Tuyệt xử phùng sinh

Chương 80



Cỏ: Haizzz, Đức thua mất rồi, quá buồn cho một cuộc tình T_T Cơ mà nhìn Chicharito của tui khóc thấy thương quá, chúc mừng cưng, ko thành công với ManU thì cũng ráng thành công với đội tuyển quốc gia nhé~~

/80/.

"Là cậu kéo Tiêu Nham đến phòng nghiên cứu của mình, nếu không như vậy tôi căn bản không có cơ hội nhìn thấy em ấy."

"Trong phòng nghiên cứu của tôi có rất nhiều nghiên cứu viên! Bọn họ có ai là chưa bị anh nhúng chàm không hả, chỉ có Tiêu Nham là người duy nhất chưa từng dao động, khiến tôi thật sự cảm thấy an ủi vô cùng!" Casey gần như rống lên.

"Đúng vậy... Lúc còn ở Shire tôi hẳn nên "làm" em ấy." Vẻ mặt Jane cũng đầy tức giận.

"Nếu hiện tại anh thật sự muốn "làm" cậu ấy, tôi có thể đưa anh đến Shire."

"Không cần gấp gáp như thế, chúng ta nhất định còn gặp lại."

"Nói này, Jane."

"Sao?"

"Cậu ấy không thích hợp với anh đâu. Trên đời này mọi thứ anh đều có thể thích gì làm nấy, thậm chí là sinh tồn và tử vong của bản thân. Nhưng Tiêu Nham thì không được."

"Không phải là em ấy không thích hợp với tôi, mà là tôi không thích hợp với em ấy. Cho nên tôi sẽ không làm chuyện ngu ngốc đâu." Jane chậm rãi nhắm hai mắt lại.

"Chuyện ngu ngốc gì?"

"Ví dụ như giống lão Valentine cho rằng chỉ cần đảo điên thế giới này là có thể đạt được kết quả mà bản thân mong muốn. Cho dù mọi chuyện đã rõ ràng, nhưng cũng không thể thay đổi ấn tượng về tôi trong tâm trí của Tiêu Nham."

"Xem như anh tự biết lấy mình." Casey khẽ hừ một tiếng quay đầu đi nơi khác.

Thuốc kháng virus được đưa về Shire, dưới tình huống đã xác nhận an toàn, quân y mới tiêm loại thuốc này cho Tiêu Nham. Toàn bộ quá trình, không chỉ có Hervieu và Gordon, mà ngay cả Cliff Shaw cũng ở bên cạnh tự mình quan sát tình huống đại não của Tiêu Nham.

Sau khi thuốc được tiêm vào cơ thể Tiêu Nham, mọi người nín thở chăm chú theo dõi, phản ứng tế bào thần kinh của Tiêu Nham xuất hiện trên màn hình ba chiều, rồi chậm rãi hoạt động trở lại.

Cậu phát ra tiếng rên nho nhỏ, khẽ nghiêng người qua.

Thiếu tướng Cliff Shaw đứng trước màn hình khẽ cười một tiếng, "Tên nhóc này chắc đang nằm mơ rồi, đây là dấu hiệu tiềm thức hoạt động trở lại."

Gordon và Hervieu nhìn nhau, đều thở phào một hơi.

Tổ quân y báo cáo các hạng mục kiểm tra sức khỏe của Tiêu Nham đều bình thường, hiện tại chỉ cần cậu tỉnh lại là có thể rời đi.

Hervieu đích thân tiến hành xét nghiệm máu của Tiêu Nham, phát hiện loại virus hậu tố gây tác động lớn đến năng lực tư duy của đại não đang bong tróc ra từ từ. Tiêu Nham cũng được chuyển từ khu cách ly sang một căn phòng bình thường.

"Loại thuốc kháng virus này là do Casey nghiên cứu chế tạo ra. Đây không phải là vui mừng bất ngờ cho ông sao?" Thiếu tướng Gordon nhếch khóe môi, trong tươi cười như có thâm ý khác.

"Jane Wallace lần thứ hai chạy thoát rồi, chỉ có ông mới biết hướng đi của cậu ta, ông có cảm thấy vui mừng không. Tổ chức Sóng Triều sẽ dùng hết sức mà đuổi bắt Jane, cậu ta sẽ trở thành con mồi tuyệt hảo, mà ông chỉ cần chờ đợi Valentine xuất hiện."

