Vật hy sinh nữ phụ gả lần hai công chiếm

Chương 79-2: Hư thai 2


Editor + Beta: Tuyền Uri

Tạ cô nương cảm thán, trước đây nàng không hề dám mơ tới thứ xa xỉ này, đến thời cổ đại rồi lại dễ dàng lấy được.

Nói đến thì hình như hoa tai mà hoàng đế thưởng cho nàng cũng làm bằng loại ngọc này, bởi vì hoa tai đó nên nàng mới ngã xuống sông, nhưng mà nếu như không có chuyện ngã xuống sông thì nàng sẽ không biết cảm giác thích một người là thế nào.

Cho nên nói tới cùng vẫn phải cảm tạ bông hoa tai, đáng tiếc nàng đã làm rơi nó lúc ngã xuống sông, huống chi dù không có làm rơi xuống sông, lão đại gia thấy tiền sáng mắt ở Nhuận Châu cũng sẽ lấy nó mà thôi.

Nghĩ tới đây, Tạ cô nương đột nhiên giật mình.

Lâu như vậy mà nàng vẫn không nghĩ tới, liễu yếu đào tơ như nàng lại bị một lão đại gia soát người, ngẫm lại cảm thấy hơi ác tâm, thảo nào lúc đó Cảnh Hoan luôn ngăn nàng đi tìm ân nhân cứu mạng, hẳn là sợ nàng nhớ tới chuyện này sao?

Đáng tiếc nàng thực sự quá chậm chạp, không ngờ đến bây giờ mới biết được hắn quan tâm chăm sóc nàng như vậy.

Thế nhưng trong lòng nàng thực sự đang rất ngọt ngào.

Tạ Bích Sơ nằm úp sấp trên giường, gò má dựa vào gối mềm thêu đủ hoa văn, ánh nắng yếu ớt xuyên thấu qua cành lá rậm rạp chiếu vào gò má nàng, tia sáng mê ly làm cho nàng nhớ lại khoảng thời gian đó.

Nàng nằm trên một gốc cây to, trong vòng tay Cảnh Hoan, xung quanh là nước sông trong suốt, mơ hồ có thể thấy được đồng cỏ và cá bơi qua lại, sóng chậm rãi vỗ bờ, phảng phất đang thúc giục dục họ đi vào giấc mộng, bốn phía an tĩnh, ánh mặt trời ấm áp chiếu rọi, phủ kín một màu vàng nhạt trên mặt nước, trên dòng sông mênh mông có hai khúc gỗ nhấp nhô, tựa như sao trời trên bầu trời.

Gần bốn ngày chưa được ăn bất cứ thứ gì, tinh thần lại luôn căng thẳng nên dù đã cố gắng hết sức nhưng nàng vẫn mê man, trong mơ hồ nàng nghe thấy vài tiếng cười khẽ, nàng giùng giằng muốn ngẩng đầu nhưng làm thế nào cũng không nhúc nhích được, sau đó liền nghe thanh âm quen thuộc vang lên:

- Đừng sợ, nhìn ta, đừng ngủ, đừng ngủ...

Đừng ngủ...

Tạ Bích Sơ giật mình tỉnh lại, sửng sốt run sợ hồi lâu mới nhớ được mình đang ở đâu, nàng lau mồ hôi trên trán, lật mình, nằm ngửa trên giường, giơ tay lên đặt trên hai mắt mình, hồi lâu sau mới nở nụ cười.

Nàng đã từng không muốn nhớ lại khoản thời gian tuyệt vọng đó, thế nhưng dù gian khổ cách mấy mà có người kia xuất hiện thì mọi thứ sẽ trở nên ngọt ngào không gì sánh được, bởi vậy nên tình yêu chính là gia vị hoàn mỹ nhất trên đời.

Tạ tiểu cô nương sống trong nỗi nhung nhớ suốt hai ngày. Ngày thứ ba, Cảnh Hoan quả nhiên tiến cung, vì vậy Tạ tiểu cô nương rất xúc động, muốn gặp hắn, muốn gặp hắn, mỗi một tế bào trên người đều đang kêu gào, kéo nàng đến bên cạnh hắn.

Thế nhưng nàng không có khả năng làm như vậy.

Dù cho không có tứ cẩm theo sát, nàng cũng biết mình không có khả năng.

