Vệ sĩ bất đắc dĩ

Chương 271





Chương 271: Sự mập mờ trong thang máy

"Đúng là thanh niên bây giờ!"

Hai người lớn trong nhà bốn mắt nhìn nhau, nhỏ tiếng cảm thán rồi thở dài.

Sau đó một nhà bảy người đi qua mặt hai người Tần Hạo. Hai đứa trẻ trong đó lại còn nhìn anh chằm chằm, sau đó bị hai người lớn trong nhà che mắt lại, nói: "Đi mau, mau về nhà. Trẻ con trẻ cái nhìn cái gì, có gì hay ho đâu mà nhìn?"

Tần Hạo vốn mặt dày nên chẳng sao cả, nhưng Lục Tiểu Nha thực sự không chịu được cảm giác này. Bị một người đàn ông ôm chặt trong lòng, lại còn làm những động tác rất mờ ám, quả thực là quá mất mặt.

Lục Tiểu Nha dùng tất cả sức lực của mình, chuẩn bị đẩy Tần Hạo ra. Sau đó định bụng sẽ cho anh một cú bạt tai nổ đom đóm mắt, khiến cho anh mất mặt.

Nhưng thật không ngờ, Lục Tiểu Nha vừa nảy ra ý đồ này thì Tần Hạo đã buông tay ra, nhanh chóng chạy vào trong thang máy.

Lục Tiểu Nha dùng lực rất mạnh, nhưng lại không có chỗ để tác động lực vào khiến cô không khỏi tức giận mà không có chỗ phát tiết.

Lúc này, gia đình kia sớm đã đi xa rồi, Lục Tiểu Nha biết cho dù cô có cố tình làm nhục Tần Hạo đi chăng nữa thì cũng chẳng ma nào nhìn thấy nữa rồi. Cô đành căm hận nhìn Tần Hạo rồi nhắm mắt đưa chân đi vào thang máy.

Vừa nghĩ đến việc phải đi chung thang máy với tên đáng ghét này, Lục Tiểu Nha liền cảm thấy có chút nguy hiểm.

Nhưng lúc đó đã muộn rồi.

Sau khi Lục Tiểu Nha đi vào thì cửa thang máy đã đóng lại, Tần Hạo ấn vào tầng một sau đó như cười như không nhìn Lục Tiểu Nha. Trên gương mặt anh là vẻ tinh ranh thường thấy.

Lục Tiểu Nha bỗng chốc cảm thấy hốt hoảng, vội vã lùi vào góc thang máy, nhìn Tần Hạo với vẻ đề phòng: "Cậu muốn làm gì?"

"Làm gì sao? Ha ha, chị thử nói xem? Tổ trưởng Lục của tôi!", nụ cười ranh ma trên gương mặt Tần Hạo càng lộ rõ, không hề che giấu nữa.

Lục Tiểu Nha lúc này đã hơi hoảng loạn, cô cố gắng trấn tĩnh lại, quát: "Cậu dám!"

"Có gì mà tôi không dám cơ chứ, dù gì trong mắt chị tôi cũng là kẻ chẳng ra gì. Vậy thì tôi phải ra tay cho chị xem, chứ tội gì có tiếng mà không có miếng!"

Nói rồi, Tần Hạo thò tay ra nhanh như chớp giữ chặt lấy đầu Lục Tiêu Nha, sau đó áp sát cơ thể cô.

Lục Tiểu Nha bị dọa cho sợ đến nỗi nhắm chặt mắt lại, cả người run nhẹ, lo lắng chết đi được. Cô liều mạng nhắm chặt mắt, đến can đảm để mở mắt ra nhìn cũng không có.

Tần Hạo vô cùng ngạc nhiên, anh thực sự chưa gặp cô gái nào như vậy. Sao lại sợ hãi đến mức này cơ chứ!

Đợi một lúc lâu mà sự việc trong tưởng tượng của mình vẫn chưa diễn ra, Lục Tiểu Nha cũng không có cảm giác mình bị tên khốn kia sàm sỡ nữa nên mới mở to mắt. Vừa mới mở mắt ra cô đã thất kinh!

"Cậu bị điên à, đứng gần tôi thế làm cái quái gì?"

Không gian trong thang máy rất chật hẹp, Lục Tiểu Nha không có cảm giác an toàn nên tiếng cô mắng Tần Hạo cũng nhỏ đi rất nhiều, cũng không còn có vẻ độc địa như lúc trước.

Mắt Tần Hạo chợt lóe lên một tia sáng. Anh tỉnh bơ hỏi: "Thế theo chị thì tôi định làm gì?"

Tần Hạo nhìn thẳng vào mắt Lục Tiểu Nha hồi lâu, nhìn cho tới khi Lục Tiểu Nha không chịu được nhiệt từ ánh mắt mang đầy tính 'xâm phạm chủ quyền' kia. Cô nhìn đi chỗ khác, Tần Hạo lúc này mới lên tiếng: "Lục Tiểu Nha, có phải trước giờ chưa từng có người đàn ông nào 'ép góc' chị như vậy?"

Đây là lần đầu tiên Tần Hạo gọi thẳng tên Lục Tiểu Nha. Lục Tiểu Nha cũng có thể cảm thấy sự khác biệt trong lời nói, trong cách thể hiện này. Lúc này, trong mắt Tần Hạo, cô đã không còn là cấp trên như ngày trước nữa.

Chút quyền lực cô có ở công ty trước đây giờ cũng hoàn toàn tan biến.

