Vật hy sinh nữ phụ gả lần hai công chiếm

Chương 70-2: Hồi kinh (2)


Editor: Hijushima

Tạ tiểu cô nương xìu xuống ngay lập tức, suy nghĩ một lát rồi cúi đầu chuẩn bị, sau đó ngẩng đầu nước mắt lã chã nhìn về phía hắn: "Hoan Hoan ——"

"Hử —— Ngươi, nói, cái, gì?" Bên môi Đại ma vương vẽ ra nụ cười, nhưng sao trong đôi mắt nhìn nàng từ trên cao xuống lại đang bốc lửa vậyyyy?!

Tạ tiểu cô nương lập tức biết điều sửa lại sai lầm, vẻ mặt thành thật bảo đảm: "Cảnh Hoan, ta biết sai rồi, thật đó."

"Thật sao?" Đại ma vương không hề vì vậy mà bỏ qua cho nàng, gằn từng chữ một: "Cho rằng ta sẽ tin lời mà kẻ ngu xuẩn như ngươi nói ra? Đúng là ngu xuẩn!"

Đến cùng thì sao có thể nói ra khỏi miệng lời nói có giá trị cừu hận cao như vậy được chứ? Tạ tiểu cô nương cũng nổi giận theo, có thể khinh thường nhân cách của nàng, nhưng không thể khinh thường chỉ số thông minh của nàng, nàng nắm tay, dùng giọng nói mềm mại không phục phản kích lại: "Người tùy tiện mắng người khác mới là ngu xuẩn nhất!"

Không, nàng rốt cuộc đang nói gì vậy, tới cùng thì sao câu nói gây gổ ngây thơ như vậy lại bị nàng nói ra khỏi miệng, nhất định là bởi vì lúc tên ngốc này hắc hóa đã không mang theo chỉ số thông minh, vì vậy nên cũng kéo chỉ số thông minh của nàng xuống.

Tạ tiểu cô nương phục hồi tinh thần lại, hùng hồn vênh mặt hất hàm sai bảo: "Ta không muốn gây gổ với ngươi, ta muốn về nhà, ngươi dẫn đường cho ta! Nhanh lên!"

Cảnh Hoan lại im lặng lại, một lúc lâu sau mới lạnh nhạt nói: "Ngươi muốn về nhà nào?"

Không đợi Tạ Bích Sơ phản ứng kịp đã hỏi tiếp: "Không phải ta đã nói với ngươi đừng đến trấn trên, sao hôm nay ngươi còn đi, còn nữa, ngươi hỏi đường đi nha môn, vậy rốt cuộc ngươi muốn đi nha môn làm gì, ngươi có biết tri huyện ở đây là một kẻ háo sắc hay không?

Đúng, đúng là ngươi có thể nói ra thân phận Hoàng hậu của ngươi, nhưng ngươi có tín vật gì có thể chứng minh ngươi là Hoàng hậu, lùi một bước mà nói thì cho dù ngươi thật sự có tín vật, một tên quan thất phẩm có thể nhận biết được không? Cho dù vẫn có, nếu hắn cố ý mạo phạm ngươi nhưng lại sợ bị ngươi trả thù, đến lúc đó trực tiếp giết người diệt khẩu cũng không phải không có khả năng, ngươi chỉ có một thân một mình thì sẽ làm như thế nào?

Nếu như ngươi muốn hồi cung, vì sao không thể nói với ta trước, ta không đáng giá để ngươi tin tưởng như vậy sao? Mấy ngày này ta vẫn cố gắng nghĩ biện pháp liên lạc với cấp dưới của Tể Tướng, đến nay cũng đã có manh mối, nhưng chỉ thêm một hai ngày thôi ngươi cũng không muốn chờ tiếp, ngươi thật sự sốt ruột muốn trở về đến vậy? Cùng với ta, khó chịu đựng như vậy sao?"

Tạ Bích Sơ ngửa đầu ngơ ngác nhìn vẻ mặt hơi hoang mang của hắn, trong lòng xót xa, không ngờ ngày thường bởi vì nàng sợ bản thân rơi vào quá sâu mà biểu hiện ra sự tránh né, lại bị hắn hiểu thành là vì không muốn sống chung với hắn.

Nhưng sao hắn có thể hiểu được sự mâu thuẫn và không yên lòng của nàng khi muốn tới gần nhưng không thể đến gần?

Cảm tính khiến nàng không thể khống chế được bản thân muốn gần gũi hắn, lý tính thì không ngừng ngăn cản nàng.

Nàng mấp máy môi, chậm rãi nặn ra mấy chữ từ trong cổ họng: "Đúng là, khó có thể chịu được." Tình cảm không nên có hành hạ nàng, gần như sắp khiến cho tinh thần nàng bị phân liệt.

Nhưng lời vừa nói ra khỏi miệng, nước mắt cũng rơi xuống theo.

Lúc nàng nhận ra mình chuyển kiếp, không có rơi lệ, lúc nàng nhận ra mình biến thành vật hi sinh, cũng không có rơi lệ, vào rất nhiều lúc gặp nguy hiểm đến tính mạng nàng cũng chưa từng rơi lệ, nhưng chỉ đơn giản nói một câu nói ở trước mặt hắn, nàng lại không thể nhịn được sự chua xót đột nhiên tràn ra, không nhịn được sự bất lực đối với ý trời trêu chọc con người.

