Tuyệt thế thần y: Nghịch thiên ma phi

Chương 170: Cung biến, gió nổi lên (3)

Edit: Diệp Lưu Nhiên
‘Thật xin lỗi, chủ nhân. Trái tim nàng đã nát, cho dù chủ nhân tiền nhiệm vẫn còn thì cũng không thể cứu được nàng. Nếu muốn cưỡng chế lưu nàng lại, chỉ có thể dùng thuật Khôi Lỗi biến nàng thành con rối.’

Khôi Lỗi?

Một cái xác không hề có suy nghĩ và linh hồn, so với cái chết càng khiến người khó chịu.

Nàng sao có thể nhẫn tâm biến Liên Liên thành như vậy?

Mộ Khinh Ca chậm rãi nhắm hai mắt lại, mím môi nhẹ nhàng nói: “Liên Liên, muội có tâm nguyện gì chưa xong?”

Nàng không thể ngăn cản Liên Liên rời đi, chỉ có thể giảm bớt tiếc nuối cho muội ấy.

“Tâm nguyện… Tâm nguyện Liên Liên rất nhiều. Nhưng mà, tâm nguyện lớn nhất của Liên Liên là trở thành thê tử của tiểu ca ca. Nhưng hiện tại sợ là không thể.” Tần Diệc Liên cười nói, trong ánh mắt mang theo khát khao.

Trong lòng Mộ Khinh Ca căng thẳng, Tần Diệc Liên trả lời khiến nàng ngoài ý muốn. Tựa như lại hợp tình hợp lý.

Bây giờ, nàng là thân nam nhi!

Trong lòng cười, có chút tái nhợt.

Mộ Khinh Ca nỗ lực nâng lên nụ cười. Mở hai mắt ra, con ngươi nhìn về phía nàng. Dùng thanh âm cực kỳ sủng ái, thật nhẹ thật chậm nói: “Được, ta sẽ lấy muội làm thê tử của ta.”

“Thật sao?” Trong mắt Tần Diệc Liên sáng ngời, toả sáng ra thần thái mê người.

Mộ Khinh Ca nhẹ gật đầu. Cúi đầu, đôi môi dừng trên trán nàng, nhẹ nhàng hôn.

Hôn tràn ngập thương tiếc, khiến Tần Diệc Liên cười tươi động lòng người: “Muội thật vui vẻ, tạ tạ tiểu ca ca.” Mang theo thoả mãn, nàng chậm rãi nhắm hai mắt lại. Tay nhỏ bắt lấy tay áo Mộ Khinh Ca, cũng vô lực buông xuống.

Mộ Khinh Ca điên cuồng đưa linh khí vào cơ thể Tần Diệc Liên. Lại như đá chìm đáy biển, không có động tĩnh.

Tần Diệc Liên, cứ vậy đi rồi?

Tiểu công chúa nhao nhao muốn mời nàng ăn kẹo, nhảy múa cho nàng nhìn, dạy nàng thả diều, cứ vậy đi rồi?

Trong lòng Mộ Khinh Ca dâng lên cảm xúc không tên, biến thành lửa giận ngập trời.

Nàng chậm rãi đặt Tần Diệc Liên nằm xuống, nắm Linh Lung thương đứng thẳng lên.

Phát giác động tác của nàng, Mặc Dương lập tức đi tới bên người. Trên người hắn phiếm quang mang nồng đậm màu xanh.

“Tiểu tước gia!”

“Đừng để nàng ấy lại bị bất cứ thương tổn gì.” Mộ Khinh Ca nhàn nhạt phân phó. Ngũ quan tinh xảo tuyệt mỹ, lạnh buốt khiến người không dám nhìn thẳng.

Mặc Dương trầm mặc gật đầu, tự mình thối lui bảo hộ di thể Tần Diệc Liên.

Mộ Khinh Ca tức thì nắm Linh Lung thương, xoay người cưỡi hắc diễm. Mang theo sát khí lạnh lùng, chạy ra khỏi vòng bảo hộ của Long Nha Vệ.

Nàng bỏ qua đám địch không chịu nổi một kích kia, trực tiếp nhắm ngay tên cao thủ thanh cảnh đỉnh đã bắn tên Tần Diệc Liên.

Bị Mộ Khinh Ca nhắm vào, hắn đứng trên thành cung, trong lòng rùng mình. Cung tên trong tay tự nhiên giơ lên. Mà bên cạnh hắn, hai bên mỗi bên đồng thời đi ra ba người. Sáu người đều phiếm quang mang màu lam nhạt, tựa hồ mới tiến vào lam cảnh không lâu.

Sáu lam cảnh sơ giai, một thanh cảnh đỉnh. Đội hình như vậy bày ở đây, đủ để khiến thế lực khắp tam đẳng quốc ghé mắt.

Nhưng ánh mắt Mộ Khinh Ca lại không có một tia chấn động, bình tĩnh đến đáng sợ.

“Giết hắn!” Kẻ cầm cung tiễn trong tay rõ ràng là thủ lĩnh. Hắn lạnh lùng phân phó một tiếng, mũi tên nhọn bọc thanh quang xoay tròn phóng tới Mộ Khinh Ca.

Sáu gã lam cảnh đồng thời từ trên tường cung nhảy xuống, vọt tới hướng Mộ Khinh Ca.

Tựa hồ, mấy kẻ này ý định vây quét một mình nàng.

