay?

Thế nhưng nàng không cho là đúng lại làm Mộ Hùng cười lắc đầu, Mộ Liên Dung lại càng cười mắng: “Con coi thần khí là củ cải trắng sao? Tùy ý có thể thấy được. Mộ gia chúng ta có con là tiểu gia hoả nghịch thiên là được rồi, ta không tham lam.”

“Đúng vậy, con càng nhiều thủ đoạn bảo mệnh, ta và cô cô con liền càng an tâm. Gia gia đã nhìn ra, cháu gái của ta không phải vật trong ao. Tần quốc này quá nhỏ, không đủ con lăn lộn! Ha ha ha!” Mộ Hùng thoải mái nở nụ cười.

Cười xong, ông mới nghiêm mặt nói: “Ca nhi, việc con có thần khí nhất định phải bảo mật. Nếu truyền ra ngoài, chỉ sợ phiền toái của con sẽ càng lúc càng lớn.”

Mộ Khinh Ca gật đầu: “Gia gia yên tâm. Ca nhi làm sao không biết tại lúc không đủ cường đại, thần khí chính là củ khoai lang bỏng tay? Con sẽ không dễ dàng sử dụng Linh Lung thương. Một khi sử dụng, tuyệt không lưu người sống.”

Nghe được cam đoan của nàng, Mộ Hùng mới yên tâm nhẹ gật đầu.

Ba người hàn huyên một hồi, Mộ Khinh Ca mới hướng Mộ Liên Dung nói: “Cô cô, lúc trước con hoài nghi trên người Bạch Tịch Nguyệt có vật nghe trộm, người đã điều tra rõ ràng?”

Nhắc tới chuyện này, Mộ Liên Dung vội thu hồi tươi cười. Biểu tình ngưng trọng gật đầu: “Nha đầu này ẩn núp rất sâu, ta và gia gia con phải thiết kế một phen mới biết được trong tay nàng có một kiện bảo bối lợi hại. Một phân thành hai, chỉ cần đem một nửa đặt ở bất kì chỗ nào, cho dù đi rất xa, vẫn có thể thông qua miếng còn lại trên người nghe được tất cả.”

Mộ Hùng thở dài: “Bảo bối như vậy, thế gian ít có. Nàng không có bản lĩnh có được.”

“Khả năng duy nhất chính là Duệ vương cho nàng.” Mộ Khinh Ca thay gia gia nói ra lời không muốn nói.

Trong ba người bọn họ, muốn nói đến người đối với Bạch Tịch Nguyệt cảm tình phức tạp nhất, chỉ sợ là gia gia Mộ Hùng. Dù sao, phụ thân Bạch Tịch Nguyệt vì ông mà chết trận. Mang Bạch Tịch Nguyệt vào Mộ phủ nhiều năm, ông vẫn luôn coi là thân cháu gái mà đối đãi, không có nửa phần thua thiệt.

Đáng tiếc, tâm tư Bạch Tịch Nguyệt quá sâu. Bỏ qua hảo ý của Mộ gia, ngược lại đầu phục Duệ vương.

Sự thật này khiến cho Mộ Hùng khó tiếp nhận, lại không thể không tiếp nhận.

Nghe gia gia thở dài, Mộ Khinh Ca an ủi nói: “Gia gia, nàng đã không còn là tiểu hài tử. Từ khi nàng bắt đầu giấu giếm chúng ta, tâm nàng đã không còn ở Mộ gia. Hết thảy bây giờ, đều là nàng tự mình lựa chọn. Hiện giờ con có thể dung nàng, ngoại trừ bận tâm cảm tình gia gia đối với Bạch gia bọn họ, còn vì nàng chưa chân chính làm ra cái gì thương tổn Mộ gia. Nhưng nếu nàng thật sự si mê không tỉnh làm ra chuyện gì bất lợi với Mộ gia, con tuyệt sẽ không lưu tình. Nàng tự mình lựa chọn, bất luận kết quả là gì đều nên tự mình thừa nhận.”

Mộ Hùng lý giải nhẹ gật đầu, không phản đối ý nghĩ của Mộ Khinh Ca.

Mộ Liên Dung há miệng tựa hồ muốn cầu tình. Nhưng nhìn đến khuôn mặt lạnh buốt của Mộ Khinh Ca, lại cái gì cũng nói không nên lời, chỉ biến thành một tiếng thở dài.

Nàng thừa nhận Mộ Khinh Ca nói đúng, nhưng muốn nàng trơ mắt nhìn thiếu nữ nuôi lớn từ nhỏ, từng bước một đi về hướng vực sâu. Trong nội tâm nàng rất là khó chịu, dày vò.

Tiếc rằng, trong thời gian này nàng nhiều lần ám chỉ Bạch Tịch Nguyệt không cần vướng sâu vào vũng lầy, nàng ấy lại vẫn làm theo ý mình.

Có lẽ, giống như Mộ Khinh Ca nói, bất luận lựa chọn tạo thành kết quả, đều phải tự mình thừa nhận đi.

Đem lời nên nói nói xong, Mộ Hùng đối với Mộ Khinh Ca nói: “Ca nhi, một hồi con phải tiến cung một chuyến, hướng bệ hạ nói rõ chuyện con trở về. Ba ngày sau là quan lễ của con, ta và cô cô con đã chuẩn bị tốt. Chỉ là, ủy khuất con.”

Nói xong, ông áy náy vỗ bả vai Mộ Khinh Ca.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 9.3 /10 từ 4 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status