U minh trinh thám

Chương 281: (b)


- Không cần lo lắng, ta sẽ không giết ngươi!

Lưu Thiên Minh chậm rãi đi tới trước mặt nữ La Sát, lấy tay phủ lên mái tóc màu đỏ của nàng:

- Ta đã tịch mịch quá lâu, huyết mạch của ngươi mặc dù bị nhân tạo cấy ghép, nhưng cũng có chỗ tương đồng với huyết mạch của ta, cho ngươi sống sót có lẽ có thể thay đổi một chút cuộc sống buồn tẻ của ta đi!

- Từ hôm nay trở đi, ta sẽ là chủ nhân của ngươi, ngươi chính là sủng vật của ta!

Lưu Thiên Minh nói:

- Xem ra ta phải đặt cho ngươi một cái tên…không bằng gọi ngươi là tiểu Bạch tốt lắm!

- Vậy…chủ nhân…

Nữ La Sát đổ mồ hôi:

- Tên này tựa hồ không thích hợp với ta đi…

- Ân? Vậy sao?

Lưu Thiên Minh nhìn mái tóc màu đỏ đôi mắt xanh biếc cùng làn da màu đen của nữ La Sát, gật gật đầu:

- Vậy gọi là tiểu Hắc? Cũng không dễ nghe…tiểu Hồng? Tiểu Lục? Tiểu Thúy? Kim Liên? Sư Sư? Tiểu Tiểu? Viên Viên? Thật khó khăn a, ta quen biết không được nhiều người cho lắm…

Trán nữ La Sát đã tuôn đầy mồ hôi, vị chủ nhân tự nói mình không quen biết quá nhiều người này đọc ra một loạt tên…đều là tên của kỹ nữ đi…

Nằm trên giường trong khách sạn, Minh Diệu châm một điếu thuốc. Trước mắt là một mảnh tối đen, trong lòng hắn có chút buồn bực. Tình yêu là vật gì? Không rõ. Ở thật lâu phía trước Minh Diệu cũng đã biết mình nhất định sẽ chết khi còn trẻ tuổi. Tuy rằng bên cạnh hắn luôn có nữ nhân vây quanh, nhưng hắn chưa bao giờ dám đi yêu bất cứ người nào, cũng không dám làm cho bất luận người nào yêu chính mình, chỉ sợ sẽ liên lụy tới người khác. Hắn đem lòng mình giấu đi, mỗi ngày đều làm ra bộ dáng cà lơ phất phơ lôi thôi lếch thếch, là vì bảo vệ mình, cũng là vì muốn bảo hộ người khác.

Mà bây giờ cái thứ mà gọi là tình yêu kia, lại bị Lilith cầm đi, cùng lấy đi còn có ánh mắt của hắn. Tuy rằng không biết rốt cục tình yêu lại là thứ gì, nhưng Minh Diệu vẫn cảm giác được chính mình đã thiếu thốn một thứ gì đó, đáy lòng có chút trống rỗng. Bớt đi thứ gì đây? Dù là nghe lời nói ôn nhu của Diệp Tiểu Manh truyền vào trong tai, ngón tay mềm mại của nàng phủ lên trên mặt, hắn cũng không có loại cảm giác nhịp tim đập nhanh. Tựa hồ hết thảy đều thật bình tĩnh, vô dục vô cầu.

- Đông đông đông…

Tiếng gõ cửa vang lên, một người đàn ông đi vào.

- Minh Diệu tiên sinh, chào anh, tôi là người phụ trách bản địa của hiệp hội, có một số việc cần anh hiệp trợ một chút!

- Chào anh!

Minh Diệu ngồi dậy.

- Tôi đã bị thương, có chút không tiện, bỏ qua cho!

Sau khi Minh Diệu rời khỏi trấn nhỏ, lập tức liền dùng điện thoại thông tri phân bộ của hiệp hội khu vực này kể rõ tình huống. Phân bộ lập tức phái người đến trấn rửa sạch những người bị lây nhiễm còn lại, giấu diếm chân tướng. Việc này không thể công khai xuất hiện trong tầm mắt của quần chúng, nếu đoán không lầm ngày mai trên báo chí sẽ xuất hiện tin tức bên trong thị trấn hẻo lãnh đột nhiên xuất hiện bệnh truyền nhiễm cấp tính, qua không được bao lâu sẽ bị mọi người quên mất trên bản đồ vẫn có một trấn nhỏ từng tồn tại.

- Anh muốn nói không tìm được người nổ súng sao?

Nghe được lời nói của người phụ trách phân bộ hiệp hội, Minh Diệu có chút kinh ngạc. Hắn cũng hướng hiệp hội báo cáo chuyện bị đánh lén ngay tại trấn, nhưng sau khi người của hiệp hội thanh tẩy khắp thị trấn cũng không phát hiện ra người đã nổ súng.

- Phải!

Người phụ trách gật gật đầu.

- Chúng tôi tìm được trên đỉnh núi cách ngôi nhà trong trấn một ngàn năm trăm thước mà các vị miêu tả, đã phát hiện một cây súng ngắm, nhưng lại không tìm được người nổ súng. Trên mặt đất có chút dấu vết thật kỳ quái, tựa hồ là vết trảo do dã thú nào đó lưu lại. Chúng tôi sơ bộ suy đoán có người bị lây nhiễm cường đại đã phát hiện ra người nổ súng, hơn nữa còn công kích hắn, nhưng kỳ quái là cũng không tìm thấy vết máu, phụ cận cũng không hề phát hiện được thi thể!

- Được, đa tạ!

Minh Diệu gật gật đầu:

- Có dấu vết nói người nổ súng là ai không?

- Tạm thời còn không có!

Người phụ trách lắc lắc đầu:

- Số serie của súng ngắm bị phá hư, không thể tìm được nguồn gốc. Loại súng ngắm này không phải người bình thường có thể lấy được, chúng tôi sẽ tiếp tục tra xét!

- Đa tạ, nếu có tin tức gì phiền toái anh báo cho tôi biết một tiếng.

Đưa tiễn người phụ trách phân bộ, Minh Diệu lâm vào trầm tư. Đến tột cùng lại là ai, vì lý do gì mà muốn dồn Tiểu Manh vào chỗ chết? Chiếu theo thời gian đến suy tính, người kia chỉ sợ thấy được bộ dáng Tiểu Manh lúc bạo tẩu, đây cũng là vấn đề lớn.

Dưới sự trợ giúp của Tiểu Manh, Minh Diệu nhanh chóng hoàn thành xong công tác báo cáo, sau khi trở lại thành phố hôm sau hắn liền đem chuyện gặp tại thị trấn đăng báo lên hiệp hội. Hiệp hội đối với chuyện xảy ra tại trấn nhỏ khá coi trọng, phái người đến hỏi thăm những gì Minh Diệu bọn họ đã gặp được trong trấn, cho nên dù Minh Diệu ở lại nhà nghỉ ngơi điều dưỡng thân thể cũng thỉnh thoảng bị người của hiệp hội đến quấy rầy.

Minh Diệu đã trở lại, Diệp Tiểu Manh cũng đã trở về, những người cần về đều đã về, chỉ riêng Phạm Đồng thì không thấy mặt. Theo báo cáo của Minh Diệu đưa lên cùng phân bộ hiệp hội địa phương điều tra ra kết quả đến xem, Phạm Đồng đích thật dựa theo mệnh lệnh đi theo Minh Diệu tới thị trấn kia, hơn nữa còn nổ súng bắn Diệp Tiểu Manh. Tuy rằng Minh Diệu ở trong báo cáo không kể chi tiết là có ai bị bắn bị thương, nhưng điều này có thể xác thực chứng minh Phạm Đồng từng xuất hiện qua trong thị trấn kia, cũng đã nổ súng. Chỉ là sau chuyện đó Phạm Đồng giống như biến mất trong nhân gian, không nhìn thấy, sống không thấy người chết không thấy xác, mà Diệp Tiểu Manh lại vẫn còn vui vẻ sống khỏe mạnh như không có việc gì. Trong lòng Trần Lam luôn thấy bất an, cho dù có thể tìm được thi thể của Phạm Đồng cũng tốt, nhưng lại không hề có chút tin tức gì khiến cho hắn phải luôn luôn đề phòng lo lắng.

Trên bàn đặt một lư hương nho nhỏ, bên trong cắm ba cây đàn hương. Đem ngày sinh tháng đẻ của Phạm Đồng viết lên một tờ giấy Tuyên Thành, trong miệng Trần Lam lẩm bẩm, khắp bốn phía lư hương bày ra rất nhiều quẻ tượng, nội dung bên trên hoàn toàn khác nhau. Đây là bí thuật gia truyền của Trần Lam, dùng quẻ tìm kiếm hành tung của một người, những gì trên quẻ viết chỉ lập lờ nước đôi chỉ e rằng có mỗi Trần Lam mới biết được đại biểu cho ý tứ gì.

- Ha…

Trần Lam đánh một chưởng vào trên lư hương, những quẻ tượng vây quanh lư hương như có sinh mệnh dựng đứng trên bàn, trong đó có một quẻ cao cao bắn lên bay lên giữa không trung. Ngay khi quẻ tượng còn chưa rơi xuống, Trần Lam đã đưa tay ra tiếp lấy nó.

- Lần thứ ba, vẫn là quẻ xăm này, giả bất giả mà chân bất chân, đạt phiến phiến phi hoa bàng thủy sinh. Rốt cục là ý gì đây?

Nhìn vào quẻ xăm trong tay, Trần Lam thì thào lẩm bẩm.

- Không sống không chết, giống như người lại giống như quỷ. Đây là ý gì? Chẳng lẽ hiện tại hắn lại biến thành kết cục nửa chết nửa sống hay sao? Nhưng hiện tại hắn đang ở địa phương nào đây chứ?
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Bạn chấm truyện được mấy điểm!
loading...
DMCA.com Protection Status