Tuyết Ưng Lĩnh chủ

Chương 1187: Thủ lĩnh Khôi Ma nhai


“Chuyện gì thế?”

“Vị thái thượng trưởng lão này, tính tình quá quái rồi nhỉ?”

Cổ Thương, Ti Trụ hai vị bọn họ có chút sững sờ đứng ở trước cửa một tòa động phủ, Đông Bá Tuyết Ưng ở trong động phủ này tu hành, bình thường cấm đệ tử mạo phạm.

“Mặc kệ.” Cổ Thương môn chủ lại nhếch miệng cười nói, “Vị thái thượng trưởng lão này tựa như lựa chọn Thanh Bằng môn chúng ta làm nơi hắn ẩn cư, hơn nữa tựa như cũng không thích quản việc, chỉ cần không liên lụy đến chuyện đủ lớn, chúng ta không quấy rầy hắn là được! Có một vị siêu cấp đại cao thủ như vậy, ha ha ha, Thanh Bằng môn ta về sau dễ sống rồi, ta cũng rất chờ mong, chờ mong bọn ma đầu kia lại lần nữa đến trêu chọc Thanh Bằng môn chúng ta, ta thao túng sát trận đến lúc đó cũng có thể phát uy một chút.”

Hắn thao túng sát trận trong ba tòa pháp trận, một khi kích phát, kiếm quang buông xuống, uy thế khủng bố dị thường.

Lão giả tóc vàng, trong đôi mắt có các vòng con ngươi, hắn cũng gật đầu: “Cường giả tính tình quái còn nhiều, Thanh Bằng môn chúng ta gặp may mắn, có một vị cường giả như vậy ở đây, ngươi nhất định phân phó thỏa đáng, để các đệ tử ở chung quanh phụ trách nghe lệnh, tuyệt đối đừng chọc giận thái thượng trưởng lão.”

“Đây là tất nhiên.” Cổ Thương môn chủ gật đầu, đồng thời hắn thầm nghĩ.

Vị cường giả này nguyện ý làm thái thượng trưởng lão của Thanh Bằng môn, là vì truyền thừa Thanh Bằng sơn mạch khắc?

Thanh Bằng truyền thừa quả thực thần kỳ, là khắc ở trên dãy núi, dãy núi mặc dù bị phá hủy, theo thời gian cũng sẽ lại lần nữa nhô lên hiện ra, truyền thừa vĩnh viễn bất diệt! Trong lịch sử cũng từng có một số đầu sỏ Hỗn Độn cảnh tự mình đến quan sát một phần truyền thừa này. Nhưng bởi vì điều này, mà đảm đương thái thượng trưởng lão thì lại hiếm thấy. Dù sao lấy thực lực khủng bố như thế của Đông Bá Tuyết Ưng, muốn xem truyền thừa, cũng không ai dám ngăn cản.

Các cao thủ Thanh Bằng môn đều cho rằng vị thái thượng trưởng lão khủng bố này đang bế quan, nhưng trên thực tế...

Đông Bá Tuyết Ưng đã lặng yên không một tiếng động từ Thanh Bằng môn về tới vũ trụ quê hương.

“Có ba pháp trận ta bố trí, Thanh Bằng môn hẳn là không lo, cho dù có phiền toái, ta cũng có thể nháy mắt đến.” Đông Bá Tuyết Ưng âm thầm gật đầu, “Lúc trước giao dịch đáp ứng ba sự kiện, thu đồ đệ bảo vệ ‘Vân Bằng’, trấn thủ Thanh Bằng môn đều rất đơn giản, chỉ là cần tốn thời gian dài chút mà thôi. Chỉ có việc thứ ba... Có chút phiền phức!”

“Hai vị thủ lĩnh Khôi Ma nhai.” Đông Bá Tuyết Ưng suy tư về.

Khôi Ma nhai.

Tiếng tăm trong Vạn Cổ thánh giới không thua gì Kim Thực quốc, hai vị thủ lĩnh Khôi Ma nhai, ở trong tình báo của Thái Hư thiên cung ghi lại rõ rệt, đều là thực lực Tinh Thần tháp tầng thứ năm.

Loại thực lực cấp độ này, nơi bọn họ bình thường ở lại tu hành khẳng định bố trí nhiều tầng thủ đoạn, quân xanh chỉ sợ cũng là đầu sỏ Hỗn Độn cảnh! Bởi vì cao thủ Tinh Thần tháp tầng thứ năm cùng cấp độ, hai người bọn họ liên thủ căn bản không sợ, bố trí sào huyệt, càng nhiều là vì ngăn cản cường địch, bảo mệnh chạy trốn... Đông Bá Tuyết Ưng tuy rất tự tin, nhưng cũng không nắm chắc ở sào huyệt của kẻ địch xử lý hai cao thủ thực lực Tinh Thần tháp tầng thứ năm, nhắm chừng đánh tới, sẽ bị rất nhiều pháp trận đối phương năm tháng dài lâu bố trí dây dưa, đối phương cho dù không giết nổi mình, sợ cũng có thể không chút hoang mang chạy đi!

Một lần động thủ thất bại, muốn tiếp tục tìm cơ hội sẽ khó khăn.