"Đây hoặc là cơ hội, hoặc chính là thảm họa." Gordon tự giễu mà cười, "Nhưng muốn tiếp tục sinh tồn, được ăn cả ngã về không là lẽ tất nhiên."

Ngủ một giấc thật dài, Tiêu Nham cuối cùng cũng run rẩy hàng lông mi, chậm rãi mở mắt.

Cậu cảm giác có người đang nằm ở ngay bên cạnh mình, cánh tay vòng qua cổ cậu, mà sau gáy cậu lại gối lên một nơi vừa kiên cố mà ấm áp, ngón tay đối phương thì như thể không biết mệt mà chậm rãi vuốt ve mơn trớn thái dương cậu.

Tiêu Nham biếng nhác xoay người một cái, mở mắt.

Trước mắt là chiếc cằm có đường cong giàu lực độ, khiến Tiêu Nham hơi hơi sửng sốt.

Đây... Là một người đàn ông.

Trong nháy mắt khi Tiêu Nham thấy rõ ràng đối phương là ai, tế bào toàn thân run rẩy, thiếu chút nữa té lăn từ trên giường xuống, may mắn đối phương một phen kéo cậu lại.

"Đại... Đại tá Burton!"

Xảy ra chuyện gì! Mình sao lại nằm chung giường với Đại tá Burton?

"Em tỉnh rồi. Có cảm thấy khó chịu chỗ nào hay không?"

Tiêu Nham lúc này mới phát hiện nơi này cũng không phải là phòng của mình, vô cùng đơn giản không hề có chút hơi thở cuộc sống nào, một vài cán bộ quân y đi qua đi lại khiến Tiêu Nham ý thức được đây là trụ sở của lực lượng quân y.

Mà Hein một thân quân trang đang nằm nghiên trên giường bệnh của mình, tư thế ôm lấy cậu tựa như muốn siết cậu vào trong máu thịt của anh, khiến hô hấp của Tiêu Nham như nghẹn lại nơi cổ họng.

Đây là tình huống gì vậy? Chẳng lẽ mình lại bị đạp gãy xương vai hay là bẻ gãy xương cánh tay? Cậu sao lại có cảm giác bản thân càng giống như bị đập vào đầu hơn nhỉ?

Một Thiếu tá thuộc lực lượng quân y đi đến trước mặt Tiêu Nham, tiến hành một loạt kiểm tra với cậu, thậm chí bắt cậu trả lời mấy câu hỏi, thực hiển nhiên đáp án của Tiêu Nham khiến bọn họ rất vừa lòng.

"Những thứ này đều là câu hỏi kiểm tra tư duy về tính logic, năng lực không gian và năng lực trinh thám, tôi muốn hỏi là... Rốt cục đã xảy ra chuyện gì?"

Lúc này, Hein vẫn như cũ ngồi bên cạnh mép giường, thấy đối phương khẽ rũ đôi bàn tay có những ngón tay thon dài đầy lực độ, khuôn mặt tao nhã đi đến trước mặt mình, gần như dịu dàng mà vén tóc mái trên trán cậu lên, nhịp tim của Tiêu Nham bị gắt gao kiềm hãm, sợ chỉ cần không cẩn thận một chút, đối phương sẽ bẻ gãy cánh tay cậu.

Thiếu tá Stevenson phụ trách trị liệu cho Tiêu Nham thật vất vả mới giải thích rõ ràng chân tướng mọi việc cho cậu, nhưng Tiêu Nham vẫn như cũ mang bộ dạng mờ mịt.

"Anh nói... Tôi bị Jane Wallace bắt đi? Jane Wallace là nằm vùng của tổ chức Sóng Triều? Mà ngay cả Casey cũng vậy..."

Tiêu Nham cả người sững sờ ngay tại chỗ, cậu còn nhớ rõ hình ảnh bản thân và Casey vui đùa ở quảng trường trung ương, sau khi cố gắng đào móc ký ức, trong đầu Tiêu Nham dần dần hiện ra cảnh bản thân ngồi ở một góc tường nào đó, trong lòng tràn ngập cảnh giác, mà Jane Wallace bưng khay thức ăn đi đến trước mắt cậu, tiêm virus X vào cho cậu, những mảng ký ức này không thể kết nối lại, mọi thứ vỡ vụn ra tự như từng mảnh thủy tinh vỡ, càng muốn làm rõ lại càng trở nên lộn xộn.

