Vệ sĩ bất đắc dĩ

Chương 260





Chương 260: 'Cá' đã cắn câu

Mới sáng sớm mà Tần Hạo đã ra khỏi nhà, anh lái xe ra ngoài, tận hưởng một buổi sáng yên bình và nhàn rỗi.

Hôm qua Tần Hạo vốn không nói dối để lừa gạt Lâm Vũ Hân, anh thực sự có hẹn một người đi câu cá.

Chỉ có điều anh không nói với Lâm Vũ Hân, người có hẹn với anh là nam hay là nữ.

Nửa tiếng sau Tần Hạo đến điểm hẹn, vừa liếc nhìn là anh đã thấy người đẹp đang ngồi bên cạnh hồ. Người đẹp này hôm nay vẫn ăn mặc rất bắt mắt, nổi bật khiến người khác chú ý.

Tần Hạo nhẹ nhàng đi tới rồi ngồi xuống cạnh người đẹp kia. Anh quăng cần, bắt đầu câu cá.

Nhưng chưa ngồi được bao lâu thì người đẹp kia đột nhiên đứng dậy, lao về phía Tần Hạo. Sau đó, cô ta ngồi lên đùi anh, hai tay ôm lấy cổ anh.

Người đẹp kia cười híp mắt hỏi: "Còn vờ vịt gì chứ? Không quen người ta thật sao?"

Giọng nói vừa ỏn ẻn vừa cợt nhả này vô cùng quen thuộc với Tần Hạo. Trong số những người anh quen làm gì có ai dùng cái giọng này để nói chuyện ngoài Diệp Thanh Trúc?"

"Đừng làm loạn, không phải đã nói chỉ câu cá thôi sao?", Tần Hạo hơi chột dạ, đưa mắt nhìn bốn phía. Nơi đây đúng là nơi lí tưởng để câu cá, mỗi cuối tuần là có rất nhiều 'cần thủ' tới đây.

Nhưng có vẻ hôm nay anh đến sớm, cho nên lúc này xung quanh chẳng có ai.

Cho nên Diệp Thanh Trúc mới phóng đãng như vậy.

Hiện giờ, cô ta đang là đối tượng đặc biệt cần theo dõi của Công an Trung Hải. Mỗi khi cô ta xuất hiện là có nguy cơ bị mời lên văn phòng công an uống trà.

Thân là nữ vương của Thanh Bang lại xuất hiện ở một nơi như thế này, đúng là có chút mạo hiểm.

Diệp Thanh Trúc khẽ cười, bỏ cặp kính râm xuống, đáp: "Con cá người ta muốn đã cắn câu rồi!"

Vừa nói, người đẹp hư hỏng này vừa uốn éo trong lòng Tần Hạo. Động tác rất nhẹ nhàng nhưng lại rất mập mờ.

Chỉ cần một tác động nhẹ như vậy đã thổi bùng ngọn lửa rạo rực trong cơ thể Tần Hạo.

Đúng là yêu nghiệt, một cái nhíu mày, một nụ cười của cô gái này cũng vô cùng gợi tình.

Tần Hạo nghiến răng nói: "Đáng chết, cô ngồi thì ngồi cho hẳn hoi, đừng có đụng chạm lung tung. Nếu không đừng trách ông đây không khách khí!"

"Ai da, anh Tần, cầu xin anh đừng khách sáo với em, thật đó. Với em mà còn phải khách khí làm chì?", Diệp Thanh Trúc nói giọng điệu chảy nước, cái giọng du dương như muốn câu mất hồn người ta.

Tần Hạo trong lòng rạo rực không chịu nổi, chỉ sợ gặp phải người quen nào đó. Nếu như vậy thì anh xong đời.

Diệp Thanh Trúc ghé sát đầu vào anh thì thầm: "Đến đi! Bây giờ cũng không có ai, anh sợ cái gì chứ! Em còn chẳng sợ!"

"Sợ cô chứ sợ gì!"

Tần Hạo khổ sở đáp.

Câu này chẳng phải nói chơi, thực sự bây giờ Tần Hạo có chút sợ người phụ nữ này. Cô ta quá hấp dẫn, không người đàn ông nào có thể kháng cự được ma lực này.

Nếu như có, thì chắc chắn không phải một người đàn ông bình thường mà chỉ có thể là thái giám hoặc là 'bóng gồng'.

Diệp Thanh Trúc cười rất đắc ý.

"Nói đi, có chuyện gì?"

Tần Hạo lập tức vào đề hòng đổi chủ đề, phân tán sự chú ý của Diệp Thanh Trúc.

Đương nhiên, Diệp Thanh Trúc hẹn anh chắc chắn không phải chỉ để làm ba cái chuyện mèo mả gà đồng này. Tần Hạo giờ đã biết cô ta là thuộc hạ của chị họ mình, cho nên chắc chắn chị họ có chuyện gì đó muốn nói với anh.

Quả nhiên, vừa nói đến chuyện chính, vẻ mặt Diệp Thanh Trúc nghiêm túc hơn rất nhiều. Nhưng nghiêm thế nào thì nghiêm, vẻ mặt cô ta lúc nào cũng có vẻ hơi mờ ám.

"Cô chủ có ba chuyện muốn tôi nói với anh!", Diệp Thanh Trúc khẽ nhếch khóe miệng, nở nụ cười đầy ma mị.

Tần Hạo nét mặt đã lấy lại vẻ bình tĩnh như thường lệ, toát ra khí chất vừa ung dung vừa tự tin.

"Việc đầu tiên, cô chủ đã nói, ba tháng sau sẽ là kì thi cuối cùng của anh em nhà họ Diệp. Trước khi đó, Diệp Thiên Dương sẽ phải chuẩn bị kỹ càng cho kì thi, cho nên sẽ không Nam tiến xuống Trung Hải!"