Mình ở Thanh Bằng môn bố trí pháp trận cũng có uy năng như vậy, nếu vì bảo mệnh, hai vị thủ lĩnh Khôi Ma nhai rất có thể đi mua pháp trận đầu sỏ Hỗn Độn cảnh bố trí để đặt ở trong sào huyệt, nhưng lấy bảo vật bọn họ có được, cũng chỉ nhiều nhất mua pháp trận cố định.

Như ‘pháp trận có thể di động’, so với pháp trận cố định sẽ đắt hơn nhiều, độ khó luyện chế cũng cao hơn nhiều.

Cùng ngăn cản cao thủ Tinh Thần tháp tầng thứ sáu, pháp trận cố định có thể cần ba trăm nguyên giới thạch, mà pháp trận có thể mang theo bên người thi triển ra bất cứ lúc nào, sợ phải có ba ngàn nguyên giới thạch!

“Lúc trước giao dịch, giết hai vị thủ lĩnh Khôi Ma nhai, định ra kỳ hạn một ngàn ức năm, ta có đủ thời gian, kẻ ngốc mới sẽ xông vào sào huyệt đối phương.” Đông Bá Tuyết Ưng tự nhiên đã sớm có kế hoạch.

Như lần trước ở trong bảo tàng của Cửu Vân đế quân gặp được đối thủ ‘Bất Tử thành chủ’.

May mắn là ở trong bảo tàng, Bất Tử thành chủ không có chỗ mà chạy, nếu không lấy phân thân thuật của đối phương, trực tiếp xuyên qua hư không chạy trốn, hướng phương hướng khác nhau chạy trốn... Đông Bá Tuyết Ưng mạnh hơn nữa cũng chỉ có thể đuổi theo một cái phương hướng, căn bản không giết nổi.

Đương nhiên.

Nay Đông Bá Tuyết Ưng đạt tới cảnh giới ‘Tâm ta là thiên tâm’, thực lực so với lúc ở Cửu Vân đế quân bảo tàng cũng cao hơn một tầng, mặc dù là nơi hoang dã trống trải, lấy một địch hai, cũng có lòng tin chém giết hai vị thủ lĩnh Khôi Ma nhai!

...

Đông Bá Tuyết Ưng thông qua ‘Thất Tinh Hải các’ định ra tình báo ——khi hai vị thủ lĩnh Khôi Ma nhai rời khỏi sào huyệt, thông báo mình.

Không có địa lợi sào huyệt, Đông Bá Tuyết Ưng vẫn có nắm chắc.

“Hừ, cường giả hệ thống quy tắc ảo diệu một lần bế quan, có thể trên trăm ức năm. Vu tu một lần nghiên cứu bế quan thực nghiệm, cũng có thể trăm ức năm thậm chí ngàn ức năm... Nhưng hai vị thủ lĩnh Khôi Ma nhai thích cắn nuốt giết chóc, bọn họ cũng không có kiên nhẫn bế quan quá lâu.” Đông Bá Tuyết Ưng tìm hiểu tình báo đối phương, hai vị thủ lĩnh Khôi Ma nhai, bình thường không nán lại trong sào huyệt quá lâu sẽ đi ra ngoài nuốt ăn giết chóc.

Thời gian trôi qua, từng năm qua đi.

“Vù.”

Gió nổi, hoa rơi, trên mặt đất tràn đầy cánh hoa muôn hồng nghìn tía.

Đông Bá Tuyết Ưng ngồi ở cạnh cái cây, nhìn một cánh hoa phiêu đãng cuối cùng rơi ở trong chén của mình, không khỏi ngẩng đầu nhìn tòa cung điện xa xa, đó là cung điện thê tử bế quan, đã trôi qua ước chừng hơn bảy trăm vạn năm, thê tử còn chưa siêu thoát.

“Siêu thoát, hoặc là một cái chớp mắt, hoặc là sẽ kẹt rất lâu.”

“Nhưng dùng Xích Vân Lưu Tâm, trạng thái tu hành của thê tử hẳn là cực tốt, so với đốn ngộ còn lợi hại hơn nhiều, lâu như vậy còn chưa đột phá?” Đông Bá Tuyết Ưng nói thầm, lập tức ngửa đầu lại uống một chén rượu, nội tâm hơi phập phồng lại khôi phục bình tĩnh, lấy sự tu tâm của hắn... chuyện có thể khiến trong lòng hắn phập phồng là rất ít.

Nhưng liên lụy đến thê tử siêu thoát, lại luôn khiến hắn nhiều lần rối lòng.

“Đông Bá trưởng lão, hai vị thủ lĩnh Khôi Ma nhai đã xuất phát, mục tiêu trên chín phần mười hẳn là ‘Ngự Phong thành’.” Thất Tinh Hải các truyền đến tình báo.

Mắt Đông Bá Tuyết Ưng sáng lên, tình báo của Thất Tinh Hải các tuy đắt, nhưng hiệu suất lại cực cao.

“Vù.”

Đông Bá Tuyết Ưng khẽ cất bước liền tới trong tinh không xa xa, trong tinh không không gian vặn vẹo, hắn đã biến mất không thấy.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 5 /10 từ 2 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status