Vạn cổ chí tôn

Chương 193: Chu công tử (2)


Quạt giấy kia hiển nhiên cũng là vật phi phàm, bị chiến phủ oanh kích dĩ nhiên không có rách. Con ngươi của Chu Ngọc Sơn co rụt lại, đột nhiên lùi về sau, nhìn bóng người lãnh diễm rơi xuống từ trên không, cầm trong tay chiến phủ che ở trước người Lý Vân Tiêu.

Trong lòng Chu Ngọc Sơn cả kinh, nhìn gương mặt kia hơi có chút dại ra một hồi, có người dám ra tay ngăn cản hắn, bất quá sau khi nhìn kỹ, cả kinh nói:

– Ngươi... ngươi là ai? Ngũ tinh Vũ Quân?

Chiến phủ trong tay Lạc Vân Thường hóa thành hình thái tí hon cất đi, lãnh đạm nói:

– Lão sư Già Lam học viện.

Chu Ngọc Sơn nói:

– Già Lam học viện? Nghe qua. Ngươi tên là gì? Vì sao che chở người này? Ngươi có biết theo ta đối nghịch, chính là chắc chắn phải chết?

Lạc Vân Thường hơi nhướng mày, cảm thấy người này rất phiền, không đáng phản ứng, quay đầu nhìn Lý Vân Tiêu nói:

– Vân Tiêu, ngươi không sao chứ?

Lý Vân Tiêu cười nói:

– Không có chuyện gì, tuy tên kia cũng là Vũ Quân, nhưng muốn thương tổn ta còn có chút độ khó.

Tuy hắn đánh không lại, nhưng muốn né tránh, vẫn là không thành vấn đề.

Lúc này Lạc Vân Thường mới khẽ gật đầu nói:

– Không có chuyện gì là tốt rồi.

Chu Ngọc Sơn thấy hai người hoàn toàn không nhìn mình, trên mặt “Xoạt” một hồi trắng bệch như tờ giấy, tức giận sôi lên, cả giận nói:

– Tiểu tử, có gan chớ trốn ở sau nữ nhân? Đi ra theo ta đấu một trận!

– Một mình đấu?

Lý Vân Tiêu không nói gì châm chọc nói:

– Ngươi một tên ngũ tinh Vũ Quân, theo ta một ba sao Võ sư một mình đấu? Ngọc Sơn huynh, da mặt của ngươi dày có thể xây tường thành rồi.

Chu Ngọc Sơn mặt đỏ lên, lập tức lạnh rên một tiếng, đem quạt giấy mở ra, giả vờ phong nhã nói:

– Không dám cứ việc nói thẳng, chỉ cần quỳ xuống dập đầu đến khi ta hài lòng mới thôi, liền tha ngươi một mạng.

Lý Vân Tiêu cười lạnh nói:

– Một mình đấu ta không sợ, ta chỉ sợ da mặt của ngươi dày không đánh vào được, vậy ngươi há không phải đứng ở thế bất bại sao?

– Ha ha!

Vương Thần lần thứ hai cười to lên, vỗ tay nói:

– Vân thiếu ví dụ thật diệu, xem ra sau này giao thủ với hắn cũng phải đề phòng. Kẻ này sợ là nắm giữ da mặt phòng ngự mạnh nhất Hỏa Ô Đế Quốc, ha ha!

Chu Ngọc Sơn rốt cục bạo nộ rồi, chỉ vào Lý Vân Tiêu quát lên:

– Giết tiểu tử này!

– Vâng!

Một thanh âm cực kỳ nhỏ từ phía sau hắn truyền đến, một nam tử mặc áo đen từ trong trường bào đứng dậy, phảng phất như là hồn ma bay về phía Lý Vân Tiêu. Đột nhiên con ngươi của Lạc Vân Thường co rụt lại, chiến phủ ầm ầm ra tay, lại bị nam tử kia nhẹ nhàng vỗ một cái, nhất thời thu nhỏ bay trở về hình thái bình thường, hạ xuống trong tay nàng.

– Vũ Vương!

Lạc Vân Thường cả kinh, song chưởng vỗ tới. Nhưng đột nhiên cảm thấy hoa mắt, trên bả vai đồng thời bị đối phương vỗ một cái, nhất thời hai cánh tay mất đi khí lực, buông xuống.

– Hừ, muốn thương tổn Tôn nhi của ta, hỏi ta trước đã!

Lý Thuần Dương hét lớn một tiếng, khí thế trên người đột nhiên tuôn ra, bước ra một cước, toàn bộ Nghênh quân đài kịch liệt run lên. Hắn múa song quyền, như hai hỏa cầu lớn bay về phía nam tử mặc áo đen.

– Một tinh Vũ Vương mà thôi, đi!

Nam tử mặc áo đen kia khinh bỉ hừ một tiếng, đẩy ra song chưởng, hai đạo kình phong phá không mà lên, ầm ầm ngăn chặn hai cái hỏa cầu, đột nhiên chấn động trở lại.

Lý Thuần Dương kinh hãi, vội vàng nghiêng người lóe lên. Hai hỏa cầu kia trực tiếp đánh vào trên Nghênh quân đài, trong nháy mắt oanh sụp hơn nửa Nghênh quân đài, hỏa diễm rớt xuống, càng là ở dưới đáy thiêu đốt lên.

Tiêu Khinh Vương vẫn lẳng lặng ở dưới đài nhìn, bỗng nhiên con ngươi áp súc, nhẹ nhàng vỗ thân ngựa, cả người phóng lên trời, cấp tốc bay vào giữa Nghênh quân đài, một quyền đánh ra tám đạo kình khí, ở trên không rít gào ra tiếng long ngâm vô hình, hướng nam tử mặc áo đen kia nổ xuống.

– Bát tinh Vũ Vương? Tiêu Khinh Vương!

Nam tử mặc áo đen kia cả kinh, không dám bất cẩn, hai tay vội vàng ở trước ngực vẽ một vòng tròn, từng đạo từng đạo hào quang màu vàng từ trong song quyền bắn nhanh ra, đột nhiên đón lấy kình khí long ngâm kia.

Oanh…

Trên Nghênh quân đài ầm ầm nổ tung, rất nhiều văn võ bá quan trực tiếp từ trên đài ngã xuống, tiếng kêu thảm thiết liên tiếp. Rất nhiều võ giả dồn dập bảo hộ ở trước mặt đám người Tần Chính, nhưng đối mặt Vũ Vương cường giả đối kháng, trên mặt mỗi người đều hiện lên vẻ hoảng sợ, rất sợ tai bay vạ gió.

Ở dưới hai tên Vũ Vương chiến đấu, toàn bộ Nghênh quân đài đổ nát, bắt đầu gãy vỡ.

Nguyên Hạo biến sắc, quát khẽ:

– Tô Tường!

– Biết, Nguyên Hạo đại sư.

Tô Tường mở miệng nói, trong ánh mắt nguyên bản lười biếng bắt đầu lộ ra một tia tinh mang, hắn hướng phía trước bước ra một bước, nhẹ nhàng đạp ở trung tâm Nghênh quân đài, nhất thời thật giống như có một nguồn sức mạnh vô hình từ trên người hắn kích thích ra, đem toàn bộ Nghênh quân đài sắp đổ nát chống lại vững chắc.

– Vũ Tông!

Tiêu Khinh Vương cùng nam tử mặc áo đen kia đều cả kinh, dồn dập dừng tay lùi lại hai bên, vạn phần kiêng kỵ nhìn đối phương, không dám cử động nữa.

Sắc mặt Chu Ngọc Sơn đột nhiên đại biến, khó coi đến cực điểm nói:

– Nguyên Hạo đại sư, ngươi cũng muốn nhúng tay vào chuyện của ta sao?

Nguyên Hạo nhẹ nhàng nói:

– Ta chỉ là không muốn té xuống mà thôi.

Lý Vân Tiêu lạnh lùng mở miệng cười nói:

– Không phải là muốn cùng ta một mình đấu sao? Cần phải làm ra động tĩnh như vậy? Muốn một mình đấu, ta tác thành ngươi, có điều thời gian định sau ba tháng, địa điểm do ngươi.

– Vân Tiêu!

Lạc Vân Thường kinh hãi, ngơ ngác nhìn hắn. Đối phương là ngũ tinh Vũ Quân, thời gian ba tháng làm sao có khả năng tiến bộ nhanh như vậy!

Chu Ngọc Sơn nhìn vẻ mặt của Lạc Vân Thường, càng là giận không chỗ phát tiết, lạnh lùng nói:

– Đây chính là ngươi nói! Sau ba tháng, trên Kim Ô Lôi Thần Thai của Hỏa Ô Đế Quốc, ta muốn cho ngươi ở trước mặt mọi người quỳ xuống dập đầu, cầu ta tha mạng cho ngươi!

Hắn mắt lạnh nhìn Lạc Vân Thường một chút, cười gằn nói:

– Còn có nữ nhân này, nếu ngươi thua rồi, nàng chính là của ta!

Lạc Vân Thường biến sắc, giận tím mặt.

Lý Vân Tiêu cũng có chút không tìm được manh mối, ngạc nhiên nói:

– Chưa nói tới thắng thua, Vân Thường thuộc về ai, liên quan gì tới ta?

Trên mặt Chu Ngọc Sơn xuất hiện một tia tùy tiện, cười lạnh nói:

– Còn ở trước mặt ta trang! Bản công tử duyệt nữ vô số, vừa nãy nàng nhìn ngươi, loại biểu hiện quan tâm kia, chẳng lẽ ta không nhìn ra nàng đối với ngươi có ý tứ? Hừ, mỹ nhân như vậy, người có tài thì được! Ngươi cái cóc ghẻ này, ăn được sao?

Lý Vân Tiêu lấy làm kinh hãi, vội vàng nhìn Lạc Vân Thường nổi giận đỏ bừng cả khuôn mặt.

Lạc Vân Thường càng là giận không nhịn nổi, chiến phủ ra tay, đột nhiên đánh tới. Lần này nàng là dùng toàn lực, một chiêu oanh xuống, như mặt trời hạ lạc.

Chu Ngọc Sơn cũng cả kinh, không nghĩ tới thực lực đối phương mạnh như thế. Đều là ngũ tinh Vũ Quân, hắn ngược lại cũng không sợ, đang muốn ra tay, đã thấy Tô Tường nhẹ nhàng dùng tay vồ một cái, nhất thời đem chiến phủ kia nắm ở trong tay, hết thảy ánh sáng trong nháy mắt biến mất, hắn từ tốn nói:
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 7.9 /10 từ 9 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status