Vạn giới pháp thần

Chương 285: Potter và Malfoy - Ném đá dấu tay


“Harry Potter, đây không phải là thằng nhóc anh hùng, đứa bé sống sót đã đánh bại Kẻ - mà - ai - cũng - biết - là - ai sao?” Ambrose thoáng giật mình nghĩ.

Đứng bên cạnh, Hermione ánh mắt cũng thay đổi khi nghe thấy cái tên “Harry Potter”, cô bé tò mò muốn thò đầu vào em, nhưng đã bị Ambrose ngăn lại.

Ambrose qua sang dơ ngón tay trỏ lên môi ra hiệu cho Hermione không phát ra tiếng động, rồi cậu ta vung tay một cái, cả thân hình hai người tan trong không khí.

Ambrose và Hermione hai người lép mình vào một góc của toa, Ambrose thì ép Hermione lên phía để cô bé xem rõ hơn, tư thế này bây giờ khá là kì cục, Hermione cảm thấy rõ ràng nhiệt độ từ cậu anh trai phía sau lưng, cô bé hai má lại hồng lên, nhưng không dám hé răng lời nào.

Cả hai im lặng quan sát mọi việc trong phòng. Ambrose thấy trong toa có năm đứa trẻ đang đứng đối diện nhau chia làm hai phe rõ ràng.

Một bên gồm ba đứa rất hung hăng, cầm đầu là một đứa trẻ tóc bạch kim đang khệnh khàng đứng tạo dáng, bên cạnh nó là hai đứa cao lớn hơn, trông thô kệch và ngốc nghếch.

Đối diện là hai đứa trẻ, đầu bên phải tóc đỏ chót mặt đầy tàn nhang, trong nháy mắt, Ambrose nhận ra ngay đây là thằng em trai út của Fred và George.

Cậu cũng quen biết nhóc này, thỉnh thoảng khi tới thăm trang trại Sóc của nhà Weasley, Ambrose mang rất nhiều quà, nên được hai đứa con út nhà tóc đỏ khá yêu thích.

Tuy nhiên, thằng Ron này không thông minh như hai đứa anh của nó, khi tìm hiểu kĩ hơn, không phải do nó ngu mà bị hai đứa anh trai sinh đôi của nó ‘chơi hỏng’.

Từ nhỏ đến lớn, Ron tội nghiệp luôn bị cặp sinh đôi tóc đỏ lôi ra làm đối tượng trêu đùa, cộng chuột bạch thí nghiệm luôn, tuổi thơ thằng bé đầy dữ dội nên lớn lên không được sáng sủa cho lắm.

Ambrose hơi thở dài một cái, rồi nhìn sang đứa còn lại, nó lại trông khá gầy gò, chứ không nói bị suy dinh dưỡng nặng.

Không cần đoán nhiều, nhóc này chính là Harry Potter, tóc đen, mắt màu xanh, trên trán nổi bật một vết sẹo hình sấm sét đặc hữu mà chả ai có.

Lúc này, thằng bé tóc bạch kim hờ hững giới thiệu:

“À, đây là Vincent Crabbe, còn đây là Gregory Goyle. Tao là Malfoy, Draco Malfoy.”

Ron tóc đỏ ho khẽ mấy tiếng, chắc là để ém tiếng cười khẩy. Draco Malfoy khinh thường ngó Ron:

“Không lẽ mày thấy tên tao buồn cười lắm hả? Tên mày tao chưa thèm hỏi nha! Ba tao đã nói cho tao biết hết về tụi tóc đỏ Weasley nhà mày rồi, mặt đầy tàn nhang, con thì đông đến nổi nuôi không xuể chứ gì!”

Malfoy và Weasley là hai gia đình thuần chủng, một bên duy kỳ phù thủy thuần huyết cao quý còn một bên lại thân Muggle.

Nghe nói hai gia đình này không ưa nhau từ thời cha chú rồi. Đến đời cha thằng Draco Malfoy cùng bố của cặp sinh đôi tóc đỏ cũng vậy.

Ambrose đang hơi nhàm không có việc gì đây, đột nhiên nhìn thấy thằng con của Tử thần thực tử, cậu hai mắt híp lại thành hai đường chỉ, miệng thì cười nhẹ đầy âm mưu.

Lúc này, trong toa xe hai bên bắt đầu xô xát. Đứa nào hai mắt cùng trợn ngược nhìn nhau. Draco Malfoy chậm rãi nói:

“Nếu tao là mày, Potter, tao sẽ chọn bạn cẩn thận hơn một chút. Mày rồi sẽ đi vào vết xe đổ của ba má mày nếu không biết lễ phép hơn. Tại ba má mày hồi đó cũng không biết điều gì là tốt cho họ. Mày mà cứ giao du với đám giẻ rách như bọn Weasley và lão Hagrid ấy thì có ngày cũng tiêu ma.”

Cả Harry Potter và Ron Weasley cùng đứng bật dậy. Mặt Ron Weasley đỏ không kém tóc trên đầu của nó. Tên này hét lên:

“Mày nói lại coi!”

Draco Malfoy khịt mũi nhạo báng:

“Chà muốn đánh lộn với tụi tao hả?”

“Ừ, nếu mày không cút ra khỏi chỗ này ngay.” Harry nói

“Nhưng mà tụi tao chưa muốn đi ra, phải không tụi bây? Tụi tao ăn hết đồ của tụi tao rồi, mà tụi mày ở đây có vẻ còn dư đồ ăn đấy.”

