Vạn cổ chí tôn

Chương 1759: Chém giết (2)


Lý Vân Tiêu cười lạnh nói:

– Nện người?

Hắn vươn tay ra, Giới Thần Bi hóa thành một viên gạch bị hắn cầm trên tay, trực tiếp lăng không “Đạp đạp đạp” tiến tới trước, đập tới cái mai rùa kia..

Hải tộc toàn thân màu xanh sẫm trong lòng mừng rỡ, nhịn không được cười như điên, nói:

– Ha ha, dùng sở đoản của mình đi đánh sở trường người khác, thật sự là vô cùng ngu xuẩn ah, cái mai rùa của ta dù là Võ Đế cao giai cũng khó có thể rung chuyển ah, chết đi, Nhân loại!

Hắn tăng thêm chút sức trong tay, tất cả nguyên lực đều rót vào trong giáp, mong có thể một kích tất sát.

“Phanh”

Một tiếng chân vang kinh thiên truyền đến, Giới Thần Bi trực tiếp đánh lên trên mai rùa kia, năng lượng trùng kích cực lớn từ trên thân hai người lan ra.

Trên người Lý Vân Tiêu nổi lên đạo đạo kim quang, vẫn bình yên vô sự.

“Két lạp két lạp”

Cường giả Hải tộc toàn thân màu xanh sẫm kia lại há to miệng, cánh tay của hắn đã triệt để mất đi tri giác, chỉ nghe được một hồi tiếng giáp xác vỡ vụn, hắn kinh hãi cúi đầu nhìn lại

Không chỉ toàn bộ mai rùa, mà cả cánh tay hắn cũng bắt đầu vỡ vụn, theo bàn tay bắt đầu nứt lên, trực tiếp kéo dài tới tận cổ.

“À? Ah”

Hắn rốt cục kêu thảm một tiếng, hoảng sợ xoay người muốn trốn.

Lý Vân Tiêu cười lạnh nói:

– Chớ đi ah, ngươi không phải muốn nghiền nát đan điền ta sao?

Hắn vui vẻ, trong mắt hiện lên một tia sát khí, lăng không ngưng ra một đạo kim mang, trực tiếp ấn xuống

“Phanh”

Kiếm khí trực tiếp xỏ xuyên qua thân tên Hải tộc toàn thân màu xanh sẫm kia.

Kiếm thế chi uy không giảm, kiếm khí sau khi đánh chết tên Hải tộc kia chợt biển đổi trên không trung, hóa ra một chuôi Bắc Thiên Hàn Tinh Kiếm lao tới đám cường giả Hải tộc còn lại.

– Ah chạy mau!

Những Hải tộc kia lập tức mất hết sĩ khí, chỉ biết liều mạng chạy trốn đi.

Nhưng hơn mười thanh trường kiếm đặt song song thành trận, giống như một tòa lao tù từ trên trời giáng xuống, trực tiếp nhốt hết cả đám vào trong

Sau đó một cái Kiếm Phù ngưng tụ thành trên không trung, chậm rãi rơi xuống, không ngừng đè ép mọi người.

Lý Vân Tiêu nhìn một chút, những Hải tộc này thời gian ngắn đừng mong chạy trốn được, ánh mắt của hắn lại nhìn qua xa xa.

Liêu Dương Băng còn may, chỉ lấy quấn làm chủ, rất ít giao phong chính diện, chỉ triền đấu với những tên Hải tộc kia. Mà Kinh Vĩnh Dạ lại liều mạng với những Hải tộc kia, đã bị thương từng đống, sắp không chống đỡ nổi nữa rồi.

Trên mặt hắn hiện lên một tia hàn mang, thuấn di một cái liền xông vào trong chiến trường của Kinh Vĩnh Dạ, Lãnh Kiếm Băng Sương vừa ra, liền trực tiếp chém một gã cường giả Hải tộc thành hai nửa.

Sau đó kiếm thế xoay chuyển, lại chém tới một người khác.

Tên Hải tộc kia chấn động, hắn không rõ Lý Vân Tiêu sao lại rãnh xuất hiện ở đây, nhưng đã không có thời gian quay đầu lại đi tìm nguyên nhân nữa, vội vàng giơ lên một thanh chiến đao bát giai ngăn cản lấy.

“Phanh”

Chiến đao thuận thế đứt rời, kiếm khí không giảm lăng không đuổi chém, cũng chém hắn thành hai nửa, đẫm máu khắp trời cao.

– A?

Những Hải tộc còn lại đã triệt để phát mộng rồi, nam tử trước mặt này chỉ là Võ Đế tam tinh mà thôi, tu vị không khác lắm với bọn hắn, thậm chí có mấy người còn trên hắn nữa, sao lại bị hắn chém giết như củ cải trắng thế?

Mấy người đều lau mắt, tưởng rằng mình bị ảo giác.

Trong khi bọn hắn do dự, kiếm thế của Lý Vân Tiêu dã quay trở lại, lại đâm thủng đan điền một gã Hải tộc.

“… ”

Mấy người còn lại đều hít một hơi lạnh, biết rõ không phải ảo giác, nguyên một đám toàn thân rét run, quay người muốn trốn đi.

