Vạn giới pháp thần

Chương 149: Sách hưu ích


Sau khi chào tạm biệt Baemyn, Ambrose ba người từ toa cuối đi lên trên tìm chỗ ngồi. Bọn họ tới quá muộn không biết còn có toa trống không nữa.

“Cẩn thận…” Đột nhiên bên cạnh cậu Max hét lên.

Rồi cậu bé như một con báo nhảy lên phía trước, tay của Max đỡ lấy một cái va li to tổ chảng đang rơi xuống.

Nếu là đứa nào khác thì chắc chắn sẽ bị đè bẹp dúm rồi, may đây là nhóc Max to khỏe, tuy vậy, cánh tay của nó cũng bị thâm lại.

“Wingardium Leviosa.” (ND - Câu này huyền thoại rồi chắc không phải dịch)

Một bên khác cạnh Ambrose, Fayola khéo léo vung cây đũa thần, điều khiển cái gương bay trở lại vị trí cũ ngay ngắn… Không biết tên nào lại để đồ không cẩn thận như vậy, cô bé nghĩ.

Sau khi áp lực trên cánh tay biến mất, Max mới lắc lắc cánh tay như một cách để giảm đau và nói:

“Bạn không bị thương chứ?”

Đến lúc này Ambrose mới nhìn thấy phía sau thân hình to lớn của Max là một cô nhóc đang run run dựa sát vào người cậu Max, cô bé này nước mắt chảy hai hàng như sợ sắp khóc tới nơi rồi.

Đây là tình huống gì, anh hùng cứu mỹ nhân cổ điển nhưng không bao giờ lỗi thời, Ambrose choáng váng nghĩ.

“Em không… không sao, cảm ơn anh đã giúp…” Cô bé trả lời Max bằng giọng nói rụt rè.

Xem ra nhóc này là năm nhất, vậy mà một mình đứng ở chỗ nguy hiểm như toa hành lý này. Fayola cũng tiến đến kiểm tra cô bé, còn Ambrose chĩa đũa phép về phía vết thâm của cậu bạn niệm:

“Episkey. (ND - Bùa chữa trị)

“Ổn rồi, vết thương ngoài da mình đã xử lý, không biết có bị động tới xương không, tối nay tới Hogwarts nhờ bà Poppy Pomfrey kiểm tra lại.” Ambrose nói với Max.

“Cảm ơn…”

“Không có gì…” Ambrose phủi tay như không nói.

“Cô bé không bị thương… “ Fayola cũng xong việc của mình cô nói.

“Và nhóc là ai, làm sao lại ở đây một mình?” Ambrose nhìn cô bé suýt bị va li rơi vỡ đầu hỏi.

“Em là Cho Chang, năm nay mới vào học Hogwarts. Em tới sân ga sát giờ nên nên…”

“Không có ai giúp phải không?”

“Vâng ạ.”

Cho Chang một cái tên Trung Quốc, chắc là phù thủy gốc Hoa. Cô bé trông khá đáng yêu, nhưng có vẻ không có chủ kiến cho lắm… đó là ấn tượng đầu tiên của Ambrose sau khi quan sát cô nhóc.

“Được rồi, em theo tụi này đi tìm chỗ, giờ này không biết còn không?” Là người cầm đầu trong bộ ba, Ambrose ngay lập tức quyết định rời khỏi chỗ này.

“Dạ, cảm ơn các anh chị.”

Nói rồi cả bọn chạy lên phía đầu tàu, nơi bọn năm hai được sắp chỗ, còn lũ năm nhất như Cho Chang cũng ở gần đó.

Đi một lượt, Ambrose thấy toa nào cũng kín hết, một người cũng không chen vào được, tốt rồi, toa tiếp.



Cánh cửa mở ra, Ambrose lịch sự nói:

“Xin lỗi bên trong còn chỗ trống không, mấy toa khác trật hết rồi.”

Đập vào mặt cậu là hai cô bé đang ngồi đối diện nhau, một người cậu không nhận ra… Là tân sinh, cậu tin rằng mình nhớ mặt tất cả học sinh trong trường mà.

Còn một đứa khác rất thân quen, đó là Takagi, cô bé khó chịu nói:

“Sao mấy bạn tới muộn vậy, nếu không phải mình giành toa này trước thì bây giờ chỉ có cách đứng ở ngoài nhá.”

“Cảm ơn cảm ơn được chưa…” Ambrose tự nhiên bước vào, cậu nói không hề có một tý thành ý nào.

Rồi Ambrose ngồi xuống ngay cạnh Takagi, Fayola ngồi kế bên cậu, còn Max và Cho Chang ngồi hàng đối diện.

Một tiếng qua đi, trong toa mọi người cũng quen biết nhau, hai cô nhóc tân sinh, một là Cho Chang không cần giới thiệu, một đứa khác tên là Marietta Edgecombe. Cô bé này có làn da sáng, không xấu lắm nhưng trên mặt nhiều tàn nhan.

Đúng lúc này, bà bán hàng đẩy một xe đầy đồ qua, Ambrose rất hào phóng mua một đống chiêu đãi hai cô bé năm nhất và ba đứa bạn của cậu.

Không phải cậu vung tay phía tiền đâu? Mà vì Ambrose tin rằng tí nữa đội Fred thể nào cũng qua đây ăn trực…

Đúng như cậu đoán, mười phút sau, bốn thằng bạn gay mở bật cửa xông vào, điều này khiến hai cô bé giật mình suýt phun hết đồ ăn trong miệng ra.

Bốn tên này lê la ở đây hơn mười năm phút mới đi, chúng còn kéo Max đi theo, mỗi đứa ôm theo một đống đồ ăn nữa chứ.