Nụ cười trên gương mặt Diệp Thanh Trúc dần đông cứng lại, sau đó dần tắt. Nét mặt cô ta cũng trở nên nghiêm túc, nói: "Cũng có nghĩa là ba tháng sau, trước khi mùa xuân tới vẫn còn mười ngày. Trong mười ngày này, có lẽ anh ta sẽ tới tìm anh".

"Ồ!"

Tần Hạo nét mặt vẫn thản nhiên như không, như thể không nghe thấy gì hết hoặc như thể anh chẳng coi chuyện vừa nghe được là cái đinh gì.

Diệp Thanh Trúc cảm thấy rất kì lạ, tò mò hỏi: "Lẽ nào anh không biết, ở Yến Kinh, Diệp Thiên Dương được mệnh danh là người mạnh nhất trong đám hậu duệ nhà giàu, là thiên tài tuyệt thế năm mươi năm nay mới có. Anh ta có lẽ sau này sẽ trở thành người đứng đầu Thiên bảng".

Thiên bảng, đây là một truyền thuyết cổ xưa được lưu truyền khắp Hoa Hạ.

Mười người mạnh nhất Thiên bảng đều là đại cao thủ trong các cao thủ, hàng vạn người mới có một người. Con đường luyện võ gian khổ, người lọt vào được Thiên bảng chắc chắn phải là thiên tài tuyệt thế.

Diệp Thiên Dương được tôn xưng là người mạnh nhất trong đám con cháu của tứ đại gia tộc, có thể thấy anh ta chắc chắn rất có tài.

Diệp Thanh Trúc nói xong thì thấy Tần Hạo nét mặt vẫn bình yên như mặt hồ trước mặt, dường như không hề bị những lời cô ta vừa nói làm cho hoảng sợ. Diệp Thanh Trúc có vẻ kinh ngạc, nói: "Anh chưa từng nghe nói đến Thiên bảng sao?"

"Thiên bảng là cái quái gì? Có ăn được không?", Tần Hạo cười tươi rói rồi quay lại nhìn Diệp Thanh Trúc. Có thể dùng nét mặt nghiêm túc nhất để nói những điều nhảm nhí nhất chính là loại 'võ mồm' mà Tần Hạo giỏi nhất.

Diệp Thanh Trúc bỗng chốc cạn lời, đương nhiên cô ta có thể nghe ra Tần Hạo không phải là không biết đến bảng xếp hạng này, chỉ là anh chẳng coi nó là cái đinh gì.

Cô sớm đã biết Tần Hạo – người bị đuổi khỏi nhà họ Tần năm đó rất tinh quái. Nhưng cô thật không ngờ anh không những tinh quái mà còn có vẻ tự cao hơi quá đà thì phải? Đến cả Thiên bảng mà anh cũng dám coi thường?

"Còn chuyện thứ hai?"

Tần Hạo dường như chẳng có chút hứng thú nào với vấn đề này, cho nên anh lại hỏi chuyện khác.

Diệp Thanh Trúc cười dịu dàng, dựa đầu vào vai Tần Hạo, hai người họ nhìn về phía xa xăm giống như một cặp tình nhân đang ở bên cạnh nhau vậy.

Diệp Thanh Trúc nhẹ nhàng thủ thỉ bên tai Tần Hạo: "Còn chuyện thứ hai, cô chủ đã về Yến Kinh rồi. Cô ấy bảo em nói với anh, Thanh Bang - nước cờ này giờ đã phế rồi, hơn nữa cũng không còn tác dụng gì nhưng nước cờ thực sự vẫn chưa bắt đầu đi, cô chủ muốn anh là người đi nước này!"

Tần Hạo bĩu môi đáp: "Không có hứng thú, cô ấy đi đường cô ấy, tôi đi đường tôi. Tôi có lối chơi của tôi, con đường cô ấy đi quá ngoằn nghoèo, quá khổ sở!"

Diệp Thiên Dương không phải là một kẻ thích an phận, nhà họ Diệp lại là một trong tứ đại gia tộc.

Cho nên Tần Hạo và anh ta ắt sẽ có một trận quyết đấu!

Diệp Thanh Trúc không bình luận gì thêm mà chỉ tiếp tục nói: "Còn chuyện thứ ba, cô chủ bảo em nói với anh rằng Thanh Trúc là một cô gái tốt. Nếu như anh thích thì cứ đem về làm người chung chăn chung gối!"

Phụt!

Tần Hạo suýt chút nữa thì chết sặc.

Cái giọng này nghe sao mà giống như Tần Yên Nhiên kia là chính cung hoàng hậu thế không biết.

Diệp Thanh Trúc cười khanh khách, cười đến nỗi như đau cả bụng. Nơi mềm mại nào đó cứ chuyển động qua lại, ẩn hiện trước mắt Tần Hạo.

Đột nhiên, Diệp Thanh Trúc ôm chặt cổ Tần Hạo. Cô ta dùng lực ôm trọn lấy anh, như thể chỉ tiếc không thể nuốt trọn anh vào cơ thể mình.

Lúc này, Tần Hạo cảm thấy như hồn vía anh đã bay mất từ đời nào.

Muốn lấy mạng ông đây sao!

Chị họ Tần Yên Nhiên tìm đâu ra nữ yêu tinh này vậy? Cô ta hành hạ anh muốn chết rồi đây!

"Anh Tần, có thích em không?", Diệp Thanh Trúc lại ngọt ngào thì thầm vào tai anh, nhẹ nhàng thủ thỉ: "Thích người ta thì nhận đi! Thanh Trúc là một cô gái tốt".





Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.9 /10 từ 707 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status