Cảnh Hoan lại đột nhiên luống cuống, sờ sờ tay áo mới nhận ra bây giờ không thường xuyên mang theo khăn bên người như lúc ở kinh thành, không thể làm gì khác hơn là kéo tay áo qua lau nước mắt cho nàng, đồng thời cúi đầu nhẹ giọng: "Đừng khóc, ngoan, là ta nói quá nặng lời, ngươi đừng khóc, chắc Tể tướng đại nhân sẽ nhanh tìm tới đây thôi, rất nhanh, rất nhanh là có thể về kinh rồi."

Nhưng nàng không hề muốn về kinh, rồi lại không thể không về kinh.

Về kinh, sau đó mỗi người trở về vị trí cũ, nàng chỉ là tẩu tử của hắn, hắn chỉ là tiểu thúc của nàng.

Tạ Bích Sơ nhịn nhịn, sau đó cuối cùng không nhịn được, vươn cánh tay ôm lấy hắn.

Cảnh Hoan hoàn toàn không từ chối, rất tự nhiên mà đưa cánh tay ra, ôm lấy nàng vào trong ngực, ở chỗ nàng không nhìn tới, môi của hắn rơi vào đỉnh đầu nàng, trong đôi mắt rũ xuống chậm rãi tràn ra than thở phức tạp.

Tạ Bích Sơ cho rằng câu "Tể tướng đại nhân sẽ nhanh tìm tới đây" mà Cảnh Hoan từng nói, cho dù có nhanh hơn nữa thì cũng cần hai ba ngày, dù sao cũng là một thôn xóm xa xôi như vậy, cho nên nàng còn có thể từ từ điều chỉnh cảm xúc.

Nhưng không ngờ, chưa đến giữa trưa ngày hôm sau, cửa nhà đã bị gõ vang, sau khi mở cửa thì thấy một đội nhân mã đứng trước cửa, đứng đầu chính là cấp dưới bên người phụ thân nam thần, Chử Mặc.

Chử Mặc vừa thấy Tạ Bích Sơ lập tức thở phào nhẹ nhõm, lập tức quỳ một chân xuống: "Vấn an tiểu thư."

Tạ Bích Sơ thấy trong thôn đã có nhiều người bị thu hút tới đây, vội miễn lễ cho hắn để hắn vào nhà trước đã.

Chử Mặc nói tiếp: "Nếu tiểu thư không sao, chúng ta vẫn nên nhanh chóng trở về đi, đại nhân cũng đang đuổi tới bên này, chúng ta rời đi sớm chút nào thì sẽ có thể gặp đại nhân sớm chút đó, mấy ngày nay đại nhân rất nhớ tiểu thư."

Tạ Bích Sơ há há miệng, đôi mắt đỏ lên.

Chử Mặc đã đi theo Tạ Dịch Giang rất nhiều năm, nói là nhìn Tạ Bích Sơ lớn lên cũng không phải là nói quá, lúc này nhìn thấy tiểu thư nhà mình mặc thô ráp, sắc mặt tái nhợt, trong lòng cũng khó chịu theo, nhỏ giọng nói: "Ý thuộc hạ là, tiểu thư đã chịu khổ rồi, không bằng đi trấn trên chuẩn bị trước đã."

Tạ Bích Sơ suy nghĩ một lát cũng sợ rằng nếu dáng vẻ này của mình bị Tạ Dịch Giang nhìn thấy thì sẽ khó tránh khỏi sinh ra chuyện, vì vậy gật đầu đồng ý, có điều bước chân sắp sửa bước ra, lại quay đầu nhìn khoảnh sân đổ nát đã ở gần nửa tháng.

Khoảnh sân này chứa đựng kí ức tốt đẹp của nàng, kể cả tình cảm không thể có kia, bị nàng mạnh mẽ khoét ra khỏi ký ức.

"Tiểu thư còn có gì cần mang đi không?" Chử Mặc nhỏ giọng hỏi.

Tạ Bích Sơ lắc đầu một cái: "Không, không có, có vài thứ không mang đi được, có vài thứ, không thể mang đi."

Nàng nhìn thôn dân xung quanh, dặn dò: "Để lại ít tiền tài cho thôn trưởng, đa tạ ân thu nhận của bọn họ."

Chử Mặc nghe theo đi làm, Triệu đại thẩm không yên lòng tiến lên một bước hỏi: "Phu nhân Kim gia, ngươi có biết những người này không, Kim Công Tử đâu?"

Tạ Bích Sơ rất biết ơn sự lo lắng của nàng, nhưng cũng rất buồn bã: "Đại thẩm yên tâm đi, đây là người trong nhà ta, tướng...... Cảnh Hoan ở trấn trên, lát nữa chúng ta trực tiếp đi tìm hắn, đừng lo, còn phải cảm ơn sự quan tâm của đại thẩm trong thời gian này."

Nhìn trận thế kia, lại nhìn vẻ mặt Tạ Bích Sơ không giống ngày xưa, cũng biết người nhà này không đơn giản, Triệu đại thẩm vội vàng khoát tay: "Không cần không cần, vậy các ngươi lên đường bình an."

Tạ Bích Sơ gật đầu một cái tỏ ý cảm ơn, sau đó xoay người lên xe ngựa.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 10 /10 từ 1 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status