Người bên cạnh khẽ cúi người, một tay chống một bên eo của Tiêu Nham, một tay khác nâng hai má cậu, hô hấp ấm áp dẫn dắt suy nghĩ cậu, "Còn nhớ tên anh không."

"... Hein Burton..."

Khoảnh khắc tiếp theo, cậu cảm giác được môi đối phương nhẹ nhàng chạm vào khóe môi mình, đầu lưỡi không cho phép cự tuyệt mà xâm nhập vào giữa môi cậu, một nụ hôn cực kỳ triệt để khiến Tiêu Nham trợn tròn hai mắt. Nụ hôn của đối phương càng ngày càng sâu, cuốn sạch tư duy cậu. Trong đầu chợt xuất hiện hình ảnh bản thân bị đè trên ghế sofa, bị hung mãnh xâm lược, va chạm kịch liệt, điên cuồng ra vào đến mức gần như giết cậu, cảm giác sợ hãi xâm nhập đại não, Tiêu Nham lập tức vùng vẫy giãy dụa.

Cậu đánh lên vai Hein, thân thể tự nhiên phản ứng, giữ chặt bả vai đối phương, hai chân nâng lên cố gắng đè ngược lại anh, nhưng lại bị Hein chặt chẽ ấn mạnh trở lại giường.

Hein rời khỏi môi cậu, ánh mắt nhìn cậu cùng với ánh mắt trong trí nhớ vừa tương tự rồi lại vừa có sự khác biệt.

"Tại... Tại sao..." Tiêu Nham há miệng thở dốc, khoảnh khắc đau đớn vì xương bả vai của mình bị vỡ nát khi Hein dùng làm điểm mượn lực dâng lên trong lòng, Tiêu Nham gần như lui đến mép giường, lại thiếu chút nữa ngã lăn ra khỏi giường.

Hein hơi hơi nghiêng mặt đi, một thứ cảm xúc nào đó khi tầm mắt anh dời đi gần như muốn phá tan tư duy của Tiêu Nham.

"Tại sao cái gì."

Đương nhiên là tại sao anh lại ở đây! Anh ghét tôi đến cỡ nào, tôi còn nhớ rõ ràng! Ví dụ như trong nhà máy năng lực hạt nhân kia, chỉ không cẩn thận chạm vào môi anh một chút mà thiếu chút nữa anh đã lấy mạng tôi! Lại ví dụ như lần đó anh một chân đạp gãy xương bả vai tôi! Lại ví dụ như lần đó trong quán rượu như anh vặn bả vai tôi đến trật khớp!

Nhưng Tiêu Nham chỉ là ngửa đầu nhìn, một câu cũng không nói nên lời.

Bởi vì cậu có một loại ảo giác, trong mắt Hein có rất nhiều thứ sâu không lường được, sắp sửa thoát khỏi sự tự khống chế của anh, phá tan tất cả mà nuốt trọn cậu.

"Em đã là của anh, nhớ rõ chưa."

Đây không phải ngữ điệu kiểu mệnh lệnh, Hein chống nửa thân trên, từng chút một nhích đến gần Tiêu Nham.

Trong đầu lần thứ hai quay cuồng những hình ảnh vô số lần bản thân bị hôn môi và chiếm hữu.

Mà người đàn ông điên cuồng đến gần như mất đi lý trí kia, dù thế nào Tiêu Nham không tin đây là Hein Burton.

Tiêu Nham nhíu mày, vươn tay ôm lấy đầu mình, cậu có rất nhiều đoạn ký ức nhỏ vụn, chúng nó rải rác chồng chéo lẫn nhau, cậu căn bản không biết phải làm thế nào để kết nối chúng nó lại thành dòng.