Mối quan hệ giữa hai người họ giờ chính là mối quan hệ giữa một cô gái yếu ớt không chỗ dựa và một người đàn ông mạnh mẽ bá đạo.

"'Ép góc' là cái khỉ gió gì?", Lục Tiểu Nha nhìn Tần Hạo với vẻ khó hiểu.

Tần Hạo đảo mắt, nói với vẻ không vui: "Mọi người đều gọi chị là Thiên Sơn Đồng Lão, nhưng không ngờ chị lại là Thiên Sơn Đồng Lão thật? Mấy trăm năm rồi chưa xuống núi sao? Đến 'ép góc' mà cũng không biết sao?"

Lục Tiểu Nha tức giận nói: "Không biết thì không biết thôi, thế thì đã sao?"

"Thế nghĩa là chị còn non và xanh lắm!", Tần Hạo càng áp sát Lục Tiểu Nha hơn.

"Cậu bị bệnh à, cút ra! Tránh xa tôi ra!", Lục Tiểu Nha thò tay ra, cố gắng dùng lực đẩy nhưng thực sự không thể nào đẩy nổi. Hai tay cô cứ như đẩy một bức tường không hề nhúc nhích.

Tần Hạo khẽ cười, nói: "Tôi nói chị này, thực ra, tư thế như này của chúng ta, trên mạng vẫn gọi là 'ép góc' đó. Thế nào? Chị có cảm thấy tim đập thình thịch, hô hấp khó khăn hay mặt đỏ bừng nóng ran không?"

"Có cái đầu cậu! Cút ra!", Lục Tiểu Nha thực sự cảm thấy tim mình đập nhanh hơn nhiều, cho nên không khỏi cảm thấy hoảng loạn. Mà một khi hoảng loạn, thì nhịp tim lại càng nhanh hơn.

Lục Tiểu Nha nghiến răng, sau đó cố gắng lách sang một bên. Tuy nhiên, Tần Hạo lại dùng tay trái của mình chặn lại, anh ép chặt cô vào góc thang máy. Lục Tiểu Nha giờ không thể chạy đi đâu được nữa.

Tần Hạo cười, anh nhếch miệng nói với vẻ vô sỉ: "Tổ trưởng Lục, tôi không cút đấy!"

"Cậu..."

Lục Tiểu Nha giận đến nỗi mặt đỏ bừng bừng, uy lực thét ra lửa trong văn phòng ngày thường của cô đã không còn. Đây nào phải một superwomen khôn khéo lão luyện chốn văn phòng nữa, rõ ràng chỉ là một cô gái đang hoảng sợ không biết phải làm sao mà thôi.

"Chị kêu lên đi! Dù có kêu nát họng cũng chẳng có ai đến cứu chị đâu!"

Tần Hạo cười hống hách, dọa cho Lục Tiểu Nha suýt rớt tim ra ngoài.

Đúng lúc này, cửa thang máy mở ra.

Đã xuống đến tầng một.

Lúc đó đang trong giờ làm việc nên tòa nhà này chẳng có ai lên xuống làm gì. Xuống tận tầng một vẫn không có ai vào thang máy cả.

Thang máy vừa mở, Tần Hạo nhanh chóng tách ra khỏi Lục Tiểu Nha, đi ra khỏi thang máy như thể chưa từng xảy ra chuyện gì. Anh cứ thế biến mất trước mặt Lục Tiểu Nha.

"Tần Hạo, cậu đúng là tên khốn!"

Lục Tiểu Nha lúc này vẫn chưa hoàn hồn, cô vỗ ngực mình, hít thở sâu. Vừa nãy cô thực sự vô cùng sợ hãi, lúc đó cô đã nghĩ Tần Hạo thực sự sẽ làm trò gì đó với mình trong thang máy.

Trong mắt cô, Tần Hạo là tên háo sắc vô liêm sỉ, không có việc gì là anh không làm ra được.

Nhưng thật không ngờ, anh cũng kiềm hãm lại rất nhanh.

Một lúc sau Lục Tiểu Nha mới ra khỏi thang máy, chỉnh đốn lại trang phục. Sau khi bình tĩnh lại, cô mới đuổi theo Tần Hạo.

Tần Hạo sau khi ra khỏi thang máy, nét mặt vô cùng nghiêm túc như thể không có gì xảy ra. Thái độ thản nhiên như không của anh thật khiến cho ai đó phát điên.

Lục Tiểu Nha đi tới chặn trước mặt Tần Hạo, lạnh lùng nhìn anh, nói: "Vừa nãy cậu làm vậy là có ý gì?"

"Cái gì mà có ý gì? Vừa nãy tôi làm gì cơ?", Tần Hạo hai tay để sau đầu, lười biếng hỏi lại.

Lục Tiểu Nha giận dữ nói: "Cậu biết thừa rồi còn hỏi! Rõ ràng là lúc nãy cậu sàm sỡ tôi!'

"Có sao?"

Tần Hạo chẳng thèm để tâm, cười nói: "Hình như quần áo của chị tôi còn chưa động vào. Ngược lại, tôi còn bị chị đẩy nữa đấy!"

Lục Tiểu Nha cứng họng. Lúc nãy, mặc dù Tần Hạo áp rất sát cô nhưng thực sự là chưa hề động chạm gì. Nhưng Lục Tiểu Nha mặc kệ, cô nói thẳng: "Cậu nhất định phải xin lỗi tôi vì hành vi bất lịch sự lúc nãy!"

 





Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.9 /10 từ 707 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status