U minh trinh thám

Chương 261: Thiên Tướng


- Khi hắc ám bao phủ mặt đất, khi lực lượng tà ác…

- Dừng…dừng…

Minh Diệu vội vàng nói:

- Ngươi có thể bỏ rụng phần văn từ ghê tởm phía trước này được không, trực tiếp nói cho ta biết ngươi xưng hô thế nào. Làm ơn, cảnh tượng nơi này đã đủ làm người ta buồn nôn, ngươi đừng tiếp tục dùng loại từ ngữ ghê tởm như vậy đến cưỡng gian lỗ tai của chúng ta đi!

- Một trong Tam Tài Tướng, Thiên Tướng!

Nam nhân mở miệng nói:

- Ta nhận lời nhờ vả của Diệp đại nhân, tới đây cứu các ngươi đi ra ngoài, thuận tiện giải quyết một chút việc riêng.

- Nga? Ngươi có phương pháp đi ra ngoài sao?

Minh Diệu liền vội vàng hỏi.

- Tìm địa phương sạch sẽ một chút nói chuyện đi!

Thiên Tướng nhìn quanh một lần.

- Ta nghĩ có rất nhiều chuyện ngươi muốn hỏi ta, mà xem ra trong thời gian ngắn sẽ lại có người đến đây.

- Cũng tốt!

Minh Diệu gật gật đầu:

- Đến căn phòng có người sống sót chậm rãi nói chuyện đi.

Đoàn người dọc theo cầu đá nhỏ đi tới căn nhà kia. Chứng kiến người tới là Minh Diệu bọn họ, Vương Hiệp đi ra nghênh đón, phía sau hắn còn có một tiểu mập mạp, nhìn qua tuổi tác cỡ a Trạch cùng Diệp Tiểu Manh, chỉ bất quá trong tay hắn cầm một khẩu súng, là một súng trường.

- Chào anh, chính thức giới thiệu một chút, tôi gọi là Minh Diệu.

Minh Diệu bắt tay Vương Hiệp.

- Thuộc Bộ An Ninh quốc gia, đoàn người chúng tôi thật hi vọng có thể ở lại nơi này!

- Có thể, không có vấn đề!

Vương Hiệp liên tục gật đầu không ngừng. Vừa rồi hắn cũng đã nhìn thấy thân thủ của Minh Diệu, có người như vậy ở chung một chỗ với bọn họ, xác suất sinh tồn sẽ đề cao thật lớn, tự nhiên không có đạo lý gì cự tuyệt.

- Súng này…

Lưu Nhân nhìn thấy tiểu mập mạp đứng sau Vương Hiệp cầm súng trường, có chút kinh dị:

- Đây không phải PG-1 sao, các ngươi tại sao có thứ này?

- Hô hô, xem ra đại thúc thật biết hàng nha!

Tiểu mập mạp dương dương tự đắc nói:

- PG-1 sản phẩm của công ty H, là súng ngắm bán tự động tinh chuẩn nhất toàn thế giới, 7.62 mm đường kính, tầm bắn lớn nhất là 800 m, ở khoảng cách 300 m cam đoan có thể đem năm mươi phát toàn bộ bắn trúng hồng tâm cỡ quả bóng chày…

- Các ngươi làm sao có được thứ này kia chứ?

Lưu Nhân cảm thấy có chút khó tin được, lại có thể ở trong cái trấn nhỏ xơ xác như vậy chứng kiến loại súng cao cấp như thế.

- Vương Hiệp, ngươi đừng nói với ta ngươi trộm lấy ra từ trong quân đội!

- Đừng nghe hắn thổi đi!

Vương Hiệp cười nói:

- Thứ kia bất quá là mô phỏng theo mà thôi, làm khá tinh tế, chỉ có thể dùng đạn BB. Nhưng thuật bắn súng của tiểu Bàn cũng không tệ lắm, tuy rằng đạn BB đối với những tên kia cũng không có bao nhiêu lực sát thương, nhưng muốn đánh mù mắt bọn chúng sau đó đối phó cũng dễ hơn!

- Chúng ta đi vào trong rồi nói sau.

Minh Diệu nhìn mấy người phụ nữ phía sau, a Trạch cùng Diệp Tiểu Manh còn hoàn hảo. Diệp Tiểu Manh vừa mới tỉnh ngủ, tinh lực còn thật dư thừa, mà a Trạch cũng đã thích ứng được cảm giác khó chịu vừa rồi, đã có thể cười cười nói nói với Tiểu Manh. Nhưng sắc mặt Vương Tĩnh có chút không tốt, có thể di chứng do quá độ sợ hãi. Mà Lương Văn Văn đang tựa trên vai Lưu Nhân thì hoàn toàn kém, sắc mặt không giống người sống, nhìn qua có vẻ không thoải mái. Nhưng môi của nàng lại đỏ hồng có chút quỷ dị.

Đoàn người theo Vương Hiệp dẫn dắt đi vào căn nhà đã được cải tạo thành thành lũy. Nơi này là lãnh địa cuối cùng của những người sống sót, từ chung quanh nhà tùy ý có thể thấy được thi thể thì có thể biết, vì bảo vệ căn nhà này, vì bảo vệ cho tính mạng cùng ý thức của chính mình, mười ba người còn lại cũng trải qua những cuộc chiến đấu khó khăn gian khổ.

