Vạn cổ chí tôn

Chương 3094: Hội họp (1)


hởi, tương lai không chỉ thế cục thiên hạ sẽ phát sinh biến đổi, hơn nữa thế cục Thương Minh cũng sẽ sản sinh biến hóa nghiêng trời lệch đất, hắn cũng là người thức thời, lập tức làm ra lựa chọn sáng suốt nhất.

Mặc dù đối phương ăn ngươi một miếng thịt, nhưng ngươi vẫn phải cười nói "Ăn ngon không, hoan nghênh ăn nữa" .

Một thời gian sau, Tiền Đa Đa quyết định liền mang đến cho Kim Tiền Bang chỗ tốt khó mà lường được, có thể để Kim Tiền Bang ở thời đại rung chuyển này có thể tiếp tục kéo dài trên đỉnh đại lục.

Mấy ngày sau, ở Bắc Hải, trên một tòa đảo nhỏ.

Người đến người đi như nước chảy, nhưng trên mặt người người đều ngưng trọng, nơi đây tràn đầy một bầu không khí giới nghiêm.

- Xin hỏi các hạ có thân phận bài không?

Ở trước một truyền tống trận, hơn mười người được truyền tới tất cả đều móc ra một Ngọc Bài lam sắc, chứng minh thân phận của mình, liền vội vã ly khai.

Mà một nam tử trẻ tuổi áo xanh trong đó cũng sửng sốt một chút, hiển nhiên không có Ngọc Bài.

Thủ vệ lập tức cảnh giác, tiến lên hỏi.

Hơn nữa trên người nam tử áo xanh không có nửa điểm nguyên lực ba động, nhưng khí chất bất phàm, khiến thủ vệ càng không dám chậm trễ.

Tuy có hơn mười đạo khí tức khóa nam tử áo xanh, nhưng nói tới nói lui còn là khách khí, dáng vẻ cung kính.

Nam tử kinh ngạc nói:

- Cần thân phận lệnh bài sao, Đại Luân Đảo ta đã tới mấy lần, chưa từng nghe qua có thứ này.

Thủ vệ kia vội nói:

- Nguyên lai trước kia các hạ đã tới. Gặp các hạ khí chất bất phàm, nói vậy cũng là con em thế gia. Gần đây Bắc Vực Tiên Cảnh mở ra, toàn bộ Đại Luân Đảo cũng đề phòng, tất cả người được phép ra vào sớm đã có thân phận ngọc bài.

Nam tử nói:

- Thì ra là thế, nhưng ta không có thân phận ngọc bài, chỉ có cái này.

Hắn lấy ra một khối Thiết Bài, phía trên có một đạo Phù Văn biến thành Tinh Hồng sắc.

- Chi! Thiên Tiệm Lệnh!

Thủ vệ kia lại càng hoảng sợ, cho là mình nhìn lầm, không khỏi đem mắt trợn to vài phần, quả nhiên không sai, vật này là không thể giả mạo.

Mấy ngày qua người giữ Thiên Tiệm Lệnh đến tịnh không phải số ít, nhưng không có chỗ nào mà không phải là cường giả đương đại, mà người trước mắt này vừa nhìn lại tuổi trẻ như thế.

Thủ vệ vội vàng khom người bái kiến, nói:

- Xin Đại nhân báo danh tính.

- Lý Vân Tiêu.

Nam tử đạm nhiên nói.

Thủ vệ cả người run lên, vội vàng nói:

- Nguyên lai là Vân Tiêu đại nhân, mau mau mời vào!

Danh vọng cùng địa vị của Lý Vân Tiêu ở lánh đời tông môn, nhất thời không thể có hai, hầu như người người đều biết.

Lập tức từ bên hông lái tới một chiếc chiến xa đẹp đẽ quý giá, phía trên nạm vàng khỏa ngọc, do hai Long Mã kéo xe.

Long Mã là Yêu Thú đặc trưng của Thiên Tiệm Nhai, chẳng biết làm sao đào tạo ra, hành không, bôn lục, đạp thủy, trong thiên hạ bất kỳ địa phương nào cũng có thể đi, hơn nữa tốc độ cực nhanh.

Thủ vệ kia hơi nghiêng, khom người nói:

- Vân Tiêu đại nhân, mời lên xe, Long xa này sẽ mang ngài tới lối vào Tiên cảnh.

Lý Vân Tiêu nói:

- Long Liễn trân quý như thế, Thiên Tiệm Nhai thật đúng là nhiệt tình.

Thủ vệ kia ngượng ngùng cười nói:

- Đây là Đế Phẩm Long Liễn, mặc dù là Thiên Tiệm Nhai cũng không có nhiều. Theo tiểu nhân biết, toàn bộ Thiên Tiệm Nhai sẽ không vượt qua 10 cỗ. Chiếc Đế Phẩm Long Liễn này là Nam Khâu Vũ đại nhân tự mình dặn dò, chuyên giao cho Vân Tiêu đại nhân dùng.

Lý Vân Tiêu nhìn lại, hai Long Mã này quả nhiên cùng những thứ khác có chút khác nhau, phía sau hai cánh mơ hồ có Thanh quang chớp động, chính là Lôi Điện Chúc Tính, hơn nữa bốn vó thải đạp, mơ hồ có hỏa quang hiện lên, mặc dù là thể trạng cũng lớn hơn Long Mã phổ thông một chút.

