Vạn cổ tối cường tông

Chương 237: Máy bán hàng tự động khu mua sắm đệ tử!


Quân Thường Tiếu lúc trước có nghĩ tới chuyện để cho đệ tử đi tham gia môn phái luận võ, nguyên nhân là có thể trợ giúp nâng cao khả năng thực chiến, nhưng từ khi có tháp rèn luyện thì đã bỏ đi ý nghĩ này.

Cái đồ chơi này còn thiếu thời gian để rèn luyện, hơi đâu rảnh rỗi đi đấu cùng với người khác cơ chứ.

Sau khi nhiệm vụ phụ phát động, mặc cho hắn không hứng thú đi nữa, cũng phải tham gia cho bằng được, tiền lời thế nhưng là điểm cống hiến còn gì.

Hệ thống nói:

“Nhiệm vụ sử thi (I) là tham gia môn phái luận võ, hiện tại nhiệm vụ phụ cũng là tham gia môn phái luận võ, xem ra cái nhiệm vụ tinh anh có vẻ hơi khó thực hiện.”

“Khó thì sao chứ, vậy mới có tính thách thức.”

Quân Thường Tiếu nói.

Ngải Thượng Nghễ nói: “Theo như ta biết, lần này môn phái luận võ chủ yếu đều là lục thất lưu môn phái, người tham gia có thực lực mạnh nhất hẳn là Võ Đồ cửu phẩm.”

Hệ thống: “....”

Xem như vừa rồi ta chưa nói gì cả!

Vì cái gì?

Bởi vì các đệ tử Thiết Cốt Phái, trong cấp bậc Võ Đồ cảnh, có thể nói là sự tồn tại vô địch.

Môn phái luận võ ở quận Bình Dương, người tham gia có thực lực mạnh nhất là Võ Đồ cửu phẩm, đây chẳng phải là nhắm mắt cũng có thể đoạt quán quân sao?

Quân Thường Tiếu khó có thể kìm nén sự vui sướng.

Hệ thống cho một cái nhiệm vụ phụ, chẳng khác nào dâng cơm tận họng!

“Ngải gia chủ.”

Hắn ta hỏi:

“Phần thưởng là gì đâu?”

Nếu đã xác định cho đệ tử tham gia, nhất định phải càng để ý đến phần thưởng quán quân.”

Ngải Thượng Nghễ nói:

“Nếu như đệ tử môn phái có thể lọt vào mười người đứng đầu, phần thưởng sẽ là 10 viên linh thạch, nếu có thể đoạt chức quán quân, vậy phần thưởng chính là một quyển võ học thượng phẩm và 100 viên linh thạch.”

“Sang chảnh như vậy sao?”

Quân Thường Tiếu ngạc nhiên nói.

Môn phái luận võ lần trước diễn ra ở thành Lịch Dương, Tiêu Tội Kỷ sau cùng đoạt chức quán quân, kết quả cũng chỉ thu hoạch được một cuốn võ học phàm phẩm cao cấp và 10 viên linh thạch mà thôi.

Môn phái luận võ ở quận Bình Dương, mười người đứng đầu đã có thể nhận 10 viên linh thạch, giữa quận với quận cũng quá có sự khác biệt rồi.

Không muốn vì cống hiến môn phái, thì cũng phải vì 100 viên linh thạch mà tham gia!

...

Sau khi rời khỏi tiệm dược liệu của Ngải gia, Quân Thường Tiếu trở về môn phái, bắt đầu suy tính nên cho ai đi tham gia môn phái luận võ ở quận Bình Dương đây?

Phần thưởng này vừa hậu hĩnh vừa có nhiệm vụ, nhất định phải lựa chọn đệ tử nội môn.

Trong số người chỉ có Dạ Tinh Thần và Lý Phi là chưa tham gia môn phái luận võ ở thành Lịch Dương, chính vì thế mà sẽ chọn một trong hai vậy.

“Dạ Tinh Thần.”

Quân Thường Tiếu búng tay một cái nói.

Sau khi Dạ Tinh Thần biết được chuyện này, thâm tâm hắn phản đối kịch liệt.

Suy cho cùng loại cấp bậc giải đấu cho con nít này, hắn thà ở lại môn phái tu luyện còn hơn.

Bất quá sau khi nghe phần thưởng linh thạch xong, lập tức nghiêm túc nói: “Chưởng môn, khi nào chúng ta đi tham gia môn phái luận võ?”

“Mười ngày sau khởi hành.”

