Vạn cổ chí tôn

Chương 847: Truy tung (2)


Viên Cao Hàn nghe xong mồ hôi lạnh chảy đầm đìa, vội vàng nói:

- Yêu Long này không biết xảy ra chuyện gì, dù sao ta không cách nào tiếp tục cô đọng Tinh Quang hồn thể, rất sớm trước kia đã từng thử qua. Nếu không như lời ngươi nói, ngưng tụ ra hàng trăm hàng ngàn cùng tu luyện, ta chẳng lẽ không phải sớm đã đột phá đến thập giai thuật thần.

- Điều này cũng đúng, về sau lại nghiên cứu a.

Lý Vân Tiêu vung tay lên, Yêu Long Tinh Quang hồn thể lập tức thu vào trong cơ thể, hợp hai làm một với Yêu Long.

Yêu Long không ngừng đánh giá thân thể của mình, nhìn thấy không có biến hóa đặc thù, phát hiện không việc gì thì thở ra một hơi, nhưng vẫn nổi giận mắng:

- Lão tử cũng không phải là vật thí nghiệm của ngươi, lần sau lấy ta ra làm loại thí nghiệm nguy hiểm này, ta nhất định sẽ liều với ngươi.

Viên Cao Hàn lau mồ hôi lạnh trên trán, ngượng ngùng nói:

- Ngươi thật sự là thuật luyện sư không an phận, ta có dự cảm, thuật luyện giới sớm muộn gì cũng bị ngươi làm rối tung rối mù! Tinh Quang hồn thể của ngươi đã chạy xa, nhị trọng hồn thể chỉ có thể cảm ứng trong vòng trăm dặm, cộng hưởng linh thức, vượt qua phạm vi này sẽ giống như ta, triệt để mất đi liên hệ với bản thể, trở thành tồn tại một mình.

- Trăm dặm sao? Phạm vi này ở Bắc Đấu Tông đã đủ dùng. Vậy ngươi và bản thể ở cách xa nhau cũng có thể cảm ứng?

Lý Vân Tiêu hỏi.

Viên Cao Hàn ngậm miệng không nói, hừ lạnh nói:

- Như thế nào? Ngươi sợ?

Lý Vân Tiêu nhếch miệng cười cười, nói:

- Thật có chút sợ. Nói như vậy, ta không thể đi Thánh Vực. Chỉ cần không tiến vào không gian Thánh Vực, mà ngươi lại ở trong Giới Thần Bi của ta, ở cách xa nhau hai không gian, chắc có lẽ không bị cảm ứng a?

Viên Cao Hàn trầm mặc một hồi, thở khẽ nói:

- Không biết.

Lý Vân Tiêu cười hắc hắc, cả thân thể hóa thành một cơn gió, hắn nhanh chóng đuổi theo Tinh Quang hồn thể.

Tinh Quang hồn thể trên người chỉ có hồn lực chấn động, không có nguyên khí chấn động, võ giả bình thường rất khó phát hiện ra. Hắn đơn giản tới gần thổ phì viên cùng cung trang phu nhân, theo sát hai người nhưng không bị phát hiện.

- Không thể ngờ nhanh chóng bộc lộ thực lực và thân phận như thế, kém xa dự tính của chúng ta.

Thổ phì viên phàn nàn, thì thầm, nói:

- Những kẻ kia không biết là ai, vậy mà thoáng cái nhìn ra thân phận chúng ta. Thật sự là năm xưa bất lợi, không thể ngờ trong núi còn ẩn chứa một đám cao thủ như vậy. Ngươi nói kẻ âm thầm tính toán chúng ta là tên thiếu niên kia hay là lão già râu dê?

Nữ tự mặt lạnh sắc mặt âm trầm, nhìn không ra bao nhiêu biểu lộ, lạnh lùng mở miệng nói:

- Ta thấy hai người kia đều không đơn giản. Đầu yêu thú Võ Hoàng lôi hệ kia dường như là của tên thiếu niên, thiếu niên kia nhất định là huấn thú sư. Mà chòm râu dê có thể thay đổi không gian, di chuyển chúng ta ra ngoài, làm cho chúng ta trực tiếp bạo lộ thực lực, hẳn là đại thuật luyện sư, ít nhất cũng là thất giai!

- Thất giai!

Thịt mở toàn thân thổ phì viên chấn đọng, sợ hãi nói:

- Thất giai đại thuật luyện sư vì sao chạy tới đây, cho dù đến cũng được nghênh đón như thượng khách, ở trong nội viện khách quý của Bắc Đấu Tông a.

Sắc mặt nữ tử mặt lạnh khó nhìn, nói:

- Có trời mới biết, đoán chừng cũng ôm mục đích trà trộn như chúng ta. Ngàn vạn không nên vì bảo tàng mà tới, nếu không khó nói sinh ra phiền phức.

