Vạn cổ chí tôn

Chương 1476: Kỳ hoa dị thảo (2)


Thừa Hạo Miểu bị đâm chọt, cũng không để ý, cười nói:

– Vân thiếu thân là Đại Thuật Luyện Sư bát giai, ta tự nhiên không dám qua mặt, nhưng một ít tài liệu đỉnh cấp thông thường cũng biết một chút, ở đây tựa hồ cũng không thấy có loại nào a?

– Ha ha, tiểu nhi vô tri.

Lý Vân Tiêu giờ phút trong lòng một bụng lửa, hận không thể tìm người xông lên đánh một trận, nào sẽ có sắc mặt tốt chứ, hắn Xùy~~ nói:

– Ngươi ngược lại nói một ít linh hoa dị thảo đỉnh cấp mà ngươi biết cho ta nghe xem thử.

Tất cả mọi người vẻ mặt hắc tuyến, nơi đây sợ rằng hắn là nhỏ tuổi nhất, rõ ràng mắng người khác là “Tiểu nhi”.

Thừa Hạo Miểu cũng lần đầu tiên thấy Lý Vân Tiêu phát hỏa như vậy, không chỉ không tức giận, ngược lại rất tò mò, trầm tư một lát nhân tiện nói:

– Ví dụ như tam trùng tam thảo mọi người quen thuộc nhất, đều là vật đỉnh tiêm, tất cả đều có hiệu quả cực lớn, giá trị bất cứ thứ nào cũng đều trên huyền khí cửu giai cả.

Vẻ châm chọc trên mặt Lý Vân Tiêu không giảm, chỉ nhàn nhạt nhổ ra hai chữ, nói:

– Rác rưởi.

Sắc mặt mọi người biến hóa, đều lộ vẻ không phục. Tam trùng tam thảo là cách gọi chung của sáu loại tài liệu đỉnh cấp, chính là tài liệu hạch tâm để luyện chế một ít đan dược cửu giai đỉnh cấp, gần đây có tiền mà không mua được, mặc dù là Thuật Luyện Sư cửu giai cũng chạy theo như vịt, muôn vàn khó khăn một cầu.

Sắc mặt Thừa Hạo Miểu bình tĩnh, tiếp tục nói:

– Vạn Diệu Kỳ Hoa, vật ấy chính là chủ tài luyện chế Vạn Diệu Đan. Vạn Diệu Đan mặc dù là Võ Đế cao giai phục dụng, cũng có thể đề cao tỷ lệ đột phá cổ chai, loại đan dược này cơ hồ chỉ tồn tại ở hai đại thánh địa và bảy đại tông môn, chưa từng nghe qua có lưu thông trên thị trường

Vẻ châm chọc của Lý Vân Tiêu thoáng thu liễm một ít, nhưng vẫn rất khinh thường, khẽ nói:

– Bình thường.

Lúc này Thừa Hạo Miểu cũng thay đổi sắc mặt, khẽ nói:

– Ngay cả vật ấy cũng bình thường, Vân thiếu không khỏi quá lời rồi, giữa thiên địa kỳ hoa dị thảo có thể siêu việt vật ấy, sợ là khó có thể vượt qua hai bàn tay.

– Ha ha, nói ngươi là tiểu nhi vô tri ngươi còn không tay, còn cái gì mà khó vượt khỏi hai bàn tay, đánh rắm.

Lý Vân Tiêu châm chọc một phen, lúc này mới bổ sung nói:

– Vạn Diệu Kỳ Hoa từng xuất hiện một lần trên đấu giá hội của Vạn Bảo Lâu, chỉ có động tĩnh lần đó quá lớn, ngay cả hai vị ti trưởng Linh ti và Tình báo ti của Thánh Vực cũng xuất hiện, còn có một gã phó tông chủ của Đao Kiếm Tông, Hóa Thần Hải đến bốn Thuật Luyện Sư cửu giai, cùng với người Thiên Lĩnh Long gia, thân phận không rõ. Cuối cùng còn có thế lực thần bí lâm không nhúng tay vào, dẫn phát đại chiến, mấy tên cường giả Võ Đế vẫn lạc. Kết cục gốc Vạn Diệu Kỳ Hoa kia cũng trở thành bí ẩn, đến tận sau này, Vạn Bảo Lâu cũng không còn dám đấu giá vật như thế nữa.

Tất cả mọi người nghe thế đều cả kinh, nhao nhao lộ ra thần sắc hoài nghi, nếu thật có bí mật như vậy, bọn hắn không có khả năng không biết.

Bắc Minh Đồng Phương cười lạnh nói:

– Ha ha, ăn nói bừa bãi, đại sự như thế, mọi người ở đây sao có thể chưa nghe qua chứ?

Lý Vân Tiêu lãnh phúng:

– Chưa nghe nói qua chỉ có thể nói rõ ngươi kiến thức ngắn, bản thân kiến thức ngắn còn không biết xấu hổ tuyên dương? Nếu ta là ngươi, khẳng định đã trùm kín lấy mặt mình, không còn mặt mũi nào gặp người nữa rồi!