Hình ảnh bản thân đi theo tiểu đội của Hein đi ra ngoài chấp hành nhiệm vụ, Hein dẫn theo mình đi xuyên qua dãy nhà bỏ hoang... Ngay sau đó trong đầu lại xuất hiện bản thân bị sát thủ của tổ chức Sóng Triều đâm thủng bụng trong nhà ăn, thứ cuối cùng còn sót lại khi sắp mất đi ý thức là lực độ tuyệt vọng trong nụ hôn của một người như muốn liều lĩnh mọi thứ để cứu cậu, khoảnh khắc mở mắt ra đối diện chính là ánh mắt lạnh như băng lại kiềm nén sợ hãi của Hein. Khi Tiêu Nham theo bản năng muốn tìm hiểu cho rõ ràng, lại xuất hiện đoạn ký ức Hein đã huấn luyện cho mình như thế nào, điều này khiến Tiêu Nham luôn cho rằng bản thân là một người chỉ chuyên kéo chân sau không đáng nhắc tới, lại được người đàn ông này vô cùng kiên nhẫn mà từng bước một mang theo cậu trèo lên vách núi... Cùng với hình ảnh Hein Burton yếu ớt không chút lực phản ứng, toàn bộ thể trọng đều dựa trên người Tiêu Nham, khi cậu đẩy Hein vào trong thiết bị phản ứng đã tuyệt vọng như thế nào, rồi lại không chút do dự mà rời đi...

Những thứ này là gì? Làm thế nào mà những chuyện này lại xảy ra được?

Loại cảm giác không thể khống chế trong lòng này rốt cục là sao?

Cậu dùng lực mà ôm lấy đầu mình, càng ấn càng chặt, thậm chí có thể nghe thấy tiếng "răng rắc" rất nhỏ vang lên.

Hein một phen túm lấy cổ tay cậu, thanh âm lạnh lùng nói: "Dừng lại!"

Tiêu Nham mãnh liệt ngẩng đầu lên, nhìn đối phương.

"Trong cơ thể em vẫn còn virus X, nếu cứ làm vậy em sẽ bóp nát xương sọ của mình."

Tiêu Nham nuốt một ngụm nước bọt, Hein chậm rãi buông lỏng tay ra, khẽ cúi đầu, "Nói cho anh biết, rốt cục em bị làm sao vậy."

"Tôi... Ký ức của tôi không thể liên kết được... Vừa rồi mọi chuyện Thiếu tá Stevenson đã nói hình như đã từng xảy ra, tôi nhớ rõ... Tôi đều nhớ rõ... Nhưng mà tôi lại không thể kết nối thành ký ức hoàn chỉnh..."

Các loại ký ức hỗn loạn cùng một chỗ, Tiêu Nham lộ ra ánh mắt hoang mang bối rối.

"Không cần suy nghĩ bất cứ chuyện gì cả."

Đơn giản một câu, tựa như bùa trấn an giúp cho đại não hỗn loạn của Tiêu Nham lập tức bình tĩnh lại.

Bàn tay Hein áp vào phía sau gáy Tiêu Nham, ôm cậu tựa vào trong ngực mình, tất cả bất an trong lòng Tiêu Nham trong nháy mắt đều tan biến.

"Điều chỉnh hô hấp của mình."

Theo giọng nói hơi lạnh của Hein vang lên, Tiêu Nham bình phục nhịp hô hấp của mình, bên tai cậu là nhịp tim đập bình ổn của Hein, cậu cảm thấy mọi thứ thuộc về mình cũng theo đó trở nên trầm ổn.

"Khống chế tư duy của em, đừng sợ hãi nó, những điều đó đều là chuyện mà em đã trải qua, kháng cự cũng không thể xóa bỏ sự tồn tại của chúng."

Những lời này đối với Tiêu Nham mà nói tựa như thôi miên, ký ức đang xao động từ từ lắng lại, từng đoạn ký ức nhẹ nhàng hiện lên khiến cậu an tâm.

Cậu nhớ rằng mình nằm ở một nơi tăm tối mà chật hẹp, cuộn mình ở bên trong đệm chăn, bởi vì phát sốt mà đầu óc hỗn độn. Hein ngồi bên mép giường cậu, bàn tay áp trên trán cậu đầy ấm áp, đây chính là cảm thụ rõ ràng nhất trên thế giới này.

Tin tức ký lức của Tiêu Nham bị rối loạn rất nhanh đã đến tai Trung tướng Hervieu, ông đích thân đến trụ sở của lực lượng quân y.

"Này, Tiêu Nham. Cậu hẳn vẫn còn nhớ tôi là ai chứ nhỉ?" Trung tướng Hervieu ngồi đối diện với Tiêu Nham, ôn hòa mỉm cười.

Tiêu Nham híp mắt suy nghĩ trong chốc lát, không quá xác định đáp lại, "Ngài là Trung tươngd Hervieu, lãnh đạo của viện khoa học trung ương..."

