U minh trinh thám

Chương 162: Hiệp nghị


- Còn nữa, người chết là dương thọ đã hết, đây là định lý. Mỗi người đều có dương thọ khác nhau, có dài có ngắn. Cũng không phải nói ngươi đem dương thọ cấp cho hắn, là hắn có thể tiếp tục sống sót. Ngươi và hắn khác nhau, cho nên dương thọ cũng khác nhau, hắn dùng dương thọ của ngươi, cũng không thể sống sót, chỉ có thể sống dở chết dở mà thôi.

- Nói như vậy là ta đã thất bại!

Minh Diệu cúi đầu, có chút ủ rủ.

- Dương thọ ta đã cho hắn, mà tiểu mập mạp cũng không thể sống lại!

- Ngươi không chỉ thất bại, ngươi không cứu hắn được, mà còn hại hắn.

Quỷ sứ ngữ có chút bất đắc dĩ.

- Ngươi phong bế ba hồn bảy vía của hắn không tiêu tan, còn đem dương thọ cấp cho hắn, hiện giờ hắn không thành quỷ, cũng không thể làm người, chỉ ở trạng thái nửa người nửa quỷ, hắn sẽ duy trì như thế suốt bốn năm mươi năm, đây chính là bốn mươi năm dương thọ mà ngươi cấp cho hắn. Cho dù bốn mươi năm sau, chỉ sợ chết cũng không thể đầu thai chuyển thế, dù sao ba hồn bảy vía của hắn đã loạn, đến lúc đó phong ấn bài trừ, ba hồn bảy vía tản ra, hắn sẽ tan thành mây khói, không có cơ hội nữa. Mà dương thọ ngươi cấp cho hắn, mà dương thọ của ngươi vốn có tám mươi tuổi, chỉ còn lại có bốn mươi tuổi. Nói cách khác, ngươi sẽ chết sớm khi còn tráng niên.

Quỷ sứ lắc đầu.

- Mặc kệ theo phương diện nào mà nói, ngươi làm ăn lỗ nặng rồi.

- Ha ha ha ha...

Minh Diệu cười lên, nghe thế hắn cảm thấy rất thê lương.

- Không chỉ thất bại...

Quỷ sứ đi tới, vỗ vai của Minh Diệu, nói:

- Ta biết rõ ngươi có bổn ý tốt, hiện tại ở trên đời này, có người vì người khác giao tính mạng của mình, đã không nhiều lắm.

Quỷ sứ nhìn hắn, lại nhìn Lê mập mạp sống đời sống thực vật.

- Hắn là người yêu của ngươi sao?

- Đây là chuyện cười không buồn cười chút nào!

- Chớ để ý, ta không muốn ngươi tự trách mình mà thôi.

Quỷ sứ cười cười.

- Dù sao chuyện đã xảy ra, tự trách cũng không cải biến cái gì.

- Ta biết rõ ý của ngươi.

Minh Diệu lộ vẻ nụ cười sầu thảm.

- Ngươi sợ ta tiếp tục làm ra những chuyện không nên làm, ảnh hưởng đến công trạng của ngươi, nếu như ta lại dùng phương pháp tìm người sống làm tế phẩm, như vậy hộ khách mà ngươi phụ trách trong khu vực này sẽ thiếu đi một người, đây mới là điểm ngươi lo lắng nhất.

Tên nam nhân kia tự xưng là quỷ sứ, đối với loại người này, Minh Diệu cũng từng nghe qua, nhưng cho tới bây giờ chưa tận mắt nhìn thấy, dù sao những loại người này cũng chỉ là hồn phách người chết biến thành, kỳ thật quỷ sứ cũng là quỷ, nhưng bởi vì chút nguyên nhân đặc thù, không có đi đầu thai, giữ lại trong địa phủ làm công chức, tương đương với nhân viên công vụ, nhân vật như thế có pháp lực cũng không cường đại, nhưng lại có lực lượng đặc biệt hữu hiệu với những hồn phách khác.

- Ngươi cũng hiểu nhiều đấy!

Quỷ sứ cũng không phủ nhận.

- Chúng ta làm một số giao dịch nhé!

Minh Diệu nhìn quỷ sứ, trong mắt hiện ra một tia cương quyết.

- Chỉ cần có thể giúp cho tiểu mập mạp, cho dù phương pháp gì cũng tốt, ngươi có thể mang hồn phách của ta đi cũng được.

- Khó mà làm được.

Quỷ sứ lắc đầu.

- Không nói trước, chuyện người chết phục sinh, đã không tuân theo quy định, ta cũng không có biện pháp giúp người cứu hắn sống lại. Còn nữa, ta cũng không thể mang linh hồn của ngươi đi, dù sao dương thọ ngươi chưa hết, đây cũng không tuân theo quy định. Phải biết rằng, khảo thí nhân viên công lực cũng không dễ dàng, không có vấn đề gì không cần tiền lễ mà đi vào được, địa phủ cũng giống như vậy, ta cũng không muốn vì loại chuyện này mà bị khai trừ, ăn cơm quốc gia rất thoải mái, ta không có lý do gì vì người không quen biết mà đánh mất chén cơm.

