Vợ nhỏ gả thay được sủng lên mây

Chương 255



Chương 255:

 

“Thêm lần nữa.” Tư Mộ Hàn cử động, sáp lại hôn cô.

 

Đương nhiên Nguyễn Tri Hạ không đồng ý nhưng Tư Mộ Hàn bá đạo mạnh mẽ, cô hoàn toàn không cự tuyệt được.

 

Nhưng mà lần này Tư Mộ Hàn nhẹ nhàng hơn trước một chút.

 

Đáng tiếc là sự nhẹ nhàng này chỉ tồn tại trong giây lát, không bao lâu sau động tác của anh không còn biết nặng nhẹ nữa, giống như một con sói đói lâu ngày, lúc đối mặt với thức ăn liền không nhịn được mà ăn ngấu ăn nghiến.

 



 

Trong phòng tắm.

 

Nguyễn Tri Hạ toàn thân vô lực để mặc cho Tư Mộ Hàn xử lý, cô thực sự không có sức lực, chỉ có thể nheo mắt nhìn anh một cái.

 

Ha ha, thêm một lần?

 

Lời nói quỷ quyệt của đàn ông đúng là không thể tin được, đặc biệt là đàn ông có tâm tư sâu tựa biển như Tư Mộ Hàn.

 

Nhìn người đàn ông nói muốn tắm cho mình lại bắt đầu không an phận động tay động chân, Nguyễn Tri Hạ gạt tay anh ra: “Anh ra ngoài, tôi tự tắm.”

 

“Chắc chưa?” Tư Mộ Hàn nhìn cô, trong cặp mắt đen láy có ý cười thoảng qua, thể hiện tâm trạng vui vẻ của anh, khí tức âm trầm trên người giảm đi không ít, hiển nhiên là tươi sáng, rạng rỡ hơn hẳn.

 

Đẹp thì ghê gớm lắm sao?

 

Nguyễn Tri Hạ nghiêng đầu đi: “Chắc chắn.”

 

Tư Mộ Hàn nghe vậy liền mỉm cười nói: “Vậy thì anh ra ngoài đây?”

 

Nguyễn Tri Hạ bực bội nói: “Cút mau!”

 

Hành động giống như một người phụ nữ.

 

Tư Mộ Hàn đứng dậy, buông Nguyễn Tri Hạ ra.

 

Anh còn chưa nhấc chân ra ngoài thì cơ thể mất chỗ dựa của Nguyễn Tri Hạ đã mềm nhũn trượt luôn vào bồn tắm.

 

Tư Mộ Hàn nhanh tay nhanh mắt đưa tay kéo cô ra ngoài.

 

Nguyễn Tri Hạ: “…”

 



 

Đợi đến khi hai người tắm xong trở lại giường thì trời đã sắp sáng.

 

Lúc Tư Mộ Hàn tỉnh dậy, Nguyễn Tri Hạ vẫn còn ngủ rất say.

 

Hơi nóng trong chăn khiến khuôn mặt trắng nõn của cô hơi đỏ lên, hàng mi dài rủ bóng dưới mắt, ngoãn ngoãn và yên lặng, giống một con mèo.

 

Đột nhiên trong phòng khách vang lên tiếng “cạch” khẽ khàng.

 

Ánh mắt Tư Mộ Hàn hơi lóe lên, kéo góc chăn đắp lên cho Nguyễn Tri Hạ, đứng dậy xuống giường khoác áo choàng tắm, nhẹ nhàng đi ra ngoài.

 

Trong phòng khách Cố Tri Dân mở cửa đi vào, trong lòng có chút không chắc chắn khi thấy trong phòng khách yên tĩnh ngăn nắp. Rốt cuộc tối hôm qua hay người này có thành hay không?

 

Tư Mộ Hàn xoay tay đóng cửa phòng lại, tiến lên mấy bước liền chạm mặt với Cố Tri Dân đang đi qua bên này.

 

Cố Tri Dân nhìn thấy Tư Mộ Hàn liền hơi ngẩn người: “Sớm vậy anh đã dậy rồi?”

 

Chẳng lẽ tối qua không làm việc? Nếu không thì sao lại dậy sớm vậy?

 

Tư Mộ Hàn vẻ mặt âm trầm, lạnh lùng nhìn anh ta: “Cậu còn dám đến?”

 

Lúc này Cố Tri Dân tinh mắt nhìn thấy vết đỏ không bình thường trên cổ Tư Mộ Hàn, nhìn có vẻ giống như dấu vết bị thứ gì đó cào vào.

 

Cố Tri Dân cười gian: “Sao tôi lại không dám đến, tôi nghĩ bây giờ cậu nên đặc biệt cảm kích tôi!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.3 /10 từ 6 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status