Hắc diễm hí vang, bộ lông ngăm đen xuất ra một tầng sóng khí, ngăn cản xu thế sáu người công tới. Mà mũi tên bay tới phía Mộ Khinh Ca, đã hoá thành mảnh vụn rơi xuống trước mắt nàng.

Một màn này, chấn động bảy người.

Kẻ cầm cung, tròng mắt co rụt lại. Lần thứ hai bắn liền ba mũi tên, từ góc độ khác nhau bắn vào chỗ yếu hại của Mộ Khinh Ca.

Sáu người còn lại cũng phối hợp hắn, bắt đầu công kích Mộ Khinh Ca.

Mộ Khinh Ca nhẹ rũ mắt, đột nhiên đôi mắt thanh lãnh bọc tầng băng nâng lên. Linh Lung thương trên tay phải nàng lập tức, một đạo quang mang xanh thẳm từ cơ thể nàng bùng phát ra, che lấp tất cả quang mang ở cửa cung.

“Hắn là lam cảnh đỉnh!”

“Cư nhiên là lam cảnh đỉnh!”

“Sao có thể? Hắn năm nay mới bao nhiêu tuổi? Không phải vừa mới quan lễ sao?”

“Mười tháng trước, hắn mới là lục cảnh sơ giai!”

Thanh âm rung động, vang lên từ miệng bảy người.

Ánh sáng màu lam chói mắt phiếm tím, không chỉ chấn kinh bọn hắn, còn làm chấn động những kẻ khác. Đám người muốn lấy mạng Mộ Khinh Ca đều sững sờ tại chỗ, làm cho Long Nha Vệ thừa cơ thu hoạch không ít tính mạng.

Hầu như tại giờ khắc này, trong lòng bọn chúng đều vang lên cùng một giọng nói: ‘Sớm biết Mộ Khinh Ca là lam cảnh đỉnh, sao còn tới chịu chết làm gì!’

Lam quang, phảng phất tràn qua hai mắt Mộ Khinh Ca. Đem cặp mắt thanh lãnh của nàng đều nhuộm thành màu lam.

Vốn là tuyệt sát chi cảnh, lập tức thay đổi.

Vốn tưởng rằng mai phục đã nắm chắc thắng lợi trong tay, lúc này lại lung lay sắp đổ.

Mộ Khinh Ca không nói nhảm với bọn chúng. Lúc này, phẫn nộ trong lòng nàng đang muốn cấp bách tìm chỗ phát tiết.

Linh Lung thương quét qua, mang theo ánh sáng màu lam chói mắt.

Chờ ánh sáng màu lam tan đi, ở đâu còn bóng dáng sáu kẻ kia? Thật sự chết ngay cả cặn bã cũng không thừa.

Kẻ cầm cung trên tường thành, trong mắt hoảng hốt.

Sợ hãi từ đáy lòng tràn ra, hắn muốn chạy… Muốn chạy khỏi nơi này.

Nhưng hắn lại phát hiện thân thể mình như bị định trụ, không thể động đậy.

Chỉ một chiêu liền giết chết sáu gã lam cảnh sơ giai. Mộ Khinh Ca đem mũi thương sắc bén nhắm ngay trên tường cung.

Nàng, muốn hắn đền mạng cho Tần Diệc Liên.

Uy áp trầm trọng như núi, sắc bén như đao, chợt hạ xuống người hắn.

Cái cảm giác này, gần như đem xương cốt hắn từng tấc một bóp nát. Tay hắn run rẩy, rốt cuộc không cầm được cung. Cung tên rơi xuống khỏi tường thành, cũng tại con mắt kinh hãi của hắn từng khúc đứt gãy.

Cây cung làm bạn với hắn nửa đời người, một chốc đứt gãy kia, phảng phất sinh mệnh hắn bị rút hết một nửa. Khiến hốc mắt hắn muốn nứt ra, tim đau như cắt.

Chỉ là còn chưa chờ hắn từ phẫn nộ thanh tỉnh lại, một cỗ hấp lực càng lớn hơn bao bọc cả người hắn. Kéo xuống không trung, bay tới phía Mộ Khinh Ca.

Hắn hoảng sợ khua loạn hai tay. Đối với khuôn mặt tuyệt sắc khó phân nam nữ kia, chỉ cảm thấy lạnh lẽo trong mắt đem cả người hắn đông cứng, không thể nhúc nhích.

“Không!” Tiếng kêu thê lương thảm thiết thốt ra trong miệng hắn.

Hắn mất đi quyền khống chế thân thể mình, bị Mộ Khinh Ca xách trong tay.

Cổ bị bóp chặt. Mặt hắn đỏ lên, hô hấp khó khăn.

Nhưng hắn lại không sinh ra nửa ý phản kháng.

Tay phải Mộ Khinh Ca loé sáng, Linh Lung thương một lần nữa hoá thành chỉ sáo, đeo trên ngón trỏ tay phải nàng.

Nàng hờ hững chuyển mắt. Ánh mắt lạnh lẽo như băng dừng trên người hắn, không nói một câu. Chỉ sáo sắc bén nhẹ nhàng vẽ trên ngực hắn một cái, khiến y phục hắn lập tức bị rách toạc, lộ ra thân thể cường tráng.

‘Ngươi muốn làm gì! Ngươi muốn làm gì!’

Hai con ngươi hắn mở rộng, hoảng sợ vạn phần nhìn Mộ Khinh Ca. Trong cổ họng lại không phát ra nổi thanh âm.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 9.3 /10 từ 4 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status