Vạn cổ chí tôn

Chương 3087: Lập tức ly khai (2)


Vương Tùng Hạc đi về phía trước vài bước, kích động nói:

- Viêm Vũ Thành là Viêm Vũ Thành của mọi người, là Viêm Vũ Thành của cả Nam Vực, mà không phải là Lý gia các ngươi! Cho nên chúng ta phải vì Viêm Vũ Thành cống hiến lực lượng, lúc này không thể không đứng ra!

- Đúng, phải đứng ra!

- Đây là Viêm Vũ Thành của mọi người, không phải do bọn họ dính vào!

Tất cả mọi người là tình cảm quần chúng kích động, tiếng kêu một mảnh.

Những thứ này hiển nhiên là sớm có dự mưu, đám người Lý Thuần Dương chỉ lạnh lùng nhìn, chờ những người này kêu gào một lúc, tự giác không có ý nghĩa, thanh âm liền ngừng lại.

Lý Thuần Dương nói:

- Ý của Vương Tùng Hạc đại nhân là, Viêm Vũ Thành này giao cho các ngươi đến xử lý, linh khí sẽ không khô kiệt?

Vương Tùng Hạc lập tức nói:

- Đương nhiên!

Tiêu Khinh Vương lạnh lùng nói:

- Các ngươi tính là cái gì! Viêm Vũ Thành vốn là thành trì của Thiên Thủy quốc, chính là Thiên Thủy quốc Quốc Quân bệ hạ tự mình ban thưởng cho Lý Vân Tiêu, lúc nào thành của mọi người? Lặn đi!

Hắn từ khi nội thương khỏi hẳn, thực lực không ngừng đề thăng. Hơn nữa thân là cao tầng Viêm Vũ Thành, đạt được Thiên Nguyên Thương Hội hỗ trợ cực lớn, thực lực cũng đột nhiên tăng mạnh, hôm nay đã là Nhị Tinh Vũ Tôn, vừa quát, không ít võ giả bị đẩy lui.

Nhưng Vương Tùng Hạc chính là Thiên Châu môn môn chủ, thực lực vượt qua hắn rất nhiều, ở Viêm Vũ Thành tu luyện cũng tiến bộ cực nhanh, hôm nay đã có tu vi Bát Tinh Vũ Tôn, tự nhiên sẽ không sợ hắn rống giận.

Nguyên lực ở giữa hai tay Vương Tùng Hạc đẩy ra, ngăn chặn Âm Ba của Tiêu Khinh Vương, sau đó trong mắt hiện lên sát cơ, hét lớn một tiếng song chưởng đánh ra!

Ầm!

Toàn bộ đại điện rung động, ở dưới một chưởng kia muốn bạo tung lên.

Nhưng đột nhiên một đạo nhân ảnh chớp động, tất cả lực lượng cuồng bạo đều bị áp chế, trực tiếp hóa thành một đạo Bạch mang, bắn về phía trời cao.

"Phanh", đem khung đỉnh bắn thủng, miễn cho đại điện hủy diệt.

Vương Tùng Hạc vừa thấy người xuất thủ, nhất thời không dám ra tay nữa, vội nói:

- Tiền công tử, ngươi đây là. . .

Tiền Đa Đa lạnh lùng nhìn hắn một cái, nói:

- Tuy rằng Kim Tiền Bang ta cũng muốn quyền khống chế Viêm Vũ Thành này, nhưng còn không có vô sỉ như các ngươi, cư nhiên nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của, minh đoạt.

Vương Tùng Hạc đỏ mặt lên, nói:

- Công tử đừng vội nói bậy. Viêm Vũ Thành này tuy là Thiên Thủy quốc Quốc Quân ban cho Lý Vân Tiêu, nhưng Thiên Thủy quốc chính là Vương Quốc phụ thuộc Hỏa Ô đế quốc, nói như thế, đồ nhi ta Tân Như Ngọc có quyền lấy đi Viêm Vũ Thành.

Phía sau Vương Tùng Hạc có đứng một gã nam tử, đầu đội Bảo Quan, một thân khí tức vương giả, chính là hoàng tử Hỏa Ô đế quốc Tân Như Ngọc, cũng là người có Minh Nguyệt Thần thể.

Khuôn mặt Tân Như Ngọc trong trẻo nhưng lạnh lùng, từ khi vào đến bây giờ, cũng không nói lời nào, gương mặt kiệt ngạo, phảng phất chẳng đáng cùng mọi người làm bạn.

Trong mắt Tiền Đa Đa hiện lên một tia kiêng kỵ, Tân Như Ngọc này hắn nhìn không thấu tu vi, nhưng thủy chung cho một loại cảm giác uy áp, tất nhiên không phải bình thường.

Lúc này Tân Như Ngọc mới mở miệng, cơ hồ là giọng ra lệnh, lãnh ngạo nói:

- Thành này chính là Thiên Thủy quốc ban tặng Lý Vân Tiêu, hiện tại Bản Hoàng trực tiếp thu hồi. Lý gia các ngươi lập tức ly khai cho Bản Hoàng.

Người Lý gia hơi biến sắc, đều ngồi không lên tiếng, nhưng nội tâm kinh hãi không ngớt.

