Vĩnh hằng? Là bao lâu?

Chương 56: Ngoại truyện: Hoắc Hạo 8 (cột mốc)

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Sân bay Incheon, Seoul - Hàn Quốc.

Từ Bắc Kinh sang Seoul đúng là có sự khác biệt lớn về thời tiết. Thời tiết ở sân bay ở tháng này rất lạnh. Lâm Lộc mặc thêm một chiếc áo len dày bên ngoài mà vẫn còn lạnh. Hoắc Hạo đứng kế bên sót sự run cầm cập của cô, anh cởi áo khoác ngoài của mình trùm lên người cô, người anh còn lại độc nhất chiếc áo len cổ cao.

Lâm Lộc ngại ngùng nhận lấy chiếc áo khoác rồi cảm ơn.

Từ nụ hôn hôm qua, mối quan hệ của Hoắc Hạo và Lâm Lộc đã chuyền sang một chương mới. Anh ân cần với cô hơn, cười với cô nhiều hơn, chu đáo với cô hơn.

Đại khái là từ lúc ra sân bay, Hoắc Hạo biết trước thời tiết ở Seoul sẽ ở nhiệt độ thấp nên lúc soạn đồ vào buổi sáng, anh đã chuẩn bị thêm áo khoác len cho Lâm Lộc, cùng với một số kem dưỡng ẩm. Muốn mua những thứ đó đương nhiên phải ra thị trấn, anh đã ra khỏi biệt thự.

Lâm Lộc không hay biết. Cô đến biệt thự là lúc 12h trưa. Tính toán thời gian ra sân bay cũng tầm một tiếng, vừa kịp.

Lâm Lộc lần đầu tiên sang Hàn Quốc, làm thế nào biết được sự thay đổi choáng ngộp của thời tiết thế này, cô hơi lầm than, nhưng cũng may có Hoắc Hạo đi cùng, anh.... rất chu đáo.

Trên đường đi ra sân bay, trong taxi, Lâm Lộc ngại đến mức không dám ngẩng đầu nhìn Hoắc Hạo, hai người ngồi ở ghế sau. Hoắc Hạo thì cứ nhít lại gần cô, còn cô thì cứ nhít ra xa, cho đến sát cửa.

Thật ra Lâm Lộc cũng đang lo sợ và nghi ngờ mối quan hệ của cô và Hoắc Hạo hiện bây giờ, cô vẫn không biết nên gọi là gì? Người yêu của nhau? Hay là đang tìm hiểu nhau? Anh không nói cô là bạn gái anh. Cô cũng không thừa nhận anh là bạn trai cô, từ sau nụ hôn đó.

Cô không hỏi anh rằng, anh quên được cô gái đó chưa? Anh cũng không hỏi cô rằng, em có thể yêu ai khác ngoài YS không?

Họ cứ lặng im với nhau cho đến khi lên máy bay.

Im lặng quá cũng không phải cách giải quyết vấn đề, huống chi bây giờ cô đang ở Hàn Quốc, cô không quen thuộc nơi này. Còn anh, hình như anh đã từng đến.

Lâm Lộc kéo kéo tay áo của Hoắc Hạo, cô e dè mở miệng.

- " chúng ta đến khách sạn bằng cách nào? ". Cô không biết tiếng Hàn Quốc.

Hoắc Hạo cười, anh quay lại chỉnh chiếc mũ len trên đầu Lâm Lộc rồi nói.

- " theo anh ".

Cô theo anh ra ngoài sân bay, anh bắt một chiếc taxi rồi nói bằng tiếng Hàn Quốc -" hãy đưa chúng tôi đến khách sạn *Conrad Seoul ".

* khách sạn Conrad Seoul là một khách sạn năm sao sang trọng nằm ở một trong bốn tòa tháp trong khu phức hợp IFC. Sảnh chờ được bao quanh bởi cầu thang xoắn ốc 36,5m nối sảnh chờ lên tầng 5. Khách sạn có 434 phòng trải rộng khắp 38 tầng. Cách phòng tiêu chuẩn rộng 48m vuông. Các tiện nghi khác bao gồm phòng khiêu vũ, phòng họp và Pulse8 là phòng tập gym mở của suốt 24h cả năm. Theo nguồn internet *

Lâm Lộc quay sang nhìn Hoắc Hạo bằng ánh mắt ngạc nhiên -" anh biết tiếng Hàn Quốc à? ".

- " ừ, chỉ một vài câu đơn giản ". Anh cười, mở cửa xe cho cô.

- " anh rất quen thuộc ở Seoul này chứ? ". Vào trong xe, tài xế cho xe chạy. Cô tiếp tục hỏi.

- " ừ, công việc trước đây của anh khiến anh phải bay sang đây rất nhiều lần ".

- " lần này em may mắn rồi, khỏi lo về ngôn ngữ ". Cô cởi mở nói.

Hoắc Hạo lại một phen cười phì bởi câu nói của Lâm Lộc. Anh hỏi.