Điều này khiến Trung tướng Hervieu thoáng cái thả lỏng hơn, ông và Tiêu Nham chỉ gặp nhau vài lần, nếu cậu có thể nhận ra mình, chứng minh Tiêu Nham quả thật không phải mất trí nhớ. Chỉ cần tư duy logic và trí nhớ của cậu không bị ảnh hưởng, như vậy mấy hạng mục nghiên cứu khẩn cấp của viện khoa học trung ương cần Tiêu Nham tiến hành cũng không đến mức bị kẹt lại.

Nhưng Hervieu cũng chú ý tới việc Tiêu Nham vẫn luôn dựa vào bên kia giường, tựa hồ là muốn tách ra một chút khoảng cách với Hein đang ngồi một bên, thay vì không chút nghi ngờ mà dựa dẫm vào Hein như bình thường, điều này khiến Hervieu thoáng có chút lo lắng.

"Nếu như là vấn đề về phương diện ký ức, Thiếu tướng Cliff Shaw mới là chuyên gia. Chúng ta phải nhờ ông ấy hỗ trợ." Hervieu nhìn về phía Hein đề nghị.

Lúc này, Maya mang theo một chậu hoa xinhh đẹp bước vào, "Này... Cậu có khỏe không vậy? Cậu vẫn nhớ tôi là ai mà, đúng không?"

Tiêu Nham nhíu mày, nhìn chằm chằm Maya, đột nhiên hình ảnh Maya ngã vào trong vũng máu như che trời lấp đất xuất hiện trong đầu cậu, cậu gần như nhảy dựng lên khỏi giường, "Maya —— Chân của anh! Tay của anh! Maya..."

Hein ở bên cạnh đè vai cậu lại, Maya thở phào một hơi, cử động tay chân giả của mình một chút, "Ha, đừng lo! Tôi rất tốt! Cậu xem, tôi vẫn êm đẹp đứng trước mặt cậu đấy thôi! Tuy rằng những thứ này đều là nhân tạo, nhưng xúc cảm làn da cũng như độ sắc bén khi hoạt động không khác gì so với trước kia!"

"... Sao tóc anh lại cắt rồi?" Tiêu Nham nghiêng đầu, bắt đầu tìm kiếm ký ức liên quan đến mái tóc của Maya.

"Ha! Ha! Tôi chỉ cảm thấy bản thân tóc ngắn tương đối đẹp trai hơn mà thôi! Cậu không cần phí đầu óc để suy nghĩ đâu!" Maya nhanh chóng tiến lên ngăn cản Tiêu Nham, nếu có thể anh càng hy vọng Tiêu Nham vĩnh viễn không nhớ ra lí do vì sao mình lại cắt tóc.

"Sao có thể! Anh rõ ràng yêu mái tóc mình gần chết..."

Ngay khi Maya không biết phải làm thế nào để ngăn cản Tiêu Nham truy tìm đoạn ký ức kia, Wynee, Liv và Mark cũng đã đến, anh liền lớn tiếng chào để phân tán lực chú ý của Tiêu Nham.

Tiêu Nham cũng thực buồn rầu, mỗi người đến thăm cậu, ví dụ như Liv và Mark, thậm chí còn có Thiếu tá Wynee cậu đều có thể nhận ra, có thể nhớ ra rất nhiều hình ảnh khi ở cùng với mỗi người bọn họ, chẳng hạn như lần đầu tiên khi cậu nhìn thấy Thiếu tá Wynee, mỗi một câu nói khi anh ta làm huấn luyện viên đều rất rõ ràng. Khi Liv và Mark nói chuyện, cậu cũng nhớ ra việc Casey và Jane phản bội, tuy rằng ngoài dự đoán, nhưng đào sâu hơn trong ký ức của mình, có rất nhiều chi tiết đều được cậu nhớ ra, ví dụ như hình ảnh Casey ở trong phòng giả vờ bị tổ chức Sóng Triều ám sát, Tiêu Nham còn nhớ rõ cảm giác đau lòng đến tận xương tủy kia, cậu đã muốn cứu cậu ta đến như vậy, nhưng kết cục lại là cậu ta tiêm thuốc gia tốc vào người Hein, sau đó ký ức hỗn loạn cả lên, biến cố này rõ ràng khó có thể chấp nhận, rồi lại tồn tại chân thật đến như vậy. Số lượng mảnh nhỏ ký ức khổng lồ ở trong đầu mãi vẫn không thể hợp thành một dòng chảy ký ức đầy đủ.