Lý Vân Tiêu danh chấn Thiên Hạ, thế nhân đều biết. Mặc dù Tân Như Ngọc này thiên phú cường thịnh trở lại, thực lực cao tới đâu, cũng không có khả năng tự xưng là có thể chống lại Lý Vân Tiêu, như vậy sao hắn dám càn rỡ như vậy, cũng không biết người sau lưng hắn là ai.

Tiền Đa Đa cũng giật mình, sửng sốt một chút, mới một lần nữa quan sát Tân Như Ngọc, nói:

- Hoàng Tử Điện Hạ không phải nói sai chứ?

Trong mắt Tân Như Ngọc hiện lên lãnh mang, nói:

- Tiền Đa Đa, ngươi có Kim Tiền Bang làm chỗ dựa vững chắc, nhưng nơi này là địa bàn của Hỏa ô đế quốc, tốt nhất tôn trọng bản hoàng một chút, bằng không Hỏa ô đế quốc không thể bảo hộ ngươi an toàn.

Tiền Đa Đa kinh ngạc không ngớt, cũng không biết Tân Như Ngọc có chỗ dựa gì, nhưng thân là tuấn kiệt, há đồng ý chịu phục, cười nhạo nói:

- Ta cũng muốn nhìn một chút, Hỏa ô đế quốc không bảo vệ được ta an toàn, ta có phải sẽ chết tại đây hay không?

Tân Như Ngọc lạnh giọng nói:

- Vậy ngươi liền nhìn kỹ!

Toàn bộ đại điện đột nhiên lan tràn lãnh khí thấu xương, tất cả mọi người như rơi vào hầm băng, làm sao vận dụng nguyên khí chống đối cũng không có tác dụng, nguyên khí cơ hồ bị đông lại.

Tiền Đa Đa cũng thở ra một hơi lãnh khí, Cửu Thiên Đế Khí vận chuyển cũng trắc trở.

Chỉ thấy quang mang lóe lên, Tân Như Ngọc thần không biết quỷ không hay liền xuất hiện ở trước mặt hắn.

Thình thịch!

Tiền Đa Đa còn chưa kịp phản ứng, Tân Như Ngọc cũng đã ra quyền, ầm ở lồng ngực của hắn, cả người cơ hồ bị đông lại, trên ngực có một tầng Băng Tinh lam sắc.

Phốc!

Nguyên Lực cùng Nội Phủ cơ hồ bị đông cứng, sau một lúc mới cảm giác được, đồng thời ho khan, phun ra cũng không phải là tiên huyết, mà là cục máu đông lại!

Chi!

Mọi người nhìn thảm trạng của Tiền Đa Đa, đều hít một hơi lãnh khí, sợ đến không nhẹ.

Sắc mặt của Vương Tùng Hạc cũng có chút trắng bệch, tựa hồ rất lạnh, vận chuyển nguyên khí, nhưng vẫn như cũ vô pháp chống lạnh.

- Khái!

Tiền Đa Đa vẫn đang không ngừng phun cục máu vỡ vụn, cơ năng thân thể bị phá đi, hơn nữa rốt cuộc tổn hại tới trình độ nào bản thân lại chẳng biết, bởi vì bị đống kết hơn phân nửa, đau đớn đều là một chút xíu cảm giác ra.

Tân Như Ngọc thu hồi nắm tay, nhìn Tiền Đa Đa té trên mặt đất, giễu cợt nói:

- Cặn bã, nếu không phải ngươi có Kim Tiền Bang làm hậu trường, hôm nay Bản Hoàng liền tiễn ngươi về tây thiên! Nhưng mặc dù là Kim Tiền Bang, sau này cũng đừng nghĩ ở Hỏa ô đế quốc lăn lộn, lấy tốc độ tu luyện của Bản Hoàng, nhất định có thể vấn đỉnh thiên hạ, dẫm nát các ngươi!

Tiền Đa Đa vô pháp trả lời hắn, mặt ngoài thân thể bao trùm một tầng băng mỏng, thỉnh thoảng co quắp.

Sắc mặt bọn người Cao Thông trắng bệch, vội vàng lui sang một bên, không dám cùng Tân Như Ngọc đứng chung một chỗ, rất sợ bị lan đến.

Ánh mắt Tân Như Ngọc lạnh lùng đảo qua, đám người Tiêu Khinh Vương, Lý Trường Phong bị ánh mắt của hắn quét trúng, nội tâm đều phát lạnh, không sinh được tâm chống cự.

Lý Thuần Dương rốt cục ngồi không yên, hắn không biết Tân Như Ngọc mấy năm nay là tu luyện làm sao, vậy mà cường đại đến trình độ như vậy.

Nhưng lúc này dù không địch lại, cũng phải kiên trì đứng lên, đối chọi gay gắt nói:

- Ta không biết Hỏa ô đế quốc gì, chỉ biết Viêm Vũ Thành này là của Tôn nhi ta. Tuy rằng bối phận ta lớn hơn nữa, thì hắn vẫn là Viêm Vũ Thành thành chủ, mà ta chỉ là gia thần của Viêm Vũ Thành, hiện tại chỉ là giúp hắn xử lý Viêm Vũ Thành. Có giao ra quyền hành của thành trì hay không, ta không làm chủ được, những lời này của Như Ngọc hoàng tử vô dụng, muốn lấy Viêm Vũ Thành, bản thân tìm Viêm Vũ Thành thành chủ đi!
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 7.9 /10 từ 9 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status