– Thanh Liên Kiếm Ca chi Bách Hoa Tề Phóng

Trong mắt Lý Vân Tiêu một mảnh lạnh như băng, giơ lên Lãnh Kiếm Băng Sương múa một cái, quét ngang mà ra.

Không trung trong chốc lát kết xuất từng đạo băng hoa, phô thiên cái địa kéo dài ra, vài tên Hải tộc muốn chạy trốn vậy mà thân thể trì trệ, phát hiện không chỉ huyết mạch thân thể, mà ngay cả nguyên lực cũng chậm rãi bị đông kết lại.

– Sao có thể như vậy?

Mấy người sợ tới mức hồn phi phách tán, vội vàng dốc sức liều mạng vận chuyển nguyên công chấn khai hàn khí.

Nhưng nháy mắt khi bị chấn khai gông cùm xiềng xích, một đạo kiếm quang khủng bố đến cực điểm lăng không mà đến, những nơi đi qua Hàn Băng đều bị nghiền nát, hóa thành bụi nhỏ.

“Két”

Tất cả mọi người dưới kiếm quang kia ngay cả một giọt máu cũng không chảy ra, liền trực tiếp bị hàn khí trên thân kiếm đông cứng mất rồi.

Sắc mặt Kinh Vĩnh Dạ cũng trắng bệch, thứ nhất là vì tiêu hao quá độ, thứ hai là bị thủ đoạn sấm sét của Lý Vân Tiêu chấn trụ.

Những Hải tộc này đều là cao thủ không dưới hắn, sau có thể bị chém giết sạch như củ cải trắng vậy chứ?

Lý Vân Tiêu thu hồi kiếm lại nói:

– Ngươi nghỉ ngơi một chút đi.

Hắn liền trực tiếp thuấn di đến bên phía Liêu Dương Băng, cũng chỉ cần mấy hơi thở đã giải quyết hết toàn bộ Hải tộc.

Sau đó, hắn lăng không đánh ra mấy đạo pháp quyết lên kiếm trận kia, lập tức kiếm trận chi uy nổi lên, “Ầm ầm” nghiền áp xuống, Hải tộc bị khốn nhập trong đó lập tức liền bị mạt sát.

Tất cả hơn ba mươi cường giả Hải tộc đều vĩnh viễn bị chôn vùi trên đảo Hãm Không rồi.

Lý Vân Tiêu xoay chuyển ánh mắt, nhìn về phía một chỗ sơn mạch, lạnh lùng nói:

– Năm người các ngươi cho rằng như vậy có thể chạy thoát sao?

Nửa ngày, từ trong núi bay ra năm người, đúng là năm tên Hải tộc trên đầu mọc ra ba sừng kia, toàn bộ sắc mặt trắng bệch, nguyên một đám toàn thân đổ mồ hôi lạnh.

Người cầm đầu mặt hôi bại như đất, mở miệng cầu xin tha thứ nói:

– Chúng ta có mắt không tròng, không nên đánh chủ ý vào đại nhân ngài, kính xin buông tha cho chúng ta đi!

Bốn người còn lại cũng vâng vâng dạ dạ, bộ dáng đau khổ cầu xin tha thứ.

Lý Vân Tiêu nói:

– Lưu lại bộ võ kỹ trước kia các ngươi liên thủ công kích ta liền có thể đi.

– À?

Năm người sững sờ, người cầm đầu lập tức hiểu rõ ra, đại hỉ nói:

– Đạ tạ, đa tạ đại nhân!

Hắn vội vàng lấy ra một quả ngọc giản, khắc bộ võ kỹ hợp kích kia vào trong đó.

Lý Vân Tiêu quét thần thức qua, liền thu vào, thả bọn họ rời đi.

Liêu Dương Băng nói:

– Năm người này đáng ra nên chết rồi, Vân thiếu thật sự là khoan hồng độ lượng.

Lý Vân Tiêu cười nói:

– Năm người này chẳng qua chỉ là con ruồi mà thôi, còn có lão hổ núp ở bên không chịu hiện thân đấy!

– Cái gì?

Liêu Dương Băng và Kinh Vĩnh Dạ đều giật mình, có thể ẩn nấp khiến bọn hắn cũng không phát giác được, tu vị nhất định còn trên bọn hắn.

– Hừ quả nhiên là gia hỏa khó giải quyết

Không gian lắc lư vài cái, đẩy ra như vằn nước, một gã nam tử đột nhiên tựu xuất hiện trước mặt ba người, đúng là tứ đảo chủ đảo Hãm Không, Cửu Thiên.

Liêu Dương Băng và Kinh Vĩnh Dạ đều chấn động, người này xuất hiện ở đây, tình huống liền cực kỳ không ổn rồi, đặc biệt là ý nghĩa mà thân phận của hắn đại biểu.

– Ah? Thì ra là đầu Cửu Đầu Quái ngươi. Sao hả, đảo Hãm Không nghèo như thế, cũng muốn đánh chủ ý vào bảo vật của ta sao?

Lý Vân Tiêu lười biếng nói, nhưng trong mắt lại ngưng trọng.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 7.9 /10 từ 9 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status