Vật hy sinh nữ phụ gả lần hai công chiếm

Chương 97: Nàng đã đồng ý với ta (1)


Từ biên quan Đại Hi đến Kinh Thành Đại Hoàn càng cần nhiều thời gian hơn, ngay cả sau đó gia tăng tốc độ, một hàng người bước vào cổng lớn Kinh Thành cũng đã là một tháng sau.

Tạ cô nương trạng thái vốn lo âu đã hoàn toàn chết lặng, là người hiện đại đã đọc rất nhiều tiểu thuyết xuyên việt, rơi vào tình cảnh này dĩ nhiên cũng nghĩ tới chạy trốn. Dù sao thì cũng đã tới cảnh nội Đại Hi, nếu nàng không thấy trách nhiệm của Đại Hi, khẳng định không thể trách trên đầu Đại Hoàn.

Nhưng trong đầu sau khi tính toán một vòng.

Tạ tiểu cô nương lập tức cúi đầu ủ rũ. Các loại kỹ năng thu thập và quan sát sự thay ca của nhân viên tuần tra nàng đều không biết, mặc dù nàng quả thực biết cưỡi ngựa, nhưng nàng cũng không biết chuồng ngựa ở đâu.

Nếu lui lại một vạn bước mà nói, coi như tìm được bãi đậu xe lại biết lái xe, không biết đường đi như thế nào mới là tổn thương lớn nhất, cho dù xới tung cả cái thế giới này cũng không đào đâu ra GPS.

Tạ cô nương hướng 45 độ ngẩng lên trời, lần đầu tiên cảm thụ sâu sắc, sống ở đâu thì yên ở đấy những lời này biểu hiện ra không phải là độ lượng mà là bất lực a.

Càng khiến nàng đau đầu là, nha hoàn phục vụ nàng so với Khởi La lúc trước vốn càng tự quen hơn, mỗi ngày đều nỗ lực lướt trước mặt nàng để đánh dấu sự hiện diện, đồng thời còn dùng phương thức ngữ âm giúp Thái tử điện hạ đánh dấu sự hiện diện.

Bằng cách nàng, Tạ cô nương đều cảm thấy có thể thuộc làu bách độ từ của Thái tử điện hạ.

Không dễ dàng gì cuối cùng đã đến được đích, Tạ tiểu cô nương rốt cuộc cũng thở phào một cái, chỉ là giây phút tiếp theo nàng đem quả tim nhỏ yếu nhược kia dựng lên, bởi vì giá xe của nàng cuối cùng cũng đã trực tiếp tiến vào cung a a a!

Theo lý mà nói nghi thức hòa thân vốn chính là cùng Đại Hi quốc độ, sau đó cùng tân nương ở tại dịch quán, đợi chọn xong ngày tháng lại cùng Thái tử hoàn thành nghi thức đại hôn.

Nhưng hiện tại là tình huống gì vậy?

Cái tên Thái tử bá đạo kia không chỉ ở biên cảnh lưỡng quốc cho sứ đoàn chạy trở về, mà còn ngay tại chỗ bái đường thành thân, đợi Kinh thành cư nhiêm đưa nàng tiến cung, Tạ cô nương trong lúc nhức đầu chỉ có thể a a.

Trong lòng nàng đang thầm tính toán tính khi thất thường của Thái tử điện hạ Đại Hi, nghiêm túc suy nghĩ sau hôn sự này nên sống như thế nào, lật bài hắn trước hay là trực tiếp cùng hắn lật bài?

Cũng không để nàng ngây người suy nghĩ lâu, bên ngoài liền có nha hoàn đỡ nàng xuống xe ngựa, sau đó chuyển sang kiệu đi về phía hậu cung.

Thời tiết đã ấm lên, dưới bầu trời quang đãng, ngói lưu ly màu hoàng kim trùng trùng điệp điệp, lầu các cao thấp xen kẽ nhau, bức tường cung điện đỏ thấp thấp thoáng giữa những thân cây. Những cành đâm ngang sớm đã trổ ra xanh biếc, hoa gấp gáp nở đầy cành chào đón xuân.

Tạ cô nương được đưa đến nội điện yên tĩnh để rửa mặt và thay xiêm y, lúc này mới theo một ma ma xa lạ tới một nơi khác.

Tạ cô nương cũng lười hỏi là đi đâu, mà dù có hỏi thì cũng không có kết quả, hơn nữa vòng tới vòng lui nàng cũng sắp chóng cả mặt rồi.

