Vợ nhỏ gả thay được sủng lên mây

Chương 3906



Chương 3906:

“Rõ ràng là hôm qua anh đã hứa với em, sao bây giờ lại như thế này! Nguyễn Kiến Định, anh không giữ lời!” Chưa kịp dứt lời, người phụ nữ đang uể oải ngồi trên giường bỗng nhiên như được khôi phục lại, cơ thể linh hoạt đến cực hạn.

Nguyễn Kiến Định chỉ cảm thấy có một tia sáng xoẹt qua trước mắt anh ta, hai giây sau tay anh ta liền trở nên trống rỗng.

Nguyễn Minh Tú vô cảm quấn lấy chăn bông, giống như một con bọ nhỏ, chỉ lộ ra một nhúm tóc đen.

“Minh Tú ngoan, được rồi lần sau anh sẽ đưa em đến đó, hôm nay anh sẽ nói Tri Hạ qua chơi với em, được không? Trong khi chờ cô ấy đến thì em đi nghỉ ngơi đi, anh nghĩ quầng thâm mắt của em có khi còn hơn gấu trúc nữa rồi đó, có lẽ hôm qua em ngủ không được ngon…”

Nguyễn Kiến Định đứng lên theo nhịp tim gia tốc, cúi người xoa xoa cái đầu nhỏ của cô ấy, nhẹ giọng nói.

“Rõ ràng anh là người hứa trước…” Nguyễn Minh Tú thu mình trong chăn bông, khổ sở lăn lộn, sau khi suy nghĩ xong mới nói: “Em biết anh đang bận, vậy thì, lần sau anh phải nhớ rằng em đang chờ anh, anh nhé, đừng bắt em phải đợi nữa…”

Nói xong cô ấy chui ra khỏi chăn bông có chút ngượng ngùng lau đi giọt nước mắt trên mặt, ngẩng đầu cười với anh ta, Nguyễn Kiến Định đau khổ khi nhìn thấy đôi mắt đỏ hoe của cô ấy nhưng anh ta cũng không biết phải làm thế nào để an ủi.

Anh ta chỉ có thể cẩn thận ôm cô ấy vào trong tay: “Đây là lần cuối cùng, anh hứa sẽ không để cho em phải đợi anh nữa, sau này là anh đợi em có được không!”

Chờ anh ta hơn mười năm, Tôi Kiến Định cũng không biết người phụ nữ nhỏ bé ấy đã kiên trì như thế nào, tất cả là lỗi của anh ta, đáng lẽ anh ta phải sớm đi tìm cô ấy ngay khi vừa tỉnh lại, cả đời này anh ta vẫn luôn mang ơn cô ấy.

Nguyễn Kiến Định dành hết thời gian nghỉ ngơi ít ỏi của mình cho Nguyễn Minh Tú, ngước nhìn đồng hồ thì đã gần chín giờ, dỗ cô ấy ngủ xong rồi mới rời đi.

Lúc đi ra ngoài nghĩ như thế nào cũng cảm thấy không yên tâm, chính vì vậy anh ta qua chỗ Nguyễn Tri Hạ dặn dò một chút mới đến công ty.

Mọi việc ở đây đang diễn ra một cách có trật tự, tuy thỉnh thoảng sẽ xảy ra một số vấn đề giữa chừng nhưng tình hình chung vẫn có thể kiểm soát được.

Mà bên kia, Vũ Nguyên Hải, bị truy đuổi đang trốn chui nhủi trong một khách sạn nhỏ