Bắc Minh Đồng Phương giận dữ, đang muốn làm khó dễ thì Trần Khai Hồng đột nhiên mở miệng nói:

– Vân thiếu nói không sai, quả thật có chuyện như vậy. Năm đó phóng tông chủ đại nhân Đao Kiếm Tông ta mang theo mấy tên cường giả Võ Đế đến tham dự, hơn nữa còn vẫn lạc một người. Việc này bởi vì tại hệ quá lớn, đối với thanh danh của Vạn Bảo Lâu cũng không có lợi, cho nên tất cả thế lực lớn liên thủ áp xuống, cũng không truyền ra.

Hắn hoài nghi liếc qua Lý Vân Tiêu, hắn không rõ bí mật như thế Lý Vân Tiêu sao lại biết được.

– Gốc Vạn Diệu Kỳ Hoa kia cuối cùng nhất bị ti trưởng linh ti Thánh Vực Viên Cao Hàn cầm đi.

Một trong ba người Long gia, một gã nam tử trung niên râu dài đột nhiên mở miệng nói.

Vũ Trác kinh ngạc quay đầu lại nói:

– Chẳng lẽ thật có chuyện này ư? Ta sao lại không biết.

Tên nam tử trung niên kia cười khổ nói:

– Năm đó ta là một trong những người tham dự, đi cùng với Thiệu Viễn đại nhân, không thể tưởng được chỉ một cây linh hoa, vậy mà dẫn tới đại chiến kinh thiên. Lúc ấy ta vừa mới đột phá đến Võ Đế nhất tinh, căn bản chính là pháo hôi, may mắn mà giữ được một mạng.

Nam tử này vừa nói, mọi người đối với lời Lý Vân Tiêu nói cũng không hề nghi ngờ nữa, trên mặt Bắc Minh Đồng Phương trận trận phát xanh phát đỏ, trong lòng muốn giết chết Lý Vân Tiêu cả vạn lần.

Thừa Hạo Miểu cau mày nói:

– Nếu Vân thiếu cũng biết bí mật như thế, chẳng lẽ còn nói Vạn Diệu Kỳ Hoa bình thường sao/

Lý Vân Tiêu thần thái không thay đổi, lạnh nhạt nói:

– Bình thường.

Lúc này mọi người cũng không nhịn được nữa, Bắc Minh Lai Phong mỉa mai nói:

– Vậy ngươi ngược lại nói xem, còn có thứ gì không bình thường đi.

Thừa Hạo Miểu lại tiếp tục rơi vào trầm tư, bọn hắn cũng không phải là Thuật Luyện Sư, đối với các loại kỳ hoa dị thảo cũng chỉ hiểu được một ít mà thôi, không thể thuộc như lòng bàn tay, đột nhiên sắc mặt của hắn giảm bớt ra, khẽ cười nói:

– Nếu vật này mà Vân thiếu còn nói là bình thường vậy thì ta cũng chỉ có thể cam chịu bản thân kiến thức ngắn rồi.

Lý Vân Tiêu nhíu mày lại, khẽ nói:

– Ah? Ta ngược lại muốn nghe thử ngươi nói tới vật gì?

Thừa Hạo Miểu tựa hồ tin tưởng mười phần, nói:

– Trong truyền thuyết có một loại linh hoa cực phẩm gọi là Thất Diệp Kim Liên, nghe nói đóa hoa của vật ấy cũng không có kỳ hiệu, nhưng bảy cái lá cây lại phân biệt đại biểu bảy loại lực lượng thuộc tính bất đồng, không cần luyện hóa, chỉ cần nuốt vào bất luận loại nào trong đó, liền có thể đạt được một loại thần thông chi lực đối ứng, thật là linh thảo đỉnh tiêm của đại lục.

– Thất Diệp Kim Liên? Vật ấy ta cũng nghe qua, nhưng quá mức thần kỳ, chưa hẳn thực sự tồn tại

Vũ Trác lạnh nhạt nói

– Vật này là thật, trên đời quả thật có Thất Diệp Kim Liên.

Thần sắc Lý Vân Tiêu lúc này mới hòa hoãn lại, nói:

– Vật ấy cũng coi là đỉnh cấp rồi.

Thừa Hạo Miểu nhịn không được cười to nói:

– Ha ha, coi là đỉnh cấp? Chẳng lẽ vật nơi đây có thể so được với Thất Diệp Kim Liên sao?

Lý Vân Tiêu thở dài một tiếng, trong lòng lại một hồi đau lòng, chỉ vào một cái rể cây đã mất hết linh khí trong vườn, nói:

– Ngươi xem trên rễ gốc linh hoa này, ẩn ẩn có đường vân thất diệp tản ra a.

Thừa Hạo Miểu trong nội tâm đột nhiên chấn động, ngưng mắt nhìn lại, chỉ thấy trên rể cây khô héo kia quả nhiên có đường vân thất diệp, phân ra đều đều, bày biện ra hình thái một đóa hoa sen, hắn đột nhiên hoảng hốt nói:

– Chẳng lẽ... Chẳng lẽ gốc linh hoa này chính là Thất Diệp Kim Liên sao?
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 7.9 /10 từ 9 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status