Ai biết được khi đi được nửa đường ma ma kia lại mở miệng, hơn nữa giọng nói rất ôn hòa:

“Cô nương không cần phải sợ, Hoàng hậu nương nương tính tình ôn hòa, rất dễ hòa hợp, chỉ là có chút lời, vẫn cần cô nương cân nhắc trước khi nói.”

Tạ cô nương ánh mắt quỷ dị nhìn bà ta, một chút im lặng, lời nói này với không nói có gì khác biệt, nàng với Hoàng hậu vẫn là người xa lạ, hơn nữa nàng là tác chiến sân khách khẳng định phải suy nghĩ kỹ rồi mới mở miệng, nàng không phải kẻ ngốc, huống hồ nàng còn là người đã từng làm Hoàng hậu.

Nhưng nghĩ một chút vẫn là tiếp nhận ý tốt của ma ma, đáp một câu: “Đa tạ ma ma chỉ điểm.”

Mặc dù ngoài miệng thì nói như vậy, nhưng trong lòng Tạ cô nương vẫn có một chút không cho rằng vậy, chỉ là rất nhanh nàng liền biết ma ma quan tâm như vậy kỳ thực là………rất cần thiết a!

Trên đường đi Tạ Bích Sơ đã nghe nói qua một chút tình hình sơ lược của Hoàng thất Đại Hi, trong đó nổi bật nhất chính là Hoàng hậu người mà Hoàng đế hiện tại độc sủng, Tạ cô nương khi đó liền cảm thấy……Hoàng đế của Đại Hi thật có thể gọi là “Hoàng thượng của nhà người ta”.

Thật sự đồng vị không đồng mệnh a, nàng lúc trước cũng là Hoàng hậu a, tại sao lại không có người như này?

Tạ cô nương sau khi chân chính gặp vị Hoàng hậu này, ngay lập tức nhận thức sâu sắc được “Chồng nhà người ta” một thần sắc uy hiếp cực lớn.

Một nữ nhân được sủng ái hay không kỳ thực từ trong ánh mắt của nàng ấy nhất cử nhất động đều có thể dễ dàng nhận ra, tỷ như Hoàng hậu nương nương trước mặt ánh mắt giản đơn tươi sáng, Tạ cô nương chỉ cần liếc qua một cái, liền lập tức biết bà được Hi đế đặt trong lòng bàn tay sủng ái.

Bởi vì bên cạnh bà có một nam nhân thay bà giải quyết tất cả những phiền não, cho nên bà mỗi ngày chỉ cần vui vẻ sống là được rồi, trên người bà sức sống mạnh mẽ kia dường như còn muốn che khuất cả vẻ đẹp.

Tạ cô nương hướng bà hành lễ, Hoàng hậu vẫn giữ nét mặt trang nghiêm nói một câu “miễn lễ”, khí chất hoạt bát trên người lập tức làm nhạt đi nét trang nghiêm trước đó, bà khẽ mỉm cười, nụ cười còn sáng tươi hơn cả ánh sáng mặt trời bên ngoài kia. Hệ soái mộc vong.

“Ngươi đừng sợ,” bà hướng Tạ Bích Sơ vẫy tay, “Thần nhi sớm đã viết thư cho ta, để ngươi ở nơi này của ta trước, đợi nó trở về sẽ đón ngươi tới Đông cung.”

Tạ Bích Sơ do dự một chút, vẫn là cất bước đi đến bên cạnh bà, bị bà nắm tay quan sát.

“Ngươi xem ra sao lại nhỏ như vậy, Thần nhi có bắt nạt ngươi không? Nếu nó bắt nạt ngươi, ngươi chỉ cần cho ta biết, ta sẽ giúp ngươi giáo huấn nó!” Bà vừa nói vừa dứ dứ nắm đấm.

Tạ Bích Sơ giựt giựt khóe miệng, việc này nàng nên trả lời thế nào đây? Nàng một chút kinh nghiệm về việc mẹ chồng nàng dâu sống chung với nhau cũng không có, cho nên dưới tình huống này nàng nên giả bộ hiền huệ nói Thái tử rất tốt không bắt nạt nàng, hay là thuận thế mà ôm lên bắp đùi Hoàng hậu?

Nhưng coi như là sau này Thái tử thật sự bắt nạt nàng, Hoàng hậu khẳng định là sẽ đứng về phía Thái tử chứ gì?