Thời đại bây giờ, hoàng quyền có quyền lực tối cao, mạng người chỉ như con kiến hôi, nhất cử nhất động của nàng có liên quan đến sinh mạng rất nhiều người khác, có lẽ nàng không quan tâm người ngoài, thế nhưng nàng sao có thể không lưu ý đến cha nam thần, nàng chiếm thân xác nữ nhi của ông, làm sao có thể bởi vì mình nhất thời lưu luyến si mê mà liên lụy ông được chứ?



Tạ Bích Sơ tựa vào giường, nhắm mắt lại, đột nhiên cảm thấy rất an tâm, dù cho không thấy được người kia, nhưng chỉ cần biết rằng hắn ở trong hoàng cung, cách nàng gần như vậy thì nàng đã cảm thấy rất an tâm.

Sau bữa trưa, Tạ Bích Sơ theo thường lệ bắt đầu giấc ngủ trưa, thời điểm đang mơ màng, Cẩm Tú đột nhiên vọt vào:

- Chủ tử!



Tạ hoàng hậu bị giật mình thiếu chút nữa ngã từ trên giường xuống, đến khi tỉnh táo hẳn liền gầm thét:

- Cẩm Tú!!! Ngươi muốn hù chết ta để đổi chủ tử khác đúng không? Thành thật đi, ta nói đúng hay không?

- Chủ tử!

Cẩm Tú tiểu cô nương căn bản không có nghe nàng nói bậy, nhỏ giọng nói:



- Xảy ra chuyện lớn, Thục phi hư thai!

Tạ hoàng hậu chưa kịp phản ứng:

- Thục phi hư thai đâu có liên quan tới ta... Ngươi nói cái gì, Thục phi hư thai?!

Tuy rằng trong lòng nàng sớm biết cái thai của Thục phi chắc chắn sẽ mất, nhưng khi chuyện xảy ra, Tạ Bích Sơ vẫn đổ cả mồ hôi hột, mặc dù nàng đã nghe chuyện như vậy nhiều đến mức nhàm tai ở thời hiện đại, thế nhưng đa số do người mẹ lựa chọn phá thai.

Còn Thục phi là trường hợp đặc biệt, thai nhi bị người khác hãm hại nên mất đi, loại âm mưu không thấy máu này mới khiến cho người khác phải sợ hãi.

Tạ Bích Sơ cắn môi hỏi:

- Tin tức do ai truyền tới, đã chắc chắn chưa?

Cẩm Tú trả lời:

- Chắc chắn, nô tì chính tai nghe Quý phi nương nương nói, Quý phi nương nương mới vừa rồi đã đến tẩm cung thái hậu mời thái hậu nương nương chủ trì đại cục.

Tạ Bích Sơ sửng sốt, nghi hoặc hỏi lại:



- Tôn quý phi đi mời thái hậu nương nương chủ trì đại cục? Trong toàn bộ hậu cung, người hy vọng nhất Thục phi hư thai nhất chính là Tôn quý phi không phải sao? Nàng có lòng tốt như vậy à?

- Lỗi tại nô tì chưa nói cho chủ tử, nhiều ngày trước, nô tì nghe đồn hoàng thượng đã đồng ý với quý phi nương nương, hoàng tử do Thục phi sinh ra sẽ do quý phi nhận nuôi, cho nên bấy lâu nay quý phi đối xử rất tốt với Thục phi rất. Tuy nhiên tin tức này chưa được chứng thực, hơn nữa Thục phi khá lảng tránh sự quan tâm của quý phi nương nương. Cho nên nói quý phi nương nương dùng lời đồn đại để khiến Thục phi hư thai cũng không phải không có khả năng.

Tạ Bích Sơ nghe Cẩm Tú phân tích, cảm thấy nàng rất có lý, lên tiếng tán thành:



- Ta cảm thấy lời đồn đại rất khả năng do chính quý phi thả ra để hù dọa Thục phi, làm cho nàng suốt ngày sống trong lo lắng, mục đích cuối cùng là dẫn đến hư thai, quý phi vô cùng cao ngạo, làm sao có thể nhận nuôi con người khác được.

- Nô tì cũng nghĩ như vậy, bây giờ quý phi đã nhanh chóng mời thái hậu nương nương, chỉ sợ chính là ác nhân cáo trạng trước. Nô tì cho rằng, nếu Thục phi hư thai, thái hậu nương nương bị kinh động, chỉ sợ lát nữa các vị cung chủ đều sẽ được truyền đến cung Ninh Khang, chủ tử nên chuẩn bị trước.

Tạ Bích Sơ cau mày suy nghĩ, tuy rằng nàng không cảm thấy Thục phi hư thai có dính líu gì tới mình, nàng vẫn luôn thành thật trạch trong cung Trường Hoa.

