Vạn cổ chí tôn

Chương 1391: Hải cảnh


Chỉ có mau chóng trùng kích Võ Đế, đến lúc đó thành Viêm Vũ mới có thể được xưng tụng là thiết bản, hiện giờ vẫn chỉ là một khối thịt mỡ mà thôi, cũng không biết lực ước thúc của Thánh Vực Thiết Lệnh có thể chống được bao lâu nữa.

Trong mắt Bắc Minh Lai Phong cũng chớp động hào quang, không biết đang suy nghĩ gì, ánh mắt của mọi người lần nữa trở lại trên hải đồ kia.

Bắt đầu dần dần triển lộ ra cảnh sắc trên đảo rồi, dưới một đám ánh nắng mặt trời chiếu xuống, linh khí trên đảo lượn lờ bay lên, trong mơ hồ có hào quang ẩn hiện, một mảnh dấu hiểu thần tiên.

Trong lòng Lý Vân Tiêu hơi động một chút, bên trong hào quang như ẩn như không kia, nhìn như giống như chiết xạ dương quan, nhưng hắn lại cảm thấy đó giống như là một loại trận pháp cấm chế vậy.

Liêu Dương Băng cũng không mở miệng nói gì, hắn cũng im lặng không nói, tiếp tục nhìn xem.

Ở trên đảo là từng mảng núi rừng, các loại cây cối và hoa cỏ kỳ dị chưa từng thấy qua đại lục, nở ra đú loại màu sắc, bên trong còn có một ít động vật nhỏ hình thù kỳ quái.

Nhưng quang cảnh rất nhanh liền từ dời khỏi trong đảo, bắt đầu tiến vào trong mặt biển, nước biển mấy chục thước đều có thể thấy được rõ ràng, thẳng đến sau mấy trăm mét mới dần biến thành màu xanh lá cây đậm, sau thời gian uống cạn chung trà mới lặn xuống biển sâu.

Hải đồ kia đã bắt đầu có chút mơ hồ, nhưng vẫn còn trong phạm vi có thể thấy được, phía trước loáng thoáng hiện ra một ít thứ giống như kiến trúc.

Tất cả mọi người đều mở to hai mắt, vừa rồi chìm xuống ước chừng thời gian uống cạn một chung trà, tính ra cũng đã xuống dưới hơn vạn thước, ở nơi này còn có thể nhìn thấy kiến trúc thì tuyệt đối không đơn giản rồi.

Quang cảnh bắt đầu chậm rãi di động về trước, vật trước mắt dần dần rõ ràng, đúng là một mảnh kiến trúc hoang phế đã lâu trước, khu kiến trúc giống như vậy ở sâu trong nước kỳ thật có rất nhiều, bởi vì Hải tộc trong tứ hải nội có rất nhiều, tiêu vong cũng nhanh, sẽ thường xuyên lưu lại đại lượng kiến trúc.

Nhưng phiến phế tích trước mắt lại cực kỳ không đơn giản, bởi vì tồn lưu một cửa đá vụn vỡ, trên đó có khắc một đồ án Chân Long.

– Vương tộc Đông Hải.

Lý Vân Tiêu khiếp sợ, Vương tộc tứ hải đều là hậu duệ Chân Long, chỉ có bọn hắn mới có tư cách dùng Chân Long đồ án làm dấu hiệu đồ đằng, còn lại bất luận chủng tộc nào một khi sử dụng loại đồ án này, đó là họa diệt tộc.

Quang cảnh tiếp tục dời về trước, mảnh phế tích kia cũng trở nên rõ ràng hơn, đột nhiên toàn bộ quang cảnh đều dừng lại, tựa hồ có một đạo lực lượng vô hình khuếch tán ra, khó có thể tiến thêm nửa phần.

Thời gian dần qua quang cảnh hải đồ kia biến thành một mảnh đen kịt, toàn bộ màn nước cũng vỡ tan ra, hóa thành ánh huỳnh quang biến mất.

Mọi người lúc này mới phục hồi tinh thần lại, nguyên một đám lộ ra vẻ suy nghĩ sâu xa, tựa hồ vẫn còn dư vị quá trình trong đó.

Liêu Dương Băng nói:

– Đây là một trong hai đạo tin tức mà Thiên Lộc huynh truyền lại, còn có một đạo tin tức là văn tự tạo thành, nhưng trong đó liên quan đến một ít bí mật, cho nên không cách nào bày ra cho mọi người xem được.

Lý Vân Tiêu nói:

– Quang cảnh hải đồ này chúng ta đã xem qua rồi, Liêu thành chủ cũng nên nói ra định mời chúng ta đi làm gì được rồi chứ?

Liêu Dương Băng cười nói:

– Đương nhiên, Thiên Lộc huynh ở trong một đạo tin tức khác đã nói rõ tình huống mảnh phế tích này, vô cùng có khả năng là Vương cung Đông Hải!