Hein đứng dậy, giúp Tiêu Nham lấy quân trong, "Chúng ta cần đến chỗ bộ đội tra tấn một chuyến."

Nơi đó có rất nhiều thiết bị đặc biệt dùng để kiểm tra tư duy, bao gồm cả kiểm tra trí nhớ, hơn nữa quân y cũng không phải chuyên gia về phương diện tư duy.

Khi cánh tay Hein vòng qua bả vai của Tiêu Nham, khí tức thuộc về người đàn ông này quanh quẩn xung quanh cậu, Tiêu Nham cảm thấy áp lực một cách khó hiểu, mà từ sâu trong đáy lòng lại dâng lên loại xúc động muốn tiếp cận đối phương đến mức không thể khắc chế được. Nhưng ngay tại thời điểm này, hình ảnh nụ hôn của Hein như thể muốn bóp nát xương cốt cậu đột nhiên dâng trào trong tư duy cậu, Tiêu Nham một phen kéo lấy áo của mình, xoay người xuống giường, "Cám ơn."

Rốt cục ai mới là Hein Burton thật sự? Lạnh lùng? Vô tình? Không thể tiếp cận? Hay chính là người đàn ông hiện tại, tuy rằng không lộ ra bất cứ cảm xúc dao động nào, nhưng lại dịu dàng ngoài ý muốn?

Anh không phải nên lạnh lùng mà nói mấy lời kiểu như chê mình "Bẩn thỉu", hay là "Cậu không làm được liền bẻ gãy một ngón tay cậu" gì đó hay sao?

Hiện tại Hein không chỉ đang nằm trên giường bên cạnh cậu, còn giúp cậu mặc quần áo, trời ạ! Đây nhất định là tiết tấu tìm đường chết mà! Lúc này dịu dàng là để ngày sau giáo huấn càng thêm thảm thống hay sao?

Thế giới quan của Tiêu Nham vỡ tan vỡ nát.

Rốt cuộc có biện pháp gì để cho những chuyện này khôi phục lại bình thường hay không vậy? Tuy rằng Tiêu Nham cũng đã không thể đưa ra định nghĩa của hai chữ "bình thường" này nữa rồi.

Rốt cục cũng có người đến giải cứu cậu.

"Tiêu Nham thân mến, cậu vẫn chưa quên tôi đó chứ!"

Một người phụ nữ mặc quân phục ôm một bó hoa tươi đứng cạnh cửa, đường cong duyên dáng của cặp chân dài trong nháy mắt hấp dẫn lực chú ý của Tiêu Nham.

".. Lily?" Tiêu Nham ngây ngẩng cả người, trời ạ! Nữ thần của cậu cư nhiên xuất hiện ngay trước mặt, còn ôm một bó hoa to?

"Thật tốt quá, bọn họ nói trí nhớ của cậu có chút vấn đề, tôi còn tưởng rằng cậu đã quên tôi rồi chứ."

"Sao có thể chứ! Chúng ta là bạn học mà!"

"Cập nhật trí nhớ của cậu một chút đi!" Khoảnh khắc ngón tay của Lily sắp chạm vào trên trán Tiêu Nham, ánh mắt của Hein lại khiến cô không khỏi cứng cả tay, "Tôi đã là cán bộ liên lạc của Trung tướng Hervieu."

"Chúng mừng... cô..." Tiêu Nham nhớ ra Maya đã từng đề cập tới, Lily đã đậu kỳ thi làm cán bộ liên lạc.

Cảm nhận được áp suất thấp quanh người của sếp, Liv vội vàng đón lấy bó hoa ngửi ngửi, "Cái này không phải là hoa trồng nhân tạo?"

"Mũi của cô thật nhạy, đây là do bạn của tôi ra ngoài chấp hành nhiệm vụ liền mang về, lấy cá tính của Tiêu Nham sẽ không thích mấy thứ hoa cỏ nhân tạo ở Shire, mùi hương nghìn bài một điệu, mà ngay cả hình dáng hoa nở cũng giống nhau như đúc."

"Cô cũng thật hiểu tôi!"

Trong nháy mắt, Tiêu Nham cảm thấy cổ tay của mình đau dữ dội, là ngón tay Hein đang dùng sức mà túm chặt lấy cậu.

