U minh trinh thám

Chương 210: Vẫn là chết tốt hơn (2)


- Cậu đã nói rất nhiều lần là mình có âm dương nhãn, cậu thử chỉ một con quỷ cho tôi xem nào?

- Không phải là gạt người, thật sự là tôi có âm dương nhãn.

Người đồng nghiệp bên cạnh nói.

- Từ lúc tôi còn nhỏ…

- Được rồi được rồi, đã nói cả trăm lần rồi, tôi đã nghe chán lắm rồi. Không phải là lúc nhỏ cậu bị bệnh nặng, sau đó khi hồi phục thì thường xuyên có thể nhìn thấy những bóng đen kỳ quái mà người khác không nhìn thấy sao?

Cảnh sát trực ban cắt đứt lời nói của đồng nghiệp.

- Tôi nói cho cậu biết, đây là cậy bị bệnh tăng nhãn áp đục thủy tinh thể, sớm đi bệnh viện một chút thì tốt hơn.

Hiện tại đã là hơn hai giờ sáng. Ngô Thanh Thanh cuộn tròn người ở trong góc phòng. Suốt một ngày thẩm vấn, hơn nữa còn giận dữ và khóc lóc, nàng cảm giác mệt chết đi được. Mặc dù có chút lạnh, nhưng mà vẫn có thể ngủ được, tuy nhiên ngủ không sâu.

Dường như đêm càng lúc càng lạnh. Ngô Thnh Thanh nhíu mày, nàng bị hơi lạnh đánh thức. Nàng kéo cái mền lên bên trên, cuộn tròn cả người lại thành một đám. Bởi vì có tuyết rơi, cho nên nhiệt độ hơi thấp. Trong trại tạm giam chỉ có một cái chăn mỏng, căn bản sẽ không có bao nhiêu tác dụng giữ ấm. Ngô Thanh Thanh cảm thấy thật ủy khuất, không nhịn được lại khóc thành tiếng.

Tủi thân, thật sự là nàng rất tủi thân. Nếu không phải lần này đi du lịch, căn bản là sẽ không dính phải nhiều sự tình không hay ho như vậy. Nếu không thì bây giờ nàng đã nằm trong căn nhà ấm áp của mình, xem TV, uống cà phê nòng. Hoặc là đi cùng với bạn bè đến các vũ trường ồn ào náo nhiệt. Bất kể là ở nơi nào, thì cũng sẽ không giống như ở trong này. Bên trong một cái phòng ẩm ươt lạnh như băng của trại tạm giam. Cái chăn đắp ở trên người có mùi tanh nồng. Có một kỹ nữ là hàng xóm.

Nhiệt độ trong không khí dường như lại giảm xuống một ít. Ngô Thanh Thanh bị rét đến mức người nàng bắt đầu run rẩy. Nàng cảm giác rất uể oải, vì cái gì mà những chuyện tình không hay đều phát sinh ở trên người của nàng? Vì cái gì mà sau khi mình bị cưỡng hiếp, cảnh sát lại bắt mình lại vì nghi mình là hung thủ? Chẳng lẽ thật sự là ông trời không có mắt sao?

Nếu lúc ấy không uống chai bia mà Trần Tự Lực đưa tới kia, như vậy tất cả chuyện này đều sẽ không xảy ra. Nàng sẽ không bị cưỡng hiếp, cũng sẽ không bị nghi oan là hung thủ giết người. Không, nếu như không có đi tới cái thị trấn nhỏ kia, như vậy thì cũng sẽ không chọc tới con quái vật khủng bố kia. Không bị nhốt ở trong cái thành phố này mà không thể về nhà. Không, nếu như lúc trước không tham gia vào cái diễn đàn kia, như vậy cũng không quen biết với Trần Tự Lực, như vậy cũng sẽ không tham gia vào cái hoạt động chết tiệt này.

Cho dù tất cả những chuyện này đều không phát sinh thì sao đây? Hai mắt của Ngô Thanh Thanh vô thần nhìn lên trần nhà. Còn không phải là mỗi ngày đều phại bận rộn công tác. Ở trước mặt người khách mà làm ra vẻ xuân phong đắc ý. Sau khi về đến nàh, chỉ có thể yên lặng rơi lệ. Còn thường xuyên bị cái tên chủ quản sắc lang chết tiệt kia lợi dụng.

Hoặc là thời gian nàng đến trường trước kia. Không phải mỗi ngày chỉ lo đến cách ăn mặc, lo lắng đến việc học nhiều hơn một chút. Như vậy hiện tại nhất định sẽ tìm được một cái công tác tốt, cũng sẽ không cần phải chịu bị tên chủ quản sắc lang kia gây rối.

Nhưng mà khi đó thì làm gì có thời gian mà học. Trời sinh có một bộ túi da đẹp, đem tuổi thanh xuân lãng phí trên việc học không phải là quá lãng phí sao? Nếu lúc ấy cha mẹ sinh nàng ra không có xinh đẹp như vậy, có lẽ cuộc sống bây giờ của nàng đã khác.

