Vạn giới pháp thần

Chương 173: Trận chiến danh dự


Trumpkin nhìn thẳng vào bốn đưa nói:

“Như tôi đã nói, chúng tôi cần là một sự giúp đỡ thực sự, không phải trên tinh thần nhé!!”

Ông người lùn nhấn mạnh:

“Nói một cách khác tôi nghĩ họ hình dung quý vị là những chiến binh vĩ đại. Nói thật tình chúng tôi cũng rất yêu các cháu nhỏ, thật thế... nhưng không phải là vào lúc này, giữa lúc nước sôi lửa bỏng của một cuộc chiến... nhưng tôi chắc quý vị hiểu…”

“Ông muốn nói ông nghĩ chúng tôi chỉ là mấy nhãi nhép vô tích sự?” Edmund giận giữ nói, mặt đỏ gay đỏ gắt.

“Thôi nào, không việc gì phải mất bình tĩnh, Edmund.” Peter tự tin vỗ vay em trai mình nói. “Hãy trang bị cho ông ta vũ khí thích hợp, sau đó hãy nói chuyện như những người lớn.”

Rồi tên này nói với Ambrose:

“Làm phiền cậu, Ambrose, lấy cho ông người lùn một thanh kiếm thích hợp.”

“Đúng vậy, hãy chiến đấu như những người đàn ông chân chính.” Đứng dậy nói.

Khi còn ở trong khu phế tích, Peter có nhờ Ambrose cầm hộ khá thay vũ khí, đây sẽ là đồ bổ sung nếu bọn chúng gặp phải chiến đấu.

Main đã vui vẻ nhận lời, cậu chuẩn bị riêng ra một cái túi thi chú mở rộng khác để tặng cho anh em họ. Dù sao main cũng định rời đi.

Ambrose gật đầu rồi lục trong túi ra năm thanh kiếm khác nhau, và đủ loại kích thước, dài ngắn, độ nặng nhẹ.

Tên người lùn thấy thế kinh hãi nói:

“Một tên nhóc phù thủy… một vật phẩm phù thủy chính hiệu.” Hắn nhìn chằm chằm vào cái túi thi chú mở rộng của Ambrose.

“Việc gì phải phản ứng dữ như vậy… ở Narnia không phải đầy rẫy phù thủy sao?” Ambrose hỏi.

“Đúng là có, nhưng bọn họ không phải chính thức phù thủy, bọn họ chỉ biết một vài phép thuật ít ỏi thôi… và cái vật phẩm ma thuật như cái túi của cậu, đã mấy trăm năm không xuất hiện rồi.” Trumpkin nói.

Vậy là các phù thủy của Thất đại đảo quốc không xuất hiện ở Narnia sao? Cậu thầm đoán. Vì phản ứng của ông người lùn khá lớn khi thấy phép thuật kì diệu.

“Đương nhiên, ông không biết Ambrose đã từng là học trò của Phù thủy Trắng à…” Lucy dương dương đắc ý nói, cô bé đáp trả vì tên người lùn nghĩ bốn anh em bọn họ là đồ vô dụng.

“Phù thủy trắng...” Trumpkin sợ hãi nhìn Ambrose. Dù thời gian có trôi đi bao lâu, những người dân Narnia không thể quên được một trăm năm thống trị của bà ta. Một phần ba số sách còn giữ tới nay đều nói về bả.



Các câu chuyện của bà phù thủy trắng trở thành thứ dọa trẻ con nếu chúng hư trong suốt mấy trăm năm qua. Trumpkin vẫn còn nhớ khi bé ông sợ như thế nào khi bị mẹ ông dọa ném cho mụ Phù thủy Trắng biến thành tượng đá.

Bọn họ gọi ra người nào thế này? Trumpkin sợ hãi nghĩ.

Ambrose thấy ông người lùn ánh mắt như thấy ma nhìn mình, cậu vung đũa phép biến ra một tia sáng bay về dưới chân tên lùn, khiến hắn sợ nhắm mắt nhắm mũi lại.

Khi tên này mở mắt ra, thấy mình không sao mới thở phào, nhưng hắn thấy xung quanh không phải là cát nữa mà là một sân đấu kiếm bằng gỗ cực kì đẹp.

“Oa thật tuyệt, thế mà Ambrose không biến ra một cái giường, hôm qua bọn này nằm đất lạnh muốn chết.” Lucy hai mắt sáng lên nói.

Không phải Ambrose không muốn, mà tối hôm qua cậu sử dụng gần hết ma lực rồi, nếu lại biến ra mấy thứ khác thì cậu phải nằm tới trưa hôm sau mới hồi phục.

Ba đứa khác trầm trồ khen ngợi, hai phút sau đó, Peter và Edmund đã bàn bạc xong. Tên em sẽ lên đấu với người lùn Trumpkin.

Vào vị trí, Edmund quay sang chú lùn với một vẻ tao nhã, uy nghiêm của một ông vua và nói:

“Tôi có một vài lời muốn nói cùng ông. Bọn trẻ con chúng tôi thường hiếm có dịp gặp gỡ một chiến binh vĩ đại như ông. Chẳng hay ông có vui lòng đấu kiếm thuật cùng tôi không?”