Tâm tình vốn đang nhảy nhót lập tức xìu xuống, Tiêu Nham nuốt một ngụm nước bọt nặn ra một nụ cười, "Giúp tôi cảm ơn bọn họ. Việc này... Tôi phải đến chỗ bộ đội tra tấn, nghe nói vấn đề về trí nhớ của tôi chỉ có Thiếu tướng Cliff Shaw mới có thể hỗ trợ được."

Liv như nhận được tín hiệu cầu cứu của Tiêu Nham, "Bộ đội tra tấn sao! Đó cũng không phải là nơi tốt để tư vấn hay an dưỡng gì đâu, để tôi đi cùng với cậu đi!"

Được cứu rồi! Nếu để cậu tiếp tục ở cùng một chỗ với Đại tá Burton, cậu nhất định sẽ bị suy nhược tinh thần mà chết!

Vì thế Hein đi tuốt ở đằng trước, mà Tiêu Nham thì đi thật xa ở phía sau anh.

"Này, Liv... Đại tá Burton anh ấy làm sao vậy?" Tiêu Nham cúi đầu nhỏ giọng hỏi bên tai Liv.

"Làm sao vậy cái gì?"

"Hôm nay lúc tôi tỉnh lại, anh ấy cư nhiên ở ngay bên giường tôi! Việc này cũng thật là..." Tiêu Nham nhắm mắt lại ôm lấy tim mình, bày ra biểu tình khoa trương, "Tôi gần như bị sốc đó!"

"Mới như vậy cậu liền bị sốc?"

"Anh ấy là Hein Burton đó!"

"Được rồi, đối với Đại tá Burton, cậu nhớ cái gì?"

"Cô cảnh cáo tôi, nếu tôi còn nhìn theo anh ấy, cô sẽ chọc mù mắt tôi."

"Tôi nói chuyện này lúc nào vậy?" Liv nhíu mày.

"Lần đầu tiên khi chúng ta gặp nhau." Tiêu Nham một bộ dạng "Sao cô lại không nhớ rõ chứ, thật khiến tôi ủy khuất mà".

"Được rồi... Được rồi..." Liv bất đắc dĩ mà lắc lắc đầu, "Còn có gì nữa?"

"Anh ấy có tính sạch sẽ. Mark mất tận mười mấy phút đồng hồ để tẩy rửa dơ bẩn từ xác tang thi dính trên giày quân đội của mình, Đại tá Burton mới cho anh ấy đi vào khoang điều khiển! Còn có, tôi chỉ là không cẩn thận mà chạm vào... môi anh ấy một chút, không không không, tôi còn chưa kịp chạm vào, anh ấy thiếu chút nữa đã giết tôi!"

Thanh âm của Tiêu Nham tuy rằng ép tới rất thấp, nhưng cảm xúc đã có chút kích động. Không khó nhìn ra, ở trong lòng cậu, Đại tá Burton thuộc về phạm trù chỉ cần chủ động tiếp cận, tuyệt đối chính là đi chịu chết.

"Tôi xác định nếu hiện tại cậu không cẩn thận chạm vào nơi này của Đại tá." Liv chạm chạm vào khóe môi mình, cười xấu xa nói, "Anh ấy sẽ không giết cậu. Anh ấy sẽ đẩy ngã cậu, sau đó tôi lại phải đi chuẩn bị dịch dinh dưỡng cho cậu mà thôi."

"Chuẩn bị dịch dinh dưỡng? Vì sao?"

Liv dùng sức nhéo nhéo hai má cậu, "Cậu tên ngốc này bộ dáng thật là đáng yêu!"

Bọn họ ngồi trên xe bay, một đường chạy hết tốc lực, Tiêu Nham nhìn ra ngoài cửa sổ xe, phát hiện Shire có rất nhiều nơi không giống như trong ký ức.

"Tôi nhớ rõ ở chỗ đó phải là một trung tâm thương mại, màn hình LED khổng lồ của nó sao lại không còn rồi? Bắt đầu sữa chửa khi nào vậy?"

"Bởi vì tổ chức Sóng Triều tấn công xâm nhập phi hành khí, nên toàn bộ thành phố đang được xây dựng lại." Thanh âm không chút phập phòng của Hein vang lên.