Nếu lúc ấy cha mẹ không có sinh nàng ra, như vậy có lẽ bây giờ nàng cũng không cần phải chịu loại thống khổ này.

Trong giây lát đó, một cỗ cảm xúc mất hết can đảm bao phủ cả đầu óc của Ngô Thanh Thanh. Người sống, là thống khổ như thế. Hết thảy lưu luyến với những thứ đáng giá gì đó, đối với nàng mà nói đều trở nên không hề ý nghĩa. Cỗ tinh thần sa sút này lan tràn toàn thân, ý niệm tuyệt vọng xâm nhập tất cả các ngõ ngác ở sâu trong nội tâm nàng. Sinh mệnh chỉ là một trò lừa bịp giả dối, hết thảy đều không đáng để cho ngươi theo đuổi. Thế gian chỉ có một việc chân thật nhất, đó chính là cái chết. Càng sớm phát hiện ra sự thật này, ngươi lại càng hạnh phúc. Người đã chết, có lẽ còn thân thiết hơn so với khi còn sống.

- Quả nhiên, vẫn là người chết đi thì tốt hơn, còn sống rất thống khổ…

Hai mắt của Ngô Thanh Thanh vô thần nhìn lên trần nhà, trong miệng thì thào tự nói.

Hai nhân viên cảnh sát trực ban đã đi ngủ. Trên màn hình, một đạo bóng đen kỳ quái xuất hiện ở cửa. Giống như một tờ giấy mỏng vậy, bóng đen kia chui vào trong khe cửa của trại tạm giam, chậm rãi chui vào.

Bóng dáng màu đen kia chậm rãi mấp máy ở trên mặt đất, giống như một con bò sát thật lớn. Hướng về phía người đàn bà đang cuộn tròn ở trong góc kia.

Bóng đen càng ngày càng gần, chậm rãi, mấp máy đi tới sau lưng người đàn bà này. Một cánh tay khô kiệt nhẹ nhàng vuốt mái tóc của cô gái này. Động tác thong thả mà nhj nhàng, giống như một người đang vuốt mái tóc của người yêu vậy. Một đạo quang mang kỳ dị loang loáng đột nhiên xuất hiện ở phía sau người con gái này. Thân thể người con gái này chậm rãi mềm xuống, máu tươi chảy ra, lan tràn trên cái giường lạnh như băng, giống như một đóa hoa mẫu đơn nở rộ.

- Này tỉnh lại đi, 215 hình như đã xảy ra chuyện.

Trời vừa mới tờ mờ sáng, cảnh sát trực ban dụi dụi mắt, nhìn thoáng qua màn hình, sắc mặt đại biến, vội vàng gọi đồng nghiệp dậy.

Người đồng nghiệp bị gọi dậy, hai người nhìn màn hình rồi liếc nhìn nhau một cái. Trên cái màn hình nữ nhân kia buổi tối vẫn còn cãi lộn mà bây giờ đã nằm ở trên giường, không hề nhúc nhích, cả cái sàn đều bị nhuộm thành màu đỏ.

- Mau đi xem một chút.

Hai cảnh sát kia cầm lấy cái chìa khóa, vội vàng chạy tới phòng tạm giam. Còn chưa mở cửa thì đã ngửi thấy một cỗ tinh huyết nồng đậm.

- Chết rồi.

Cảnh sát trực ban sờ mạch của Ngô Thanh Thanh, lắc đầu.

- Xong rồi, hai người chúng ta đều phiền toái.

- Đáng chết, làm sao lại như vậy.

Đồng nghiêp cau mày nói.

- Trước khi giam nàng vào đây, rõ ràng là đã lục soát qua, mọi thứ trên người nàng đều đã lấy đi, tại sao lại có thể như vậy?

- Không biết, vẫn nên nhanh chóng đi gọi điện thoại gọi đội khám nghiệm hiện trường đến đi.

Cảnh sát trực ban lắc lắc đầu.

- Rốt cuộc sao lại thế này.

Sáng sớm, Lão Lưu đã bị một cú điện thoại đánh thức, vội vàng chạy tới cục cảnh sát. Bởi vì tuyết lớn, đường rất khó đi, hắn đã vấp ngã ở trên đường hai cái mới nghiêng ngả lảo đảo đi đến cục cảnh sát, cả người tức giận.

- Làm sao lại chết, đám trực ban các ngươi đều là thùng cơm sao?

- Trước tiên đừng nói chuyện này, tôi cảm thấy tốt nhất là anh nên đến xem qua thi thể.

Nhân viên khám nghiệm tử thi ngăn Lão Lưu đang phát hỏa với cảnh sát trực ban.

- Đây là….

Chỉ nhìn một cái, Lão Lưu không khỏi hít vào một hơi.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Bạn chấm truyện được mấy điểm!
loading...
DMCA.com Protection Status