Dường như không thấy Tạ Bích Sơ trả lời, Hoàng hậu lại xoa dịu: “Đừng căng thẳng, kỳ thực ta cũng là người Đại Hoàn, ta và ngươi cũng đều là tới Đại Hi để kết thân.

Tạ Bích Sơ sửng sốt, có một chút hoài nghi không tin vào tai mình, sững người nhìn bà một lúc vẫn không phản ứng lại.

Hoàng hậu đã tiếp tục hỏi: “Đại Hoàn bây giờ thế nào? Đúng rồi, sau Cảnh Ngự là ai kế vị vậy? Là tiểu Diệp hay là tiểu Hoan? Còn nữa ngươi biết……”

Hình như sực nhớ ra điều gì đó, giọng bà đột nhiên nghẹn lại, trên mặt bà cũng theo đó nhuộm một chút day dứt, ánh mắt ảm đạm chìm đắm trong hồi ức.

Còn Tạ Bích Sơ đã hoàn toàn ngây ngốc rồi, đây rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì, vị Hoàng hậu này bà ấy rót cuộc là ai, Cảnh Ngự mà bà nói quả thực là tên Tiên đế Đại Hi không sai mà, còn nữa bà ấy sao tự nhiên lại xưng hô với Cảnh Diệp và Cảnh Hoan………

Kịch tình này đã hoàn toàn không đúng nữa rồi, trong nguyên tác không hề nhắc đến chuyện Hoàng hậu Đại Hi cư nhiên lại là người Đại Hoàn, người có thể trực tiếp kêu tên của Tiên đế, nhân vật quan trọng nư vậy lại không được nhắc đến trong nguyên tác. Nhưng bây giờ bà ấy đang sống trong hiện thực đó chứ?

Nàng thế nào thì cũng đã ở trong Hoàng cung một thời gian, còn có Cẩm Tú tiểu linh thông kia nữa, trong cung các loại bát quái nghe nhiều rồi, thời Tiên đế cũng không ít, nhưng trước giờ lại không hề biết Hoàng thất có người gả tới Đại Hi hòa thân.

Hay là tin tức đã cố ý bị xóa đi rồi, bởi vì cũng giống như mình lần này hòa thân, là nỗi nhục của Đại Hi đối với Đại Hoàn, cho nên trên sách sử ghi chép sau này, có lẽ cũng chỉ ghi tháng nào năm nào Hoàng đế phế Hậu, chứ không ghi phế Hậu kỳ thực bị đưa tới Đại Hi hòa thân.

Tạ Bích Sơ đột nhiên có chút không thở nổi, thảo nào mà khi Hoàng hậu vốn không buồn không lo nhắc tới mấy chuyện này trên mặt đều là một nỗi đau buồn chất chứa.

Nàng khẽ thở dài, ánh mắt từ từ rời đi, lại đột nhiên thấy một vật quen quen trên chiếc bàn cạnh cửa sổ, Tạ Bích Sơ nhìn kỹ một hồi, hơi thở đột nhiên trở nên gấp gáp.

Một cỗ run rẩy khó hiểu từ tận đáy lòng nàng lan nhanh khắp cơ thể, nàng phải dùng toàn lực đè nén xuống mới có thể khiến mình không luống cuống ở đó, cho dù là vậy thì tay nàng lồng trong tay áo vẫn run.

Tạ Bích Sơ rất nhanh nắm tay lại, ý niệm giống như một dòng nước lũ trôi qua kia bị nàng giữ lại, dường như muốn nuốt trôi toàn bộ ý thức của nàng, nàng nhìn chằm chằm về hướng đó, đôi môi khẽ động, nhưng lại không phát ra âm thanh nào.

Nàng nghe thấy Hoàng hậu sau khi nhìn theo ánh mắt của nàng đã cười híp mí: “Ngươi cũng thích chậu hoa lan kia sao? Đó là Thần nhi tự chăm sóc đó, ta rất thích hoa lan, hơn nữa thích nhất là Tống mai, có điều đại đa số Tống mai đều là mai biện, chậu này lại là hà biện, là Thần nhi đã rất khó khăn mới chăm sóc được đó, năm ngoái tặng cho ta, không ngờ năm nay lại nở sớm như vậy, nói không chừng nguyên cố chính là Thần nhi muốn kết hôn cùng Thái tử phi đấy………”
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 10 /10 từ 1 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status