Tên Gregory Goyle xông tới, thò tay định lấy mấy gói ‘sô cô la’ Ếch nhái bên cạnh. Ron Weasley nhảy tới trước, nhưng trước khi nó chụp được…

Thì thằng này đã rú lên một tiếng đau đớn: một con chuột đang đeo lủng lẳng nơi đầu ngón tay nó, mấy chiếc răng chuột nhọn hoắt cắm sâu vào da khiến máu phun ra như mưa.

Nhóc to con Goyle la hét như lợn bị chọc tiết, vung vẫy con chuột vòng vòng trên đầu, nhưng con chuột vẫn không chịu nhả ra. Sau một hồi rằng co, khi con chuột văn ra và bay tới cửa sổ.

Đúng lúc này Ambrose ở phía sau hai ngón tay móc móc một cái.

Con chuột đang trên không trung bỗng nhiên đổi chiều bay thẳng vào miệng Draco Malfoy, đang há miệng cười hô hố. Hai tay tên nhóc tóc bạch kim ôm cổ, đồng thời cúi gập người xuống ho mấy tiếng mới phun được con chuột trở lại cái bàn.

Không những thế, tên nhóc nhà Malfoy còn nôn ọe ra mấy ngụm, có điều nó toàn phun ra lông chuột, trông thật kinh tởm.

Thấy thế, cả Vincent Crabbe và Gregory Goyle đều hoảng hốt nhảy thối lui, bọn nó nào dám lại gần thằng bạn giờ là tên bẩn thỉu kia, dù trước cả bọn đi cùng nhau.

Draco Malfoy xấu mặt quá, cả khuôn mặt tức đỏ lên vì thẹn, nó nhìn Harry và Ron tóc đỏ gầm lên một tiếng rồi chạy ra khỏi toa.

“Chúng mày chờ đấy… hừ…”

Không mày, tên nhóc này vừa đi được mấy bước thì đang bị ngã chổng vó lên trời, đầu nó lại đập chúng cái thùng rác để ở cuối toa…

“Ôi, hôm nay ngày gì mà xui vậy…” Malfoy gào thét và chạy trở về toa… các toa khác, một vài học sinh thấy cảnh này liền cười ha hả… mới đầu năm đã có tiết mục hay như vậy rồi… Chúng sướng rơn nghĩ.

Còn hai đứa Crabbe và Goyle, thấy thằng bạn nối khố chạy thì nhìn nhau cũng chạy theo, bọn chúng còn ngu ngơ gọi:

“Này, Draco, chúng ta còn chưa ăn gì mà… chạy đi đâu vậy.”



Chờ đến khi ba nhân vật tấu hài biến mất, ở của toa một làm sóng không khí vặn vẹo đồng thời hai thân hình xuất hiện, Ambrose đã giải bùa tàng hình.

Trên mặt cậu ta còn đây vẻ khoái trí, cậu đột nhiên có cảm giác trêu đùa bọn Tử thần thực tử này rất hay,… Rồi một ý nghĩ lóe lên…

Nếu năm nay gặp được tên Tôm đó, hay là cậu chơi cho hắn muốn chết không được muốn sống chả xong, ‘âm’ cho hắn lên bờ xuống ruộng rồi mới ra tay giết nhỉ. Hai mắt cậu ta mở to, khuôn mặt đầy vẻ thích thú.

Lép mình bên cạnh, Hermione khuôn mặt bớt hồng đi một chút, trong lòng lại thầm cười: “Anh Ambrose thật xấu bụng, hại người ta xấu mặt đến thế là cùng.”

Nhưng nghĩ lại cái vẻ mặt vênh váo của tên nhóc tóc bạch kim kia là Hermione chỉ thấy đáng đời.

Phía bên trong, hai đứa nhóc kia không có vẻ vui sướng mấy, tuy chúng vừa rồi cũng cười rất đã, Ron hai tay cầm con chuột thú nuôi giờ không khác gì chuột cống nhớt nhát đầy nước bọt và dịch dạ dày, chua chua, lại hôi hôi nói:

“Khiếp, nó suýt nữa thì vào bụng thằng Malfoy rồi, chắc nó tiêu rồi quá!”

Ron nói với Harry. Nó nhìn kỹ lại con chuột.

“Ủa, không… thật không tin được, nó lại ngủ nữa rồi nè!”

Đúng là con chuột đang ngủ li bì.

Chỉ có điều Harry giờ nào quan tâm tới con chuột, thằng nhóc đang trợn mắt há mồm nhìn hai người bỗng dưng xuất hiện trong không khí, nói:

“Chuyện này… Ron, phù thủy có thể tàng hình được hả?”

Cậu bạn Ron của nhóc này đang lấy tờ giấy lau lau cho chuột, nghe vậy theo bản năng trả lời:

“Đúng thế, ba mình nói phù thủy có cả tá cách để tàng hình cơ đấy… Mà sao cậu lại hỏi vậy?”

Giờ tên này mới ngẩng đầu lên nhìn, đập vào mắt nó là một chàng trai thiếu niên chạc tuổi hai đứa anh sinh đôi đáng ghét của nó, Ron nhận ra kinh ngạc hét lên:

“Là anh Ambrose… không ngờ gặp anh ở đây..>”
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Bạn chấm truyện được mấy điểm!
loading...
DMCA.com Protection Status