Quân Thường Tiếu nói.

Mười ngày á?

Còn có thể tranh thủ chút thời gian tu luyện.

Đêm khuya trăng sáng.

Quân Thường Tiếu như một thói quen bước vào tháp rèn luyện chơi hơn hai canh giờ, sau đó đi tắm nước nóng khuây khỏa, rồi trở về phòng ngồi xếp bằng vận chuyển Dịch Cân Kinh.

Mặc dù cần phải phát triển môn phái, thế nhưng cũng không thể buông lỏng tu vi.

Một canh giờ sau, Quân Thường Tiếu tiện tay kéo ra khu mua sắm, nỉ non nói:

“Đã đến thời điểm phải đổi mới rồi.”

“ Đinh! Điểm cống hiến môn phái: 770/1000!”

Vật phẩm mới xuất hiện vẫn như cũ chẳng có tác dụng gì.

Nhưng mà, lướt tới cuối cùng, phát hiện một vật phẩm có tên là “Máy bán hàng tự động khu mua sắm đệ tử”.

Hắn nhấn vào xem giới thiệu vật phẩm-----------

Vật phẩm: Máy bán hàng tự động khu mua sắm đệ tử.

Giới thiệu: Đồ chơi này có thể tự động bán vật phẩm bên trong khu mua sắm của đệ tử, chỉ cần dùng ngón tay chứng thực, dưới điều kiện đầy đủ điểm cống hiến, có thể lựa chọn mua bất kỳ vật phẩm.

Giá cả: 100 điểm cống hiến.

“Đồ chơi này tuyệt thật!”

Quân Thường Tiếu nói.

Trước đó xuất hiện nhiệm vụ môn phái, rất nhiều đệ tử hoàn thành nhiệm vụ xong, nhận được số điểm cống hiến tương đương, mà hắn phải vì từng người mua rồi lại phân phối, chuyện này thật sự rất phiền phức.

Hiện tại đã có “máy bán hàng tự động khu mua sắm đệ tử”, sau này nhiệm vụ môn phái xuất hiện, đệ tử hoàn thành nhiệm vụ xong, sau đó có thể tự đi mua vật phẩm, có thể nói tiết kiệm được khối thời gian.

“Đinh! Chủ nhân tiêu hao 100 điểm cống hiến môn phái, nhận được một ‘máy bán hàng tự động khu mua sắm đệ tử”, vật phẩm đã vận chuyển đến không gian giới chỉ.”

“Đinh! Điểm cống hiến môn phái: 670/1000.”

Sau khi mua hoàn tất, Quân Thường Tiếu không dám lại đổi mới khu mua sắm, sợ chơi đến nghiện rồi lãng phí không ít điểm cống hiến.

Đợi bình minh vừa lóe, hắn lập tức đem máy bán hàng tự động đặt ở Nhiệm Vụ Các.

Sáng sớm.

Dưới bản nhạc giao hưởng, các đệ tử vui vẻ nhảy múa, tinh thần phấn chấn.

Người nhảy đẹp nhất là Liễu Uyển Thi, các loại vũ đạo tự đều là tự biên, tuyệt đối là cảnh đẹp ý vui.

Đáng tiếc, nàng lại sinh ra nhầm thế giới.

Nếu như đây là địa cầu, tuyệt đối có thể gặt hái vô số trái tim của trạch nam, cam tâm tình nguyện vì nàng hò hét, giơ cao bảng hiệu.

Thể dục buổi sáng xong xuôi, Quân Thường Tiếu nói đến chức năng của máy bán hàng tự động, sau đó để chúng đệ tử vội vàng chạy đến Nhiệm Vụ các.

“Để ta thử xem!”

Thôi Bất Kiến đứng trước cỗ máy, duỗi ra ngón tay cái, nhấn lên cái nút bên trên, màn hình lập tức hiện ra số liệu-----------

Đệ tử: Thôi Bất Kiện

Điểm cống hiến: 3 điểm.

Phía bên dưới liệt kê rất nhiều sản phẩm của khu mua sắm đệ tử, ví dụ như Mộc Kiếm, Tụ Khí Tán...

Mua cái gì mới tốt đây?

Thôi Bất Kiến nghĩ một lúc, rồi nhấn bên trên Tụ Khí Tán, sau đó chọn mua ba phần.

Từ tình huống trước mắt, hắn hẳn là cần tài nguyên để đề cao tu vi, vì thế mới chọn mua Tụ Khí Tán, so với Mộc Kiếm có thể nói càng thêm thực tế.

Chúng đệ tử đã từng hoàn thành nhiệm vụ lần lượt đến thử nghiệm, sau khi phát hiện bản thân còn điểm cống hiến, đồng nhất lựa chọn mua Tụ Khí Tán.

“Chưởng môn.”

Lý Thanh Dương đứng ở ngoài điện nói: “Máy bán hàng tuy rằng rất thuận tiện, nhưng nhiệm vụ của môn phái quá ít, rất nhiều sư huynh đệ đều không có điểm cống hiến để mua vật phẩm.”

Quân Thường Tiếu nói: “Đừng nóng vội, sau này sẽ có thôi.”

Hệ thống quy định bắt buộc phải chiêu mộ đủ đệ tử rồi mới mở ra nhiệm vụ môn phái, khoảng cách lần thứ ba mở ra, cần phải chiêu mộ thêm 1000 người.

“Aii..”

Quân Thường Tiếu thở dài nói:

“Nếu mỗi ngày đều có nhiệm vụ môn phái, cho dù bản thân không thu được điểm cống hiến thì cũng chấp nhận luôn.”

Hệ thống nói: “Trong khu mua sắm có một loại vật phẩm tên là bảng phát động nhiệm vụ, mỗi ngày sẽ có nhiệm vụ mới xuất hiện, đệ tử hoàn thành xong nhiệm vụ sẽ chỉ có điểm cống hiến đệ tử, rất phù hợp với nhu cầu của chủ nhân.”

“Có dễ ăn không?”

Quân Thường Tiếu nói.

Hệ thống nói: “Rất dễ, nhưng chỉ xuất hiện bên trong khu mua sắm trung cấp.”

“Cút!”

...

Ngải gia làm việc hiệu suất rất cao, vỏn vẹn vài ngày đã tới viếng thăm, cùng với đó là hai mươi vạn hạt giống dược liệu chất lượng cao, bình quân một hạt chỉ cần một trăm lượng.

Hạt giống từ trước đến nay không đắt, khó ở chỗ trồng trọt và chăm sóc.

Tiêu hao hai ngàn vạn, thu về hai mươi vạn hạt giống, chuyện này khiến cho Quân Thường Tiếu có chút đau xót.

Nhưng ngẫm lại có thể cải tạo môi trường sinh thái của Thiết Cốt Phái, công tại đương thời, lợi tại thiên thu, vẫn là có thể chấp nhận được.

Sau khi có được một số lượng lớn hạt giống, lão Ngụy nói:

“Mời chưởng môn cho thêm chút nhân lực hỗ trợ ta vun trồng.”

“Ừm.”

Quân Thường Tiếu phân phó cho bọn người Long Tử Dương, Tư Mã Trọng Đạt tới đây hỗ trợ, cải tạo môi trường sinh thái của môn phái, chính là như vậy khí thế ngất trời triển khai.

Mười ngày sau.

Lấy phạm vi vài dặm xung quanh Thiết Cốt Phái, toàn bộ đều được trồng dược liệu chất lượng cao, sau đó đệ tử Dược Đường phụ trách chăm sóc.

Chuyện này khiến cho bọn người Tôn Bất Không bận bịu sấp mặt, dù gì cũng là trồng xuống hai mươi vạn hạt giống cơ mà.

Mệt thì mệt một chút, nhưng đồng thời cũng giúp nâng cao kỹ thuật chăm sóc dược liệu, cho nên đệ tử Dược Đường làm việc cũng là khổ tận cam lai.

“Đi thôi.”

Sau khi ăn sáng xong, Quân Thường Tiếu dẫn theo Dạ Tinh Thần, hướng về phía quận Bình Dương lên đường rời đi, tham gia môn phái luận võ.

“Dạ sư đệ (sư huynh)!”

Chúng đệ tử thi nhau đưa tiễn, hô hào nói: “Chúng ta đợi huynh chiến thắng trở về!”

“Hừ.”

Dạ Tinh Thần lạnh lùng cất tiếng.

Không biết vì cái gì, tâm tình có một chút biến hóa.

Hắn kiếp trước không có bạn bè, chỉ biết đơn côi một mình chém giết với người khác.

Hiện tại lên đường tham gia môn phái luận võ, có một đám sư huynh đệ nhiệt liệt tiễn biệt, cái loại cảm giác kì lạ này, trong kiếp trước của hắn chưa từng cảm nhận qua.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 5 /10 từ 1 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status