– Cái gì? Vương cung Đông Hải?

Tất cả mọi người đều chấn động, danh như ý nghĩa, hoàng cung chính là chỗ mà Vương tộc Đông Hải dừng chân, địa vị cũng ngang với thất đại thế lực siêu cấp trên đại lục, sao có thể hóa thành một mảnh phế tích được.

Lý Vân Tiêu cũng nhíu mày, cảm thấy không thể tưởng tượng nổi, nhưng cũng không toàn hoàn bác bỏ, chỉ nói:

– Vương cung Đông Hải cũng không ở phiến hải vực này, nhưng vừa rồi có xuất hiện đồ đằng Chân Long, ngược lại chỉ có người Vương tộc mới có thể dùng, có lẽ là một chi chi nhánh của Vương tộc cũng không chừng.

Liêu Dương Băng cười nói:

– Quả thật có loại khả năng này, nhưng Trong tin tức của Thiên Lộc huynh tựa hồ nói thập phần xác định. Hắn truyền ra hai đạo tin tức này chính là muốn xin giúp đỡ, bởi vì hắn ở trong phế tích gặp một chút phiền toái, bị nhốt trong cấm chế rồi.

Lý Vân Tiêu lạnh nhạt nói:

– Nói như vậy mục đích Liêu thành chủ triệu chúng ta tới chính là muốn ra biển cứu người sao? Ở đây không phải có cao thủ gia tộc Bắc Minh sao? Đám chúng ta thì có công dụng gì chứ.

Mọi người cũng đều nhao nhao gật, lần đầu tiên cảm thấy lời Lý Vân Tiêu nói lại êm tai như vậy.

Hải vực mà quang cảnh kia biểu hiện đã là ở sâu trong Đông Hải rồi, võ giả bình thường có thể an toàn tới được đó không cũng đã là vấn đề, huống hồ nếu không có tọa độ chính xác, cho dù thực lực thông thiên cũng khó mà tìm được, hơn nữa mấu chốt nhất chính là, Bắc Minh Thiên Lộc gì đó có ai biết hắn? Dựa vào gì phải mạo hiểm đi cứu?

– Ha ha, nhiều người lực lượng lớn mà?

Trong mắt Liêu Dương Băng mang theo vẻ cười lạnh, nói:

– Còn có, đương nhiên sẽ không để cho chư vị ra tay không công. Trong tin tức mà Thiên Lộc huynh truyền lại có nói đến, đây là di chỉ Vương cung Đông Hải thời xa xưa, không chỉ bảo tồn trận pháp vận chuyển vô số năm, mà còn có bảo tàng cự đại chôn trong đó. Nếu thuận lợi thì đến lúc đó tất cả mọi thứ đạt được mọi người phân theo công bỏ ra. Chư vị đều là thương nhân, đây cũng là một cuộc mua bán, có làm hay không thì phải xem mọi người rồi.

– Việc này quá mức mơ hồ, căn bản không có căn cứ rõ ràng, làm sao làm chứ?

– Nói cái gì mà di chỉ hoàng cung chứ, quá mức vô nghĩa rồi, nói không chừng là chủng tộc không biết sống chết nào đó lấy Chân Long làm đồ đằng, bởi vậy mới bị diệt tộc như thế

– Ân, cho dù thực sự di chỉ hoàng cung, Vương tộc Đông Hải sao lại không biết? Bảo tàng gì đó hoàn toàn chỉ là mồi nhử thôi!

– Ha ha, đích thị là Bắc Minh Thiên Lộc kia bị khốn ở bên trong không thể ra, cho nên mới biên ra câu chuyện này khiến mọi người phải mạo hiểm đi tới.

Tất cả mọi người đều lộ vẻ khinh thường và hừ lạnh, hiển nhiên không hề có hứng với chuyện này.

Liêu Dương Băng lạnh lùng nhìn mọi người, phát hiện Lý Vân Tiêu ngược lại yên tĩnh ngoài ý định, ngồi ở đó không nói một lời, tựa hồ đang suy nghĩ gì đó, hắn tò mò hỏi:

– Vân Tiêu công tử không biết thấy thế nào?

Lý Vân Tiêu sở dĩ không lên tiếng, là vì hắn hiểu rõ Đông Hải hơn mọi người rất nhiều.

Vương cung Đông Hải hiện giờ đích thật đã trải qua di chuyển đến, phiến di tích kia cho dù không phải Vương cung Đông Hải lúc trước lưu lại, nhưng ít nhất cũng là nơi trọng yếu trong Vương tộc.

Bởi vì đồ đằng Chân Long chỉ có Vương tộc chính thống của tứ hải mới có thể sử dụng, biểu tượng cho quyền lợi chí cao và tín ngưỡng của Hải tộc. Mặc dù là chi nhánh Vương tộc, cũng chỉ có thể sử dụng đồ đằng tổ tiên, cũng chính là Chân Long chi tử.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 7.9 /10 từ 9 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status