(Tác: Đây là lời thách thức khiêu chiến truyền thống ở Narnia)

“Nhưng mà anh bạn ạ, đao kiếm không kiêng dè ai đâu.” Trumpkin cảnh báo nói.

“Tôi biết. Và tôi biết cách không bao giờ quá gần ông; còn ông chắc sẽ đủ thông minh để tước vũ khí của tôi mà không làm tổn thương đến một đứa trẻ như tôi.”

“Đây là một trò chơi nguy hiểm.” Trumpkin nói. “Nhưng vì cậu đã nói thế thì tôi sẽ cố thử một vài hiệp xem sao.”

Nói rồi, ông ta đột ngột chém một phát rất mạnh vào sống kiếm của Edmund khiến nó văng sang trái. bị tấn công đột ngột, Edmund phì lùi lại một bước.

Thừa cơ hội này, ông người lùi xoay một vòng lấy đà chém ngang người cậu bé. Thấy vậy Edmund cúi người xuống, khi cậu đứng lên lại bị ăn một cái chuôi kiếm vào mũi.

Tên người lùn thấy đối thủ bị dính đòn, hắn châm chọc nói:

“Oh… Nhóc ổn chứ… ha ha.”

Một bên quan sát, Lucy lo lắng hét lên: “Edmund.”

Sau đó, tên người lùn Trumpkin dơ cao thanh kiếm, hắn chém một nhát từ trên cao xuống đất, có điều bị Edmund né được, mũi kiếm của hắn chém xuống đất tạo thành một tiếng ‘chenggg’ inh tai.

Thấy tên lùn mất đà, Edmund nhanh nhẹ vòng qua phía sau hắn rồi cậu dùng sống kiếm đánh một cái rõ kêu vào môn Trumpkin, tên này ‘Ah’ lên một tiếng đau đớn và cắm đầu lên phía trước.

Edmund không truy kích, cậu thể hiện tinh thần kỵ sĩ cao quý, chờ tên người lùn Trumpkin đứng dậy.

Tiếp đó hai người lao vào nhau, thể hiện một đợt đấu kiếm với tốc độ khủng khiếp. Kiếm và kiếm va chạm tạo lên vô số tiếng keng keng…

Rồi bằng một cái lên tay đầy sức mạnh, Edmund hất bay thanh kiếm của tên người lùi, cậu chĩa mũi kiếm vào yết hầu hắn.

Trận chiến kết thúc, Edmund dành chiến thắng. Trong khi tên người lùi trợn mắt kinh ngạc không thể tin được, hắn thất thần ngồi phệt xuống sàn thi đấu mãi mới thốt ra một lời:

“Tạ trời… tạ trời…” Rồi hắn nhìn bốn anh em thật lòng nói:

“Cuối cùng cái tù và đó cũng có tác dụng..”

“Thế thì việc chúng ta cần làm đã rõ ràng, cụ thể hơn. Chúng ta phải tham gia vào đạo quân của vua Caspian ngay.” Peter nói.

“Như vậy chúng ta làm sao đi tới Gò Đôi?” Susan hỏi:

Peter suy nghĩ một lúc và nói với mấy đứa em:

“Cái mà Trumpkin gọi là Gò Đôi rõ ràng là nơi Bàn Đá. Các em có nhớ là từ đây đến chỗ khúc sông cạn Beruna cũng chỉ hết nửa ngày có khi còn ít hơn, phải không?”

“Nhưng nhớ là bây giờ chỉ có toàn là rừng rậm.” Trumpkin nói: “Và khắp nơi còn có kẻ thù nữa.”

“Tại sao chúng ta không bơi thuyền lên một chút về hướng nam cho đến khi ta đến nhánh sông Nước Thủy Tinh (Glasswater Creek) rồi bơi thuyền ngược lên?” Edmund đề nghị.

“Ý kiến hay, chúng ta sẽ đi lên từ phía sau đồi Bàn Đá, và chúng ta sẽ an toàn một khi chúng ta ở ngoài biển. Nếu bây giờ khởi hành, ta có thể đến thượng nguồn Nước Thủy Tinh (Glasswater Creek) trước khi trời tối, có một vài giờ ngủ cho lại sức và có mặt ở chỗ Caspian vào lúc trời sáng.” Susan tính toán nói.

“Nhưng chúng ta lấy ở đâu ra thuyền…” Lucy nói,

“Ta có thể làm từ gỗ, rất nhiều gỗ quanh đây. Hơn nữa mình, biết phép thuật..” Ambrose chỉ tay về khu rừng sau lưng bọn chúng nói.

Thời gian còn lại của buổi sáng hôm đó, bọn chúng chặt cây, xẻ gỗ để đóng một con thuyền. Tất cả đều học qua hàng hải, nhất là Ambrose, cậu là vua của toàn bộ biển Đông đấy.

Công cụ thì do Ambrose dùng phép thuật biến ra, cậu cũng có thể biến ra một cái thuyền hoàn chỉnh từ một khúc gỗ nhưng để duy trì hình dạng con thuyền trong nhiều giờ cần rất nhiều ma lực, Ambrose không nghĩ số lượng ma lực cậu bổ sung bằng thuốc hằng ngày đủ cho tiêu hao như thế.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Bạn chấm truyện được mấy điểm!
loading...
DMCA.com Protection Status