- " nếu như lần này không có anh, em sẽ dự định thế nào, về ngôn ngữ ấy?".

- " thì em dùng tiếng anh. Tuy không nói được giỏi nhưng những câu cơ bản em vẫn nói được ".

- " cô bé, em lần đầu đến Seoul, em biết đường xá? ".

- " ờ, thì em có map trên điện thoại mà, nói chung sẽ tìm được đường thôi ". Lâm Lộc trả lời cho qua câu hỏi.

- " cô bé ngốc ". Hoắc Hạo cười, anh nhích xích lại gần Lâm Lộc, tay quàng qua ngang vai cô.

Lâm Lộc đơ người.

Bác tài xế thấy thế liền đùa vài tiếng, bác nói bằng tiếng Hàn Quốc nên chỉ có Hoắc Hạo hiểu -" vợ chồng son đi hưởng tuần trang mật à? Ây da, thời tiết hiện giờ không được tốt đấy ".

Hoắc Hạo cũng niềm nở đáp -" không sao, cô ấy thích là được ". Anh không phủ nhận câu trước đó.

Lâm Lộc tò mò bèn hỏi. -" bác tài xế và anh nói gì thế? ".

- " bác tài xế nói em rất đẹp ". Anh sửa lời.

- " thế anh trả lời sao? ". Lâm Lộc mừng trong bụng, hỏi tiếp.

- " anh nói, em trang điểm ". Anh nói, có thể nghe ra giọng nén cười của anh.

Lâm Lộc nổi giận, cô có trang điểm đâu chứ, cô chỉ vẽ tí trên lông mài với một ít son ở môi, làm gì mà trang điểm chứ. Cô liếc anh rồi đưa tay chỉ vào má trên mặt mình -" em không trang điểm nhá, xem này, không có phấn, da mặt đẹp tự nhiên ".

Hoắc Hạo thấy thế cũng đưa tay bẹo bên má cô, còn cố tình chọt chọt -" đâu, để anh xem ". Cứ thế anh " kiểm chứng " da mặt cô bằng cách dùng tay chạm vào, hết bẹo má rồi chọt vào má rồi nhéo mũi. Khiến cho Lâm Lộc nghi ngờ là anh cố tình.

- " được rồi đó, tin chưa ". Lâm Lộc hờn dỗi.

- " ừ, tin rồi ". Hoắc Hạo kề sát tai cô nói. Hơi thở của anh phà vào vành tai cô khiến cho cô có chút nhột, liền đẩy anh ra.

Hai người cứ chim chuột cho đến khi taxi đến tới khách sạn.

Hoắc Hạo kéo hai chiếc vali, một cái của Lâm Lộc, một cái của anh vào khách sạn. Đứng trước vầy tiếp tân, anh lịch sự nói -" còn phòng trống chứ? ".

Tiếp tân -" vâng, còn rất nhiều phòng trống ".

- " chúng tôi đặt một phòng ".

Tiếp tân nhìn sang Lâm Lộc kế bên, tiếp tân tinh ý nói -" được, anh đợi một lát ". Xong rồi quay đi nhập thông tin.

Lâm Lộc kế bên hỏi -" còn phòng phải không ". Cô đảo mắt nhìn bốn phía, khách sạn rất sang trọng, nhiều người sang trọng ra vào, chắc hẳn nơi đây đông khách lắm.

- " còn một phòng thôi ". Hoắc Hạo cố tình nói.

- " vậy phải làm sao? ". Lâm Lộc lo lắng.

- " thì đặt một phòng ". Anh hiển nhiên nói.

- " nhưng em và anh.... Chúng ta.... ". Cô ấp úng, gương mặt dần đỏ lên.

Hoắc Hạo cuối thấp người, nói nhỏ vào tai Lâm Lộc -" em sợ gì, đâu phải chúng ta chưa từng ở chung phòng ". Giọng nói anh có chút chiêu chọc.

Lâm Lộc nhìn anh, thiếu điều muốn đem anh xé ra từng mảnh, bây giờ tại chỗ này mà anh dám nhắc tới chuyện hôm ấy, chẳng phải thỏa hiệp là không nhắc đến chuyện đó nữa sao, cô thẹn quá hóa giận.

- " anh đi mà ở ". Lâm Lộc gần như quát lên, cô cầm lấy vali quay sang cửa ra vào bước đi.

Hoắc Hạo nhận ra mình đùa quá chớn, anh nắm tay cô lại -" anh đùa một chút mà, đừng giận. Một phòng thì anh ngủ sofa, em ngủ trên giường, đồng ý nhé ". Anh cố tình nói thêm -" phòng ở đây rất đắt đấy ".

Lâm Lộc quay lại lườm anh -" coi như anh biết điều ".

Dường như có sự gần gũi hơn của mối quan hệ.

Đang tải ảnh, vui lòng đợi xíu
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 5.8 /10 từ 6 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status