Vệ sĩ bất đắc dĩ

Chương 244





Chương 244: Mười điều thỏa thuận

Tất cả những ký ức chợt ùa về trong trái tim anh.

Hình ảnh những cô gái xinh đẹp đó hiện lên trong tâm trí anh.

Còn cả Huyết Ảnh, người bao năm nay đi theo anh, anh biết rằng trong lòng cô trước giờ cũng chỉ có một mình anh.

Tiêu Tình!

Nếu biết tin tức anh kết hôn chắc cô ta sẽ cười khinh bỉ!

"Có lẽ phải kết thúc cuộc sống phóng đãng này thôi!"

Tần Hạo thực sự cảm thấy có lẽ anh không nên lăng nhăng như vậy nữa, những tơ tưởng hồi nãy của anh chợt tan thành mây khói khi nhìn thấy khóe mắt rơm rớm của Lâm Vũ Hân.

"Đương nhiên là không được rồi!"

Nụ cười trên gương mặt Tần Hạo dần tắt, còn Lâm Vũ Hân lúc này như bị dội một gáo nước lạnh, nước mắt cô thi nhau chảy xuống từ nơi khóe mắt. Đúng vào lúc cô sắp sụp đổ thì ...

"Anh còn chưa làm một người bạn trai tốt, còn chưa cầu hôn em, sao em chưa gì đã đồng ý gả cho anh nhanh như vậy? Như vậy chẳng phải rất bất công với em sao?"

Tần Hạo yên lặng nhìn Lâm Vũ Hân, nụ cười trên khóe miệng anh dần lan ra cả khuôn mặt. Anh nhếch miệng cười rất tươi.

Lúc này, Lâm Vũ Hân thẫn thờ.

"Hóa ra anh ấy nghĩ như vậy!", cơn giận trong lòng cô tan biến, thay vào đó là niềm vui. Cô bỗng ngồi dậy, tiến sát về phía Tần Hạo rồi trao cho anh một nụ hôn lên trán.

"Đây là phần thưởng của anh, vừa nãy anh dọa em sợ chết khiếp. Em còn tưởng rằng anh muốn em làm bạn gái anh vì cảm thấy cần chịu trách nhiệm với em, chỉ là anh thích cơ thể này. Em cứ ngỡ anh chỉ muốn yêu đương chứ không muốn cưới em làm vợ!"

Lâm Vũ Hân cười trong làn nước mắt, nói: "Em là mẫu người rất truyền thống. Tình yêu trong sáng nhất trong giấc mơ của em chính là tìm được một người thích em và em cũng thích người đó, sau đó yêu nhau rồi kết hôn, bên nhau đến khi bạc đầu. Em muốn một đời chỉ yêu một người thôi, lần đầu tiên của em đã dành cho anh, nhưng điều em hi vọng là em sẽ trở thành người phụ nữ cuối cùng trong cuộc đời anh!"

Đây là lần đầu tiên Lâm Vũ Hân ngắm nhìn Tần Hạo say đắm rồi nói những lời tỏ tình ngọt đến tận tâm can như vậy.

Lúc đó, Tần Hạo cũng vô cùng kích động, anh kéo vai Lâm Vũ Hân rồi ôm cô vào lòng, nói: "Em không phải người con gái đầu tiên của anh nhưng anh có thể bảo đảm lần cuối cùng của anh vẫn sẽ là với em, cho đến khi anh không thể cử động được nữa mới thôi!"

"Hứ!"

Lâm Vũ Hân ngại ngùng đỏ bừng mặt, khẽ đấm yêu vào vai Tần Hạo.

Có điều, lần này cô không đẩy anh ra nữa mà hạnh phúc tận hưởng giây phút này.

"Vậy người đầu tiên của anh rốt cuộc là ai? Nói đi, em không giận đâu!"

Lâm Vũ Hân mỉm cười nhìn Tần Hạo, thể hiện rằng cô đang rất vui, chắc chắn sẽ không nổi giận.

Tần Hạo lắc đầu, chắc chắn không thể nói ra. Lời nói của bọn con gái có quỷ mới tin, anh nhất định sẽ không mắc lừa. Chỉ cần hôm nay anh nói ra người đó thì sau này dù có xảy ra chuyện gì, chỉ cần hai người hục hặc nhau thì người con gái kia chắc chắn sẽ lấy chuyện này ra chì chiết anh.

Bài học này anh đã lĩnh hội được từ lâu.

"Nếu không nói thì hôm nay anh chỉ còn nước về phòng mình thôi!"

Lâm Vũ Hân cười híp mắt nhìn Tần Hạo. Lúc mới xác lập mối quan hệ này thì cũng phải cho đối phương biết 'nhà phải có nóc'. Nếu không sau này ai nghe lời ai chắc chắn sẽ trở thành một vấn đề hết sức nghiêm trọng.

"Ách, em không ép anh không được sao? Vậy nếu anh nói thì sau này em không được đem chuyện này ra để làm khó anh!"

Nét mặt Tần Hạo có chút do dự.