- Không, ngươi chưa hiểu ý của ta!

Minh Diệu lắc đầu.

- Ta biết rõ lực lượng của quỷ sứ các ngươi có hiệu quả đặc biệt với hồn phách, chuyện đến một bước này, ta cũng không yêu cầu xa vời là tiểu mập mạp có thể sống lại, hiện tại ta hi vọng, có thể đền bù sai lầm của ta, ba hồn bảy vía của tiểu mập mạp bị ta làm loạn, ta muốn chúng khôi phục bình thường mà thôi, đối với ngươi không có chút khó khăn nào. Tiểu mập mạp chết, nhưng ta cũng không hi vọng hắn không có cơ hội đầu thai sống lại, ta có thể cam đoan, không riêng gì ta, tiểu mập mạp cũng có thể làm hộ khách của ngươi, chuyện này tiện tay mà thôi, lại có thể sáng tạo công trạng, loại chuyện này coi như giúp ta, ta thiếu nợ ngươi một phần nhân tình.

- Tuy nói là nói thế, nhưng ta không có chỗ tốt gì.

Quỷ sứ lắc đầu.

- Không cần phải nói linh hồn ngươi, cho dù ta sửa sang ba hồn bảy vía của hắn hắn lại, cũng phải chờ tới bốn mươi năm sau mới có thể có được công trạng này. Loại mua bán này ta không làm.

- Ngươi có nghĩ tới hay không, nếu ngươi không đáp ứng, ta sẽ tiếp tục đi thử phương pháp tế sống người khác.

Minh Diệu tiếp tục nói.

- Nếu như vậy, cái gì ngươi cũng không chiếm được, hơn nữa còn tổn thất một khách hàng tiềm năng, hơn nữa loại chuyện này diễn ra trong khu vực mà ngươi phụ trách, mà ngươi lại không kịp ngăn cản, chỉ sợ trên lý lịch của ngươi sẽ lưu lại vết bẩn.

- Ngươi đang uy hiếp ta?

Quỷ sứ liếc mắt nhìn Minh Diệu, nói:

- Ta không thích bị người khác uy hiếp.

- Không phải uy hiếp, chẳng qua một lời đề nghị mà thôi.

Minh Diệu khoát khoát tay.

- Dù sao bây giờ không phải xã hội kinh doanh lũng đoạn, cạnh tranh rất lợi hại, nếu sinh ý này ngươi không làm, như vậy sẽ có công ty khác đứng ra làm, chỉ có điều ngươi gần đây nhất, tới trước một bước mà thôi, ngươi có thể không đáp ứng, vẫy vẫy tay rời đi, sau này ta nghĩ sẽ có nhiều công ty nghiệp vụ nguyện ý làm a.

Quỷ sứ không nói gì, hình như cúi đầu tính toán.

- Chỉ xuất ra chút khí lực, thoáng cái có hai đơn hàng, chuyện này là mua bán có lời.

Minh Diệu cười cười.

- Không nói đơn hàng khác, không phải ngươi đang cò kè mặc cả với ta sao? Thời gian không thành vấn đề, vài thập niên trôi qua rất nhanh, khái niệm thời gian đối với người như ta mà nói, mười năm và một phút đồng hồ cũng không có gì khác nhau cả.

- Nhưng mà...

- Không có nhưng mà.

Minh Diệu khoát khoát tay.

- Ta không thích cò kè mặc cả, ngươi đã từng là người, ngươi cũng hiểu được tư cách một con người, thân tình, tình bạn, tình yêu là trọng yếu cỡ nào. Cho dù ta thiếu nợ ngươi một nhân tình, về sau ta có thể tìm cơ hội trả lại cho ngươi, ta nghĩ khi ngươi còn sống cũng có người yêu người nhà, có lẽ đã đầu thai thành người rồi, tuy bọn họ không nhớ ngươi là ai, nhưng dù sao cũng từng có một đoạn duyên phận với ngươi, nhưng bây giờ ngươi đã thành quỷ sứ, cho dù biết rõ bọn họ có chỗ khó khi chuyển thế, chỉ sợ ngươi cũng không giúp được gì, dù sao ngươi là người thuộc địa phủ, chuyện dương gian không thể nhúng tay, mà ta có thể sống được hai mươi năm nữa, trong thời gian hơn hai mươi năm này, ta có thể giúp ngươi làm một ít chuyện mà ngươi không thể làm được tại dương gian.

Không thể phủ nhận, quỷ sứ có chút động tâm. Minh Diệu đúng là cao thủ đàm phán, những câu nói trên đều đâm vào điểm yếu của quỷ sứ, hơn nữa nhìn bộ dáng và chỗ ở của Minh Diệu, có lẽ tại dương gian còn có chút thực lực, quỷ sứ đúng là có một người bạn chuyển thế thành người, nếu thật sự có phiền toái, với thế lực của Minh Diệu, có thể giúp được rất nhiều.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Bạn chấm truyện được mấy điểm!
loading...
DMCA.com Protection Status