“Ha ha… bọn nó rất vui tính, mấy đứa không phải sợ..” Ambrose trấn an hai cô bé năm nhất.

Đúng lúc này, cánh của toa lại mở ra một lần nữa, lần này là hai học sinh nhà Slytherin… xem ra là đệ của Fayola.

Bọn này bê một chồng sách khá dầy gồm sáu quyển tới, một tên khóm người nói:

“Nữ hoàng đại nhân, đây là sách ngài cần…”

“Để ở đó… Rồi trở về đi” Fayola chỉ vào cái mặt bàn đã vơi đi nhiều đồ ăn nói.

“Vâng…” Hai tên này răm rắp nghe lời, rồi chúng biến mất sau cánh cửa.

“Nữ hoàng đại nhân… Fayola bạn điều giáo bọn chúng thế nào mà hay vậy…” Ambrose chúng kiến tất cả, cậu hai mắt sáng lên nói.

“Cái này không học được…” Fayola thẳng thừng từ chối ý đồ muốn học của Ambrose.

“Tiếc thật, mà đây là…” Ambrose cũng không muốn soi mói bí mật của cô bé, cậu đưa ánh mắt sang sáu cuốn sách dày cộp.

Cậu nhấc một cuốn lên lên nhìn rồi lại liếc năm cuốn khác nói:

“Bạn thích đọc tiểu thuyết từ bao giờ thế hả Fayola?”

Rõ ràng sáu cuốn sách này là sáu cuốn tiểu thuyết đang bán chạy nhất mấy năm gần đây. Tên của chúng lần lượt là:

Giải Lao Với Nữ Thần Báo Tử của Gilderoy Lockhart

Lang Thang Với Ma Xó của Gilderoy Lockhart

Nghỉ Lễ Với Phù Thủy của Gilderoy Lockhart

Ngao Du Với Quỷ Khổng Lồ của Gilderoy Lockhart

Hành Trình Với Ma Cà Rồng của Gilderoy Lockhart

Lang Thang Với Người Sói của Gilderoy Lockhart

Tất cả đều do một tác giả viết, Gilderoy Lockhart huân chương Merlin đệ Tam đẳng, thành viên danh dự của Hiệp hội chống Hắc ám.

“Không phải tớ mua để đọc, đây sẽ là sách bắt buộc mọi thành viên trong câu lạc bộ đấu tay đôi phải đọc, hơn nữa mình sẽ cho bọn chúng một bài kiểm tra nhỏ về nội dung cuốn sách.”

“Mà tên này là ai?” Ambrose chỉ vào khuôn mặt đang cười toe toét trong phần ảnh tác giả. Ý cậu là hỏi hắn có đang tin không.

Nhưng hai cô bé năm nhất không hiểu, Marietta Edgecombe từ nãy tới giờ nhìn chằm chằm vào sáu cuốn sách, cô bé nghe Ambrose nói không nhịn được cất tiếng:

“Anh không biết ạ, Tác gia Lockhart rất nổi tiếng, em và mẹ em vô cùng hâm mộ ổng, thật đấy.”

Nói xong cô bé ánh mắt hy vọng nhìn Fayola nói:

“Chị Fayola, em có thể mượn đọc cuốn ‘Lang Thang Với Người Sói’ được không? Nó vừa mới lên kệ ngày hôm qua, thế mà chị đã có nó rồi…”

“Hơn nữa cả sáu quyển này đều là bản Limited - giới hạn phát hành hạn chế số lượng, và còn là phiên bản cao cấp nhất. Giá phải lên tới năm trăm Galleon một cuốn.” Cho Chang có vẻ cũng là fan, cô bé nói.

“Bạn cũng theo dõi bộ truyện này hả? Mình nghe nói là Tác gia Lockhart đang thực hiện bộ thứ bảy của ông, tên là ‘Một Năm Với Người Tuyết Quạu Quọ’ hay gì đó.”

Fayola gật đầu đồng ý, rồi hai cô bé hoan hô tranh nhau chúi đầu đọc cuốn mới ra.

Ambrose vẫn nhìn Fayola chờ câu trả lời của cô bé, Fayola chỉ nói:

“Cậu cứ đọc đi rồi sẽ biết tại sao mình lại làm vậy…?”

“Ừm…”

Một tiếng sau, Ambrose đã đọc xong bốn trên sáu quyển, phải nói là tốc độ gặm giấy của cậu rất nhanh, không cần đọc tới quyển thứ năm, cậu đã biết vì sao Fayola lại coi bộ sách này là bộ sách vỡ lòng cho Câu lạc bộ đấu tay đôi rồi.

Tác giả viết sách viết rất chân thực, mọi tình tiết diễn ra vô cùng hợp lý, mang đậm kinh nghiệm thực chiến, kỹ năng sinh tồn trong đó.

Nếu bỏ đi một phần lớn các câu màu mè PR cho bản thân tác giả thì cuốn các cuốn sách này có thể bán ở khu vực sách sinh tồn.

Và sẽ là một tư liệu học tập vô cùng hữu ích.

Một vấn đề khác mà cậu phát hiện, mấy cuốn sách này có khả năng không phải thật là do ông tác giả Gilderoy Lockhart viết, sự mâu thuẫn rất rõ ràng trong phong cách ông ta xử lý tình huống trong truyện, và lại ngoài đời cũng không có ai hoàn mỹ mọi mặt như vậy.

Hoặc có lẽ tất cả đều là dối trá… Ambrose thầm đoán.

“Bạn cũng nhận ra rồi chứ? Lúc này, Fayola mới lên tiếng.

“Ừ, mình công nhận chúng vô cùng hữu ích.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Bạn chấm truyện được mấy điểm!
loading...
DMCA.com Protection Status