Tiêu Nham đưa mắt nhìn sang, ở trụ sở của lực lượng quân y, cậu chưa có cơ hội quan sát Hein cẩn thận, hiện tại khuôn mặt nghiêng của anh hòa làm một với trong trí nhớ. Một người đàn ông cực kỳ tuấn mỹ có đường nét đuôi mắt tinh tế, cảm giác được Tiêu Nham đang nhìn mình, Hein hơi nghiêng người, bàn tay chống lên cửa sổ thủy tinh bên tai Tiêu Nham, chậm rãi đến gần.

Tay chân Tiêu Nham trở nêm luống cuống, cậu vội vàng quay đầu đi, mà môi của đối phương lại chậm rãi dừng lại trên cổ cậu, Tiêu Nham theo bản năng co rụt bả vai, hơi thở của đối phương lướt qua da thịt cậu, tựa như có cái gì chạm nhẹ vào tim, mọi suy nghĩ đột nhiên chậm lại.

Đại tá... Xin anh đừng như vậy nữa... Tuy rằng anh thật sự là mỹ nam tử khó gặp, nhưng tôi vẫn tương đối thích mỹ nữ hơn...

Trời ơi! Thái độ của Hein Burton sao lại nhảy vọt từ "Tới gần tôi sẽ giết cậu" thành thỉnh thoảng liền muốn hôn một cái là như thế nào?

Phần trí nhớ này nhất định phải được xử lý hoàn chỉnh, nếu không... Tiêu Nham xác định bản thân nhất định sẽ chết mất xác.

Liv ho nhẹ một tiếng, Tiêu Nham lúc này mới phát hiện bên ngoài cửa sổ đã là tổng bộ của bộ đội tra tấn.

Thiếu tướng Cliff Shaw đã chờ từ lâu.

Tiêu Nham nhìn quanh văn phòng của Cliff Shaw, mà Hein và Cliff Shaw hình như đang nói chuyện gì đó với nhau.

"Này, sếp không đáng sợ như cậu tưởng vậy đâu. Anh ấy cứu cậu rất nhiều lần." Liv trấn an.

"Ừ..." Trong đầu Tiêu Nham bỗng nhiên xuất hiện hình ảnh Hein một tay khiêng lấy mình lên vai, phá tang vòng vây của vô số tang thi, quả quyết lại lãnh khốc.

Thiếu tướng Cliff Shaw nói chuyện với Hein xong, ông mỉm cười đi đến trước mặt Tiêu Nham.

"Thật vui khi thấy cậu tỉnh lại, Thiếu úy. Hoặc là, tôi hẳn nên xưng cậu là Thiếu tá Tiêu Nham."

"Cái gì?"

Rốt cục là Thiếu úy hay là Thiếu tá? Đầu óc cậu hiện tại rất loạn, cho dù là ai cũng được, làm ơn đừng khiến đầu óc cậu càng thêm loạn nữa là được!

"Xem ra Đại tá Burton còn chưa nói cho cậu biết, bởi vì năng lực nghiên cứu kiệt xuất của mình, Trung tướng Hervieu đã ký quyết định lên chức cho cậu, là Thiếu tá, cậu được tiếp tục công việc nghiên cứu của mình, mà còn được phép tự mình lựa chọn trợ thủ nữa."

"Năng lực nghiên cứ... kiệt xuất của tôi?"

"Đúng vậy, tôi nhìn ra được trí nhớ của cậu có chút hỗn loạn, chẳng qua không cần lo lắng, tôi sẽ giúp cuậ tiến hành điều chỉnh lại." Thiếu tướng Cliff Shaw mỉm cười thật bình tĩnh.

"Cho nên rốt cục thì tình trạng hiện tại của tôi là gì? Bên quân y chẩn đoán kết quả nói là tôi không phải bị mất trí nhớ, mà là hỗn loạn ký ức?"

==============================

Chuyện bên lề:

Thiếu tướng Cliff Shaw: Bật chế độ thăng cấp đại não!

Tiêu Nham: Cái gì?

Thiếu tướng Cliff Shaw: Nếu đã đến chỗ của tôi, dù thế nào cũng phải nâng cấp hệ điều hành WIN XP của cậu thành WIN8 phải không?

Tiêu Nham: Nói cách khác, tôi sắp trở nên lợi hại hơn?

Thiếu tướng Cliff Shaw:...

================================

Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 9 /10 từ 3 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status