Trong mắt thổ phì viên mang theo hàn quang, hừ lạnh nói:

- Xem ra hắn chỉ có một mình, nếu không có giúp đỡ, cho dù là thất giai đại thuật luyện sư cũng không thể sinh ra sóng gió gì. Còn nữa, đám người ra tay đối phó chúng ta hình như là tán tu thành Nam Hỏa, không biết bị người nào chỉ huy, nước lần này càng ngày càng đục.

Nữ tử mặt lạnh nói:

- Nước đục dễ mò cá, nếu không bằng vào ta và ngươi rất khó kiếm được chỗ tốt.

- Ân, lần này là cơ hội tốt nhất cho chúng ta. Chỉ cần đạt được bảo tàng, đến lúc đó trở lại Thần Phong môn sẽ để đám ranh con kia đẹp mắt...

Thổ phì viên lộ ra sắc mặt âm trầm, hai người lại không nói chuyện với nhau, mà là lẻn vào trong sơn mạch.

Sau khi đi một đoạn, hai người dường như không hề vội vả tiến lên như thế, mà là đi dạo không mục đích trong sơn mạch, Lý Vân Tiêu truy tung một hồi, cảm thấy đần độn vô vị, vì vậy để Tinh Quang hồn thể lưu lại tiếp tục theo dõi, bản thân hắn quay người rời đi.

Dựa theo Thọ Nguy giới thiệu, hôm nay chính là tỷ thí hai mươi tiến vào top mười. Mai Đông Nhi nói nàng có nắm chắc 100%, vậy thì không thành vấn đề. Lý Vân Tiêu đang do dự có nên đi xem hay không, lại đột nhiên nhìn thấy một thân ảnh quen thuộc lóe lên rồi biến mất ở đằng xa.

- Có ý tứ, dường như là kẻ tới từ bên ngoài, xem ra tông môn đại bỉ này càng ngày càng thú vị.

Lý Vân Tiêu nhẹ nhàng cười cười, hắn theo sát thân ảnh kia, chính là nam tử trung niên áo vàng ở cửa sơn môn thi triển phong ấn với mọi người, chỉ có tu vị Võ Hoàng nhất tinh, so với thổ phì viên và nữ tử mặt lạnh kia còn kém xa.

Sơn mạch cả Bắc Đấu Tông phi thường to lớn, hắn đi theo nam tử trung niên áo vàng tới một sơn cốc, thậm chí đi vào một huyệt động tự nhiên, nam tử áo vàng này tiến vào trong đó.

Lý Vân Tiêu quan sát kỹ bên ngoài, thật sự là sơn động tự nhiên. Loại sơn động này trong sơn mạch nhiều vô số kể, thật là nơi ẩn nấp tốt, hắn cũng đi theo vào.

Vừa mới bước chân đi vào, cảm thấy kình phong lạnh thấu xương đánh tới, trong đó xen lẫn mấy đạo kiếm quang, đối phương lập tức chém ra vài kiếm, còn có chưởng phong đánh tới, hiển nhiên là muốn một chiêu lấy mạng của hắn..

- Ồ, vậy mà phát hiện ta?

Lý Vân Tiêu hơi cảm thấy kinh ngạc, công kích này phóng vào mắt của hắn, chỉ cảm thấy quá kỳ quái mà thôi.

Hắn tiện tay một trảo, trong tay ngưng ra một đạo kiếm khí đâm tới trước, kiếm khí tả ra trên không trung, hóa thành vô số kiếm quang thật nhỏ đánh vào chưởng phong, phát ra vô số âm thanh "Tê tê" chói tai.

- Cái gì?

Đối phương phát ra tiếng khiếp sợ khó tin, lao ra khỏi sơn động, kiếm khí trong tay ngưng tụ, trực tiếp chém vào đầu Lý Vân Tiêu.

Nắng sớm chiếu xuống, chiếu rọi gương mặt của nam tử trung niên áo vàng, trên mặt mang theo thần thái dữ tợn, sát cơ âm tầm.

Lý Vân Tiêu điểm chân, thân thể hóa thành một mảnh lá rụn, bay bổng lui ra phía sau, động tác nhẹ nhàng chậm chạp, nhưng thực tế tốc độ lại cực nhanh, thoáng cái đã thoát được một kiếm kia đánh tới.

- Dĩ nhiên là ngươi!

Nam tử trung niên áo vàng nhìn thấy bộ dáng Lý Vân Tiêu, lập tức chấn động, quát:

- Là ai cho cởi bỏ phong ấn cho ngươi?

Lý Vân Tiêu không thèm nghe thấy lời của hắn, mà là đưa mắt nhìn qua sơn động sau lưng hắn, nói:

- Bên trong là người phương nào? Dùng tu vị của ngươi căn bản không thể phát hiện ra ta được!

Sắc mặt nam tử trung niên áo vàng phát lạnh, giận quá thành cười nói:

- Chỉ là Võ Tông ngũ tinh, đúng là điên rồi! Không tìm đường chết sẽ không phải chết, cổ nhân nói chưa bao giờ sai!
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 7.9 /10 từ 9 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status