Lâm Vũ Hân nghiến răng, thầm mắng Tần Hạo là đồ lươn lẹo, nhưng cô nhất định phải bắt được con lươn chúa này. Lâm Vũ Hân nghiêm túc nói: "Lâm Vũ Hân em nói được làm được, tuyệt đối sẽ không lôi chuyện này ra để sỉ vả anh. Dù gì ai cũng có quá khứ của riêng mình, những việc trước khi anh quen em không liên quan gì đến em cả, còn những chuyện sau khi anh quen em ..."

"Từ sau khi quen em anh đã nhịn đến bây giờ, chẳng có phi vụ nào thành cả!", Tần Hạo cười khổ.

Lâm Vũ Hân ngơ ra, sau đó vừa buồn cười vừa giận nói: "Đồng chí, câu này của anh có vấn đề. Không phi vụ nào thành công cả nghĩa là thực ra trong lòng anh rất muốn làm việc đó nhưng thời cơ không chín muồi. Nói mau, anh muốn làm việc đó với ai?"

Tần Hạo chỉ vào Lâm Vũ Hân đáp: "Chính em đó!"

"Hả? Cái đồ hạ lưu này, vô sỉ này!", Lâm Vũ Hân ngại ngùng cười.

Tần Hạo âm thầm lau mồ hôi lạnh, tức giận mắng: "Em đang nghi ngờ anh có phải đàn ông đích thực không hả? Người đẹp như em ngày ngày lượn lờ trước mặt anh, nếu anh không tơ tưởng gì đến em thì chẳng phải nói em chẳng có chút sức hấp dẫn nào sao? Em nghĩ chuyện đó có thể không? Hân Hân nhà ta là đại mỹ nhân đẹp nghiêng nước nghiêng thành, ai nhìn mà không động lòng cơ chứ? Hơn nữa anh còn là kẻ sớm đã được 'dùng thử' rồi, hi hi!"

"Không cho anh nói cái này!", Lâm Vũ Hân nghe xong liền cảm thấy cực kỳ xấu hổ, xụ mặt xuống mắng Tần Hạo.

"Được được được, không nói không nói!", Tần Hạo trong lòng thầm đắc ý, dù gì anh cũng đã vượt qua được ải này.

Ai ngờ, còn chưa xong chuyện.

Lâm Vũ Hân nhìn anh, mặt vô cùng nghiêm túc hỏi: "Nói đi, lần đầu của anh là ai?"

"Thực sự bắt anh nói sao?", Tần Hạo khổ sở.

Lâm Vũ Hân gật đầu, cực kỳ nghiêm túc.

Tần Hạo đành cúi đầu xuống, nói nhỏ: "Có thể là với em, có thể là Vũ Nghi. Đêm đó anh cũng không nhớ rõ là với ai trước ..."

"..."

Lâm Vũ Hân phút chốc mặt đỏ như gấc, khẽ cắn môi, cúi đầu khẽ nói: "Sau này không được nói chuyện này nữa, quên đi có được không?"

"Quên không nổi, anh đâu phải cầm thú. Đã ngủ với hai cô gái mà nói quên là quên ngay được sao?"

Lúc này nét mặt Tần Hạo không biết nghiêm túc đến mức nào.

Thái độ của anh cũng không tồi, ít ra là Lâm Vũ Hân cảm thấy vậy.

"Được rồi, không nhắc cái này nữa. Bây giờ em giải thích về bản thỏa thuận này một chút!"

"Thỏa thuận trước hôn nhân gồm mười điều!"

"Nhà gái Lâm Vũ Hân, nhà trai Tần Hạo!"

"Điều 1, từ giờ phút hai bên ký vào bản thỏa thuận này thì sẽ chính thức là người yêu của nhau. Từ giờ trở đi phải hết lòng yêu thương, dành hết tâm trí cho đối phương cho đến khi bước vào lễ đường!"

"Điều 2, trong thời gian này người nam không được phép có quan hệ mập mờ với bất cứ bên thứ ba nào. Nếu người nam vi phạm điều này thì người nữ có thể kết thúc mối quan hệ này bất cứ lúc nào và không phải chịu bất cứ trách nhiệm nào. Đồng thời, người nữ có quyền công khai tố cáo mối quan hệ bất chính này với truyền thông và người nam không được ngăn cản!"

Nghe xong điều khoản này, Tần Hạo như chết lặng.

Ác quá đi.

"Này, có phải em ác quá rồi không? Lại còn tố cáo với truyền thông, vậy chẳng phải muốn làm anh thân bại danh liệt sao?", Tần Hạo hỏi với vẻ không vui.

Lâm Vũ Hân nghiêng đầu, cười hi hi nhìn anh đáp: "Lẽ nào anh muốn ngoại tình?"

"Không muốn, có điều anh thấy không công bằng lắm mà thôi. Tại sao chỉ có bên nam, không có bên nữ. Nếu em có quan hệ bất chính với anh A, anh B, anh C thì anh cũng có thể ..."

Đây là điều khiến Tần Hạo bất mãn nhất.

Nhưng anh còn chưa nói xong đã bị Lâm Vũ Hân ngắt lời.

"Không cần, bởi vì em tuyệt đối sẽ không làm vậy!", Lâm Vũ Hân nói giọng nhẹ tênh nhưng lại đầy kiên quyết khiến cho Tần Hạo vô cùng ngạc nhiên.





Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.9 /10 từ 707 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status