Không ngờ nàng mới chuẩn bị đứng dậy thay quần áo, cung nữ trong cung Ninh Khang đã đến.

Cẩm Tú làm bộ dạng “quả nhiên như ta đã nói”, Tạ Bích Sơ bắt đầu buồn bực, vừa thay đổi xiêm y vừa hỏi:



- Hôm nay trong cung có thứ gì phải kiêng kỵ không? Cẩm Tú gật đầu đáp:

- Chủ tử an tâm, mấy ngày nay trong cung không có gì đặc biệt, thái hậu triệu chủ tử qua đó bởi vì chủ tử là hoàng hậu, bất kể thế nào vẫn nên đi một chuyến.

Tạ Bích Sơ nghe vậy liền an tâm, cẩn thận đánh giá trang phục bản thân trong gương, sau đó lo lắng, xoay người hỏi:

- Trông ta ổn không?



Sắp được nhìn thấy hắn, trong lòng Tạ Bích Sơ đương nhiên sinh ra vài phần khẩn trương.

Bởi vì Thục phi hư thai cho nên không được phép mặc trang phục quá diễm lệ, còn may Tạ tiểu cô nương vốn không thích trang phục diễm lệ, Cẩm Tú gật gù:

- Đẹp.

Tạ Bích Sơ hít sâu một hơi, nói:

- Đi thôi.

Lúc tới cửa cung Ninh Khang, Tạ tiểu cô nương âm thầm cắn răng mới khiến cho bản thân không có ngay lập tức nhìn về phía Cảnh Hoan, tuy nhiên khi nàng ngẩng đầu nhìn lên lại bị đông đảo ánh mắt bắn phá, ý gì đây?



Không tính Cảnh Hoan, thái hậu, hoàng đế, quý phi và các phi tần khác đều đã tới đông đủ, cho nên hiện tại tất cả đều đang chờ một mình nàng.

Thế nhưng Thục phi không phải vừa hư thai à, vì sao bây giờ lại quỳ trên mặt đất?

Tạ Bích Sơ nhìn lước toàn trường một lần, sau đó theo như quy củ, hành lễ với hoàng đế và thái hậu.

Chờ nàng hành lễ xong, thái hậu nương nương lên tiếng:

- Thục phi, bây giờ hoàng hậu đã đến, ngươi muốn nói gì cứ nói đi!

Thục phi khóc rống lên, dập đầu, nói:

- Tâm địa Hoàng hậu khó lường, mưu hại long tử trong bụng nô tì, nô tì cầu xin thái hậu làm chủ cho nô tì!

Tạ hoàng hậu lập tức ngớ người, nghiêm trọng hoài nghi mình đang gặp ảo giác, lẽ nào đây là họa từ trên trời rơi xuống trong truyền thuyết?

Rõ ràng mỗi ngày nàng đều đàng hoàng ở cung Trường Hoa, căn bản không hề ra khỏi cửa, không hiểu sao lại bị người chỉ mặt nói là hung thủ mưu hại long tử, ông trời nhất định đang trêu chọc nàng!



Thái hậu dùng ánh mắt thể hiện rõ sự đáng ghét nhìn Tạ Bích Sơ vẫn còn đang sửng sốt, lạnh lùng hỏi:

- Hoàng hậu, ngươi nói như thế nào?

Tạ Bích Sơ phục hồi tinh thần, cau mày đáp:

- Nô tì không hiểu Thục phi tại sao lại nói như vậy. Nhiều ngày nay, nô tì vẫn luôn ở trong cung Trường Hoa, chưa hề tiếp xúc với Thục phi, nếu như vậy mà cũng có thể mưu hại long thai trong bụng Thục phi, e rằng nô tì đã không phải phàm nhân.

- Ngươi nói dối!

Thục phi ngay lập tức nhảy vào:

- Ba ngày trước ngươi rõ ràng có ra khỏi cung Trường Hoa một lần!



Tạ Bích Sơ không đáp, nhìn qua chỗ hoàng đế bệ hạ, trong ánh mắt biểu đạt rõ ràng: Là ngươi triệu kiến nên ta mới ra khỏi cung, hiện tại đã xảy ra chuyện, ngươi phải phụ trách!

Hoàng đế bệ hạ đương nhiên sẽ có trách nhiệm, lập tức mở miệng: "Hôm đó do trẫm ban chỉ nên hoàng hậu mới di giá, có phải người đang nói trẫm cũng có phần mưu hại thai nhi trong bụng ngươi?"
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 10 /10 từ 1 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status