Vạn giới pháp thần

Chương 162: Fayola thắng và trang viên Newstone


Hiển nhiên, tên năm thứ bảy c nũng nhận ra điều này, trong lòng hắn ngày càng gấp, thi triển bùa chú ngày càng nhanh nhưng vẫn không thành công, một cảm giác ức chế không tả nổi. Muốn ra mà không ra được, lúc nào cũng bị kìm hãm lại.

Trong khi đó, Fayola vẫn bộ dạng thư thả, cổ tay uyển chuyển huy động đũa phép, mặc cho đối thủ có chạy qua chạy lại, nhảy qua nhảy lại bắn pháp thuật.

Fayola hờ hững nói:

“Chịu thua đi, ngươi không phải đối thủ của ta đâu.”

Gordon-Levitt nghe vậy càng điên cuồng niệm chú, từng tia sáng đủ loại màu sắc từ đủ loại bùa chú khác nhau. Đến lúc này, tên này không phân biệt nổi đâu là bùa tấn công, đâu là bùa biến hình, đâu chỉ là bàu công cụ.

Fayola thở dài một cái rồi cô bé nói:

“Finite Incantatem.” (ND - Bùa chặn level 2. Lưu ý: Tác dụng tịt ngòi hẳn.)

Một ánh sáng màu vàng bay thẳng tới đầu đũa phép của Gordon-Levitt. Sau đó mặc kệ cho tên này có vung đũa như thế nào, gào thần chú to đến đâu, mắt trợn trắng ra sao.

Sao lại không linh niệm, con bé đã làm gì, không thể nào, cậu ta hét lớn:

“Confringo.” “Confringo.” “Confringo.”

“Stupefy.”

“Stupefy.”



Nhưng không có một thần chú nào phát ra được nữa.

Cuối cùng, hết hy vọng, Gordon-Levitt ngồi phệt xuống sàn thi đấu thì thào nói:

“Trò nhận thua.”

Giáo sư yêu tinh lập tức công bố:

“Trận thứ hai, trò Fayola Smith chiến thắng…

Bên dưới, một loạt học sinh nhà Slytherin hoan hô tưng bừng, trận đấu vừa rồi tuy không sôi động như trận trước, nhưng lại nhiều màu mè hơn, có rất nhiều mà chú được phát ra. Và tuyển thủ Fayola Smith chỉ dùng duy nhất hai loại thần chú để chiến thắng.

Một trận chiến thắng áp đảo.

Cả ngày hôm đó, hơn một trăm trận đấu tay đôi diễn ra, không có trường hợp nào bị thương quá nặng, chỉ bị trầy xước da là cùng.

Bởi vì là đấu tay đôi trực diện nên các trận đấu diễn ra rất nhanh, trận dài nhất cung chỉ kéo dài ba phút, còn trận ngắn nhất thì chỉ kết thúc sau một câu thần chú.

Ambrose và Fayola dễ dàng đánh bại các đối thủ và vào vòng tám cường, bọn họ là hai học sinh năm thứ hai duy nhất vào tới vòng này.



Còn sáu người còn lại thì bốn người là học sinh năm thứ bảy, một người năm thứ sáu và một người năm thứ năm.

Trong đó có ba người nhà con rắn, hai người nhà Ravenclaw và hai người nhà Sư tử và một đại diện nhà Hufflepuff.

Kết thúc vòng loại, giáo sư Filius Flitwick tuyên bố:

“Sau một ngày chiến đấu hết mình, cuối cùng chúng ta đã chọn ra tám học sinh mạnh nhất Hogwarts… xin chúc mừng… Chủ nhật tuần sau, ngày 13 - 01, chúng ta sẽ tiếp tục vòng chung kết, và tìm ra nhà quán quân Hogwarts…”

=====

Adam là một học sinh vừa mới tốt nghiệp Hogwarts cách đây năm năm, trong lúc anh đang phân vân đi tìm một công việc ‘hạ cấp’ ở giới phù thủy hay trở lại giới muggle học đại học rồi lại sống như một muggle bình thường như các phù thủy gốc muggle khác.

Thì anh nhận được một lời mời.

Tập đoàn Karling, một tập đoàn mới mở, anh cũng không biết tại sao mình lại được mời làm việc, tới tận buổi phỏng vấn, anh mới biết đứng sau tập đoàn này là một gia tộc phù thủy.

Bọn họ muốn thuê những phù thủy gốc muggle (vì họ am hiểu giới muggle) làm việc cho mảng kinh doanh trong giới người không biết phép thuật.

Đây là một cơ hội trời cho, Adam nhận lời ngay lập tức, sau bốn năm vừa học vừa làm, cuối cùng anh đã được ông quản gia Smith của gia tộc này chú ý và nhận là trợ lý riêng.

Hôm nay đã là ngày thứ mười Adam ở Mỹ rồi, tháng mười hai năm ngoái, có một tin đồn không hề tốt về Tập đoàn Karling bị thổi phổng (bán đồ giả, bán đồ ăn trộm).

Nếu sự tình đơn giản thế thì đã tốt, nhân cơ hội này, có một cỗ thế thực tài chính dồn ép tấn công khiến giá cổ phiếu của Chi nhánh Mỹ của tập đoàn rớt giá.

(Vể tổng thể Tập đoàn Karling là một doanh nghiệp tư nhân, nhưng khi xâm nhập yhij trường Mỹ thì chi nhánh mở ra là công ty đại chúng, và mười phần trăm cổ phần được bán ra coi như là phí lót đường.)

Và cỗ thế lực này cũng tác động tâm lý đến các đối tác làm ăn của tập đoàn khiến bọn họ hủy hợp đồng. Chuyện này rất nghiêm trọng, vì Tập đoàn Karling vừa mới đầu tư hơn hai mươi tỉ Bảng anh vào Mỹ.

Nếu ông quản gia Baemyn không đích thân tới giải quyết thì thiệt hại rất nghiêm trọng. (Có thể mất trắng)

Adam và ông quản gia đã ở Mỹ gần nửa tháng rồi, bọn họ phải chạy đi chạy lại, gặp rất nhiều người mới tìm ra chân sau của cỗ thế lực này. Đó là tên trùm ‘cá mập’ Ronald Marks.

Adam và Baemyn đang trên đường tiến tới trang viên Newstones để đàm phán.

Qua điều tra, Baemyn cũng biết được mới đầu tên này định hợp tác với ông, nhưng trong vòng nửa năm ngắn ngủi hắn thay đổi thái độ một trăm tám mươi độ.

“Chúng ta lúc nào tới nơi.” Baemyn hỏi cậu trợ lý.

“Thưa sếp, năm phút nữa là tới ạ.”

Chiếc xe Rolls Royce Phantom đới mới nhất chạy vun vút trên đường, khi tới một cánh cổng rộng lớn, chiếc xe dừng lại.

Một người áo đen từ trạm gác bước tới nói:

“Phía trước là đất tu nhân, hai vị xin dừng lại ở đây.”

Adam lấy trong túi ra một tờ giấy nói:

“Chúng tôi có hẹn trước với ngài Marks.”

Tên bảo vệ cầm tờ giấy chạy trở lại chòi canh gác, có vẻ hắn gọi điện thoại cho ai đó bên chóng hỏi chuyện, sau hai phút hắn quay trở lại và nói:

“Xin mời vào, các vị đi thẳng tới ngã tư đầu tiên rẽ trái sẽ thấy khu nhà ở của ngài Marks.”

“Cảm ơn anh.” Adam nói rồi lái xe theo chỉ dẫn vừa rồi.

Ngay khi vừa đi qua cái ngã tư, phía sau Baemyn đột nhiên trầm giọng nói:

“Adam, dừng xe…”

Nhưng, chậm rồi, một tiếng bùm đinh tai nhức óc nổ ra, chiếc xe hơi bị hất bay lên trên cao hai mét rồi rơi xuống phía bên trái năm mét và bốc cháy.

Từ trong nó bò ra một thân hình, đó là Baemyn. Ông đang lôi kéo Adam ra khỏi xe, cậu trợ lý đã bất tỉnh nhân sự.

“Khốn nạn.”

Đây là một âm mưu nhằm vào ông, Baemyn nhận ra nghĩ. Tên Marks đã thuyết phục ông đầu tư một lượng lớn tiền bạc vào Mỹ (20 tỷ Bảng) rồi hắn đột nhiên phản bội.

Nếu là bình thường Baemyn sẽ không mắc vào một cái bẫy đơn giản như vậy, nhưng vì quá trung thành với nhà Karling, ông không thể chịu được khi một phần lớn tài sản của gia đình bị mất không.

Nhưng bây giờ thì Baemyn có thể khẳng định tên béo Ronald đó là phe kẻ thù, hắn cùng phe với thằng Painse phản bội đấy.

Sau khi lôi Adam ra, Baemyn định độn thổ đi nhưng không được, bọn chúng đã yếm bùachống độn thổ ở đây.

Vào chính lúc này, ba bóng người xuất hiện, tên béo Ronald cười hì hì nói:

“Xin chào đối tác, ngài trông có vẻ không ổn cho lắm, có cần tôi gọi xe cứu thương không?”

Baemyn giơ đũa phép lên tư thế chiến đấu sẵn sàng, ông gầm lên nói:

“Chúng bay cùng một ruột với Paines?”

Ba tên này đều là ma pháp sư cấp bốn, Baemyn cảm nhận được khí thế nhỏ xíu toát ra từ ba người họ.

Tên béo lại cười hì hì nói:

“Không cần căng thẳng thế, chúng tôi chỉ muốn mời ông ở lại chơi mấy hôm thôi??”
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Bạn chấm truyện được mấy điểm!
loading...
DMCA.com Protection Status