Minh Diệu nhìn quanh bốn phía một chút, nơi này nguyên bản có mười ba người, chỉ có ba nam nhân trưởng thành, Vương Hiệp, tiểu Mập Mạp mới gặp qua, còn có một thanh niên bộ dạng cũng không chút chính phái, tóc nhuộm vàng trốn ở góc phòng, dùng ánh mắt địch ý nhìn đoàn người mới bước vào, ánh mắt cuối cùng dừng trên người mấy cô gái đi theo phía sau Minh Diệu.

Những người còn lại đều là người già cũng phụ nữ mà thôi, hơn nữa đa số là người già, chỉ có một phụ nữ, hơn nữa tuổi đã không còn nhỏ, ít nhất phải hơn bốn mươi, rút trong góc tường lạnh run. Một bên góc tường khác đặt một cây súng săn chế bằng tay, đây hẳn là vũ khí duy nhất mà bọn họ có thể sử dụng giết nhóm dân trấn nổi điên bên ngoài.

- Sử dụng quá nhiều, hiện tại đã không còn sử dụng được bao nhiêu!

Vương Hiệp có chút bất đắc dĩ nói.

- Nếu không có các vị tới đây, thật không biết chỉ bằng những cạm bẫy cùng một cây súng phảng chế làm sao đánh đuổi được những người đó.

- Chỉ bằng vào ba người các vị mà có thể thủ được lâu như vậy?

Minh Diệu mở miệng hỏi.

- Đối phó một người đã phải cố hết sức, tôi thật sự không có cách nào khác tưởng tượng mấy ngày nay các vị làm sao chịu lâu được như thế!

- Vốn chúng tôi còn có một người.

Tiểu mập mạp ở một bên tiếp lời:

- Nhưng ngày hôm qua hắn trộm ra ngoài đi tìm thực vật, còn chưa thấy trở về!

- Tôi nghĩ hắn đã dữ nhiều lành ít!

Vương Hiệp thở dài:

- Chúng tôi ở đây có nhiều người như vậy, nhưng thức ăn cũng đã hết rồi. Ngày hôm qua đồng bạn của chúng tôi ra ngoài tìm thức ăn nhưng còn chưa thấy về.

Minh Diệu nhớ tới người đàn ông ở cơ quan chính phủ trong trấn bị con La Sát thật lớn làm thịt kia, hẳn là người mà Vương Hiệp bọn họ đã nói.

- Hiện tại xem ra tạm thời được an toàn, cuộc chiến vừa rồi tôi nghĩ các vị cũng đã mệt chết đi, bên trong phòng còn có giường, các vị nên nghỉ ngơi một chút, sau đó chúng ta thảo luận kế tiếp nên làm sao bây giờ!

Vương Hiệp thật áy náy nhìn Minh Diệu cười cười:

- Chỉ tiếc không có thức ăn gì chiêu đãi các vị, bất kể nói như thế nào các vị xem như đã cứu chúng tôi lần này.

- Không cần phải khách khí!

Minh Diệu lắc lắc đầu:

- Nhưng tôi thật sự có chút mệt mỏi, cần tìm một chỗ nghỉ ngơi một chút. Nếu có tình huống thì tiếp tục gọi tôi đi.

Giấc ngủ không đủ, linh lực không đầy, hơn nữa cảm giác đau đầu càng lúc càng thêm nguy kịch, hiện tại Minh Diệu thật sự rất muốn tìm một cái giường đâm đầu nằm xuống, không cần tiếp tục đứng lên lần nữa.

Tuy căn nhà không lớn, nhưng phòng trống vẫn không ít. Minh Diệu tùy tiện tìm một căn phòng, tinh thần cực độ mệt mỏi khiến cho hắn ngủ thiếp thật nhanh.

- A Trạch, tôi đói quá!

Diệp Tiểu Manh nhỏ giọng oán giận:

- Có thứ gì…có thể ăn không?

- Kẹo cao su!

A Trạch sờ sờ trong túi, mò ra một thanh kẹo cao su hơi mỏng. Từ đêm qua ăn cơm xong đến bây giờ cũng không được ăn thêm thứ gì, ngay cả nước cũng không được uống qua, hơn nữa vừa rồi đánh nhau một phen, a Trạch cũng cảm thấy đói bụng. Nàng xé kẹo cao su thành hai nửa, chia cho Diệp Tiểu Manh cùng ăn. Nhưng nhai kẹo cao su trong miệng nhưng thực chất không có gì điền vào trong bụng, ngược lại cảm thấy càng đói nhiều hơn.

Đoàn người đều mệt lử, Diệp Tiểu Manh ở chung phòng với a Trạch, vừa nhai kẹo vừa kêu đói. Mà một phòng khác Lương Văn Văn cũng đang nằm ngủ trên giường, Vương Tĩnh chỉ ngơ ngác nhìn khuôn mặt khôi phục vẻ hồng nhuận của Lương Văn Văn đến xuất thần. Lưu Nhân ở chung phòng với Minh Diệu, nhưng thấy Minh Diệu ngủ say như vậy lại sợ hãi mình đánh thức hắn, cho nên hắn quyết định lặng lẽ đi ra ngoài, cùng ở chung với Vương Tĩnh tốt hơn. Hắn nhẹ chân nhẹ tay đi ra khỏi phòng, gõ nhẹ cửa phòng Vương Tĩnh.

- Có rảnh không? Tôi muốn tìm người tâm sự một chút.

Lưu Nhân mỉm cười nhìn Vương Tĩnh nói.

- Hư, chờ tôi xuống!

Vương Tĩnh nhìn Lương Văn Văn đang ngủ say, đứng dậy đi ra khỏi phòng, thuận tay khép cửa phòng lại.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Bạn chấm truyện được mấy điểm!
loading...
DMCA.com Protection Status