- Khó được Nam Khâu Vũ có tình như vậy, Bản Thiếu từ chối thì bất kính.

Lúc này thân ảnh Lý Vân Tiêu lóe lên, an vị trên Long Liễn.

Thủ vệ vội vã nghiêng người, nói:

- Đại nhân đi thong thả! Còn có, ở trong toàn bộ lĩnh vực mà hải ngoại thế gia quản hạt, Long Mã này thông hành không trở ngại.

Lý Vân Tiêu gật đầu một cái nói:

- Thần Tiêu Cung cùng Long gia có người tới chưa?

Thủ vệ vội đáp:

- Hai phái sớm có người đến, bất quá... Bọn họ lại mang đến nhóm lớn võ giả, mỗi một Thiên Tiệm Lệnh chỉ có thể thông hành một người, cho nên người hai phái tạm thời vẫn ở lại trên đảo.

Lý Vân Tiêu hỏi rõ phương vị, Thần Niệm khẽ động, Long Mã lập tức hiểu ý, ngẩng đầu giẫm chận. Trên lưng lôi sí lóe lên, bốn vó bước ra, thoáng cái liền tiêu thất ở tại chỗ.

Toàn bộ Đại Luân Đảo có mấy vạn dặm, giống như là một lục địa nhỏ, nhưng tốc độ của Đế Phẩm Long Liễn cực nhanh, sau nửa canh giờ, liền đến bầu trời một mảnh kiến trúc.

Phiến kiến trúc này cách trung tâm Đại Luân Đảo có chút xa, nhưng nhân số không ít, Thần Thức của Lý Vân Tiêu đảo qua, liền cảm giác được có mấy nghìn người.

Chính là người từ Thiên Vũ đại lục đến, tất cả đều an bài ở khu vực này.

Tọa độ trên Thiên Tiệm Lệnh đã hoàn toàn hiện lên, rất nhiều người đã xuất phát, nhưng tùy tùng mang tới chỉ có thể ngưng lại trên đảo.

Đột nhiên trong phiến kiến trúc cũng truyền đến một đạo Thần Thức cực mạnh, hướng Long Liễn chiến xa bay đến.

Thần Niệm của Lý Vân Tiêu cùng đối phương vừa tiếp xúc, đạo Thần Niệm kia nhất thời run lên, kích động không thôi.

Lập tức phía dưới quang mang lóe lên, Khúc Hồng Nhan liền xuất hiện ở trước chiến xa, vui vẻ nói:

- Phi Dương! Ngươi rốt cuộc đã tới!

Khúc Hồng Nhan có chút mừng đến chảy nước mắt, trong mắt chớp động quang mang, điềm đạm đáng yêu.

Trong lòng Lý Vân Tiêu khẽ động, từ trên chiến xa bay xuống, nhẹ nhàng ôm nàng vào trong ngực, ôn nhu nói:

- Cho ngươi lo lắng rồi.

Khúc Hồng Nhan đem gương mặt dán ở trong ngực Lý Vân Tiêu, rõ ràng nghe tim đập của đối phương, giờ khắc này hai người hầu như dung nhập vào một.

Khúc Hồng Nhan chỉ cảm thấy đặc biệt an tường, mấy ngày qua nôn nóng bất an triệt để tiêu thất, trong ngực Lý Vân Tiêu giống như là địa tuyền ấm áp, thư thái toàn thân nàng, thoải mái không nói ra được.

Loại cảm giác này giống như là tìm được nơi mình quy túc, không chỉ có trên thân thể, còn là tâm linh quy túc.

- Phu... Phu quân...

Đột nhiên phía sau truyền đến âm thanh của Phi Nghê, hai chữ nói nhẹ vô cùng, kinh ngạc nhìn hai người, hai gò má ửng đỏ, có chút xấu hổ.

Lý Vân Tiêu cùng Khúc Hồng Nhan nhất thời xa nhau, hai người đều không được tự nhiên.

Phi Nghê cười hì hì nói:

- Không có việc gì, các ngươi tiếp tục.

Khúc Hồng Nhan e thẹn cười, mắng:

- Ngươi cô gái nhỏ này, sợ là nội tâm ngũ vị tạp trần, bình dấm chua cũng lật đi.

Phi Nghê híp mắt cười nói:

- Làm sao có thể chứ, phu quân cùng tỷ tỷ rất xứng đôi, như thần tiên trong người, muội muội chỉ có hâm mộ a.

Khúc Hồng Nhan nói:

- Ta ngươi là tỷ muội, cũng không cần xa lạ như vậy.

Trong lòng Phi Nghê vui vẻ, kích động nói:

- Tạ ơn tỷ tỷ.

Những lời này đại biểu nội tâm Khúc Hồng Nhan đã tiếp nhận nàng, đây là một việc lo lắng nhất tới nay, rốt cục tảng đá rơi xuống đất, lập tức nghĩ trời cao đất xa, thiên địa mở mang, mỹ hảo không nói ra được.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 7.9 /10 từ 9 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status