Vạn cổ chí tôn

Chương 1118: Ngươi sống quá lâu rồi (1)


Sau lưng Hạ Hầu Thành truyền đến tiếng lo âu của một nam tử:

- Khối ngọc bi này tuy là từ trên trời giáng xuống, lại rơi trong nơi mai cốt chi địa, như vậy theo lý nên nên thuộc về mai cốt chi địa. Mai cốt chi địa một mực được xưng là phần mộ đại năng, vô số năm tháng qua đã khai thác được rất nhiều thứ tốt từ trong đó. Phàm là tiến vào trong đó, nhất định phải có lệnh cho phép do Huyết Thần Cung phát xuống, đồng thời quy định tất cả đoạt được, đều phải ưu tiên bán cho Huyết Thần Cung, khối ngọc bi này là do Nhị thúc vụng trộm mang ra từ bên trong, nếu bị người của Huyết Thần Cung biết được, Hạ Hầu gia chúng ta sẽ phiền toái lớn.

Một gã nam tử khác Hạ Hầu Nghiệp khổ sở nói:

- Ta cũng là nhất thời tham niệm, không thể tưởng được lại là huyền khí cửu giai, sớm biết như thế lúc trước liền trực tiếp đưa cho Huyết Thần Cung vậy thì cũng không có việc như giờ rồi.

- Dựa vào cái gì?

Hạ Hầu Thành khẽ nói:

- Huyết Thần Cung chẳng qua chỉ là dựa vào miếng ngon béo bở từ mai cốt chi địa mới có thể lớn mạnh, mai cốt chi địa kia là của cả Đông Vực, Huyết Thần Cung bọn hắn dựa vào gì lại lập ra nhiều quy củ, ta thật sự thấy không vừa mắt chút nào.

- Ngươi cái tên đầu heo này!

Hạ Hầu Nguyên Minh tức giận đến xì khói, cả giận nói:

- Ta sao lại sinh ra một tên đầu heo như ngươi chứ, Huyết Thần Cung trấn thủ mai cốt chi địa, chính là lúc trước thành Hồng Nguyệt khâm định tại đại hội liên minh Đông Vực, ngươi nhìn bọn hắn không vừa mắt nhiều lắm chỉ mắng vài câu, bọn hắn nhìn ngươi không vừa mắt, chỉ mất một phút là đã có thể diệt ngươi rồi.

Hạ Hầu Nghiệp nói:

- Đại ca, hiện giờ biện pháp duy nhất chính là đợi Tôn Nhân Hào đại nhân của Vạn Bảo Lâu bí mật thu mua nó đi, toàn bộ thành Phù Phong cũng sẽ không còn thương hội thứ hai dám tiếp nhận sinh ý này nữa đâu. Mà tài nguyên Vạn Bảo Lâu cấp cho chúng ta, đối với phát triển tương lai sẽ có trợ giúp rất lớn, chỉ cần có thể vượt qua hôm nay, vậy thì ngọc bi này cũng không còn trên tay chúng ta nữa rồi, mặc dù Huyết Thần Cung phát hiện ra gì đó, không có bất kỳ chứng cớ nào, cũng không cách nào làm gì được chúng ta cả.

- Hừ, thật không biết các ngươi nghĩ thế nào nữa. Một kiện huyền khí cửu giai êm đạp, cha ngươi dù nằm mơ cũng muốn có được bảo bối như thế, bây giờ lại muốn bí mật xử lý sạch, ta còn tưởng rằng sau khi cha đạt được vật ấy sẽ bế quan luyện hóa, trở thành cường giả thứ hai của thành Phù Phong có được huyền khí cửu giai, có thể chống lại Tổ gia đấy chứ.

Hạ Hầu Thành chung quy vẫn cho rằng mọi người cân nhắc quá nhiều, quá mức nhát gan rồi, hoàn toàn không cần phải thế.

Hạ Hầu Nguyên Minh khẽ nói:

- Ta muốn huyền khí cửu giai không giả, nhưng không thể dùng vận mệnh gia tộc làm đại giá được, đợi sau khi đổi đi vật ấy, từ trên tay Vạn Bảo Lâu đạt được chỗ tốt, hơn nữa thêm vào một ít tích súc trong gia tộc, cũng đủ để đi Hóa Thần Hải mua một kiện rồi. Thành nhi, yến hội đêm nay ngươi cũng không cần ra sân, mang theo cao thủ nhất định phải bảo vệ tốt nơi đây, ngàn vạn không thể để cho khối ngọc bi này xảy ra chuyện mới được.

Trên tấm ngọc bi này tựa hồ có cấm chế rất mạnh, vậy mà không cách nào thu vào trong nhẫn trữ vật, khiến Hạ Hầu Nguyên Minh phiền não không thôi, chỉ có thể để đặt trong bảo khố phủ đệ, để nhi tử thực lực cường đại nhất trông coi mà thôi.

- Yên tâm đi, cha. Người còn bi còn.

Hạ Hầu Thành trầm giọng đáp, tuy rằng hắn lòng dạ không sâu, nhưng lại là cao thủ thứ hai của Hạ Hầu gia, tu vị Võ Tôn đỉnh phong. Toàn bộ thành Phù Phong người có thể thắng hắn cũng không quá một lòng bàn tay.

- Ân, có ngươi trông coi, ta vẫn tương đối yên tâm. Hai người các ngươi, theo ta đi đãi khách đi.

Hạ Hầu Nguyên Minh nói xong liền quay người mang theo Hạ Hầu Kiếm và Hạ Hầu Nghiệp rời đi, Hạ Hầu Thành cẩn thận kiểm tra bốn phía bảo khố, đánh ra tầng tầng cấm chế chi pháp. Sau đó ở bốn phía bố trí xuống đại lượng cao thủ, tiềm phục tại các nơi. Còn chính hắn lại ngồi xếp bằng ngay trước bảo khố, nhắm mắt tu luyện.

Hạ Hầu Nguyên Minh vừa tiến vào yến thính, một gã quản gia đã vội vã xuyên qua đám người chạy tới.

Hạ Hầu Nguyên Minh cau mày nói:

- Chuyện gì lại bối rối như thế, không nên mất lễ nghi trước mặt khách nhân chứ.

Quản gia kia vẻ mặt vô cùng lo lắng, trực tiếp tiến lên nói nhỏ vài câu bên tai hắn, sắc mặt Hạ Hầu Nguyên Minh bỗng nhiên đại biến, cực kỳ khó coi.

Hạ Hầu Nghiệp và Hạ Hầu Kiếm không rõ ràng cho lắm, vội hỏi:

- Lão gia tử, làm sao vậy?

Hạ Hầu Nguyên Minh xanh mặt, ngưng trọng nói:

- Vừa rồi Vạn Bảo Lâu truyền đến tin tức, nói Thương Minh xảy ra chuyện, Tôn Nhân Hào đại nhân vừa rồi đã khởi động truyền tống đại trận chạy tới tổng bộ Vạn Bảo Lâu rồi.

- Cái gì? Vậy phải làm sao cho phải đây?

Hạ Hầu Nghiệp cả kinh nói:

- Chuyến đi này cũng chẳng biết lúc nào có thể trở về, Thương Minh đang yên lành, có thể có chuyện gì lại triệu hội cả một chưởng quầy phân bộ như hắn chứ. Chẳng lẽ là hắn đột nhiên đổi ý, cố ý lấy cớ sao?

Hạ Hầu Nguyên Minh lắc đầu nói:

- Tôn Nhân Hào ta có hiểu rõ, cũng không phải loại người lật lọng. Huống hồ dùng thực lực Vạn Bảo Lâu bọn hắn, ăn một kiện huyền khí cửu giai cũng không phải việc khó gì. Hẳn là đã thật sự xảy ra chuyện rồi, cái này thật sự phiền toái. Ngọc bi ở trong tay chúng ta, cũng không biết có thể giữ bí mật bao lâu nữa.

Hắn đang sầu lo, chợt nghe thấy một tiếng cười dài từ bên ngoài truyền đến, mỉa mai nói:

- Nguyên Minh huynh, lấy một tiểu thiếp còn trẻ hơn cả tôn tử ngươi, thật sự cần chúc mừng a.

Hạ Hầu Nguyên Minh biến sắc, trong mắt hiện lên một tia sát khí, cưỡng ép nở một nụ cười, lạnh lùng nói:

- Thì ra là Hoan Thủy huynh, nghe nói ngươi năm nay vừa có một đứa con, so với tằng tôn tử ngươi còn nhỏ hơn hai tuổi, hai tiểu đồng có thể cùng nhau chơi đùa rồi, cùng vui cùng vui ah.

Ngoài cửa hiện lên một đạo quang mang, hai gã thủ vệ Hạ Hầu gia còn chưa kịp ngăn trở đã trực tiếp rơi vào trong đình viện, lại có hơn mười người đến.

Hạ Hầu Nguyên Minh trong nội tâm cả kinh, trên mặt bất động thần sắc cười nói:

- Thì ra Nhạc Minh huynh cũng tới, mời vào trong, mời vào trong.

Hai người đúng là gia chủ hai thế lực lớn khác ở thành Phù Phong, Tổ Hoan Thủy và Trường Tôn Nhạc Minh, vậy mà dắt tay nhau đến, thần sắc cũng không hề vui mừng, rất khác với không khí bốn phía.

Trường Tôn Nhạc Minh lạnh nhạt nói:

- Nguyên Minh huynh, lần này chúng ta tuy rằng cũng là đến uống rượu chúc mừng, nhưng mục đích chủ yếu cũng không phải là uống rượu.

- Ah? Vậy hai vị đến chẳng lẽ là đến tìm ta đánh cờ uống trà sao? Đáng tiếc hôm nay là ngày song hỉ của ta, không rảnh bồi tiếp rồi.

Hạ Hầu Nguyên Minh bất động thanh sắc, làm ra thủ thế không chào đón, ý là muốn trực tiếp tiễn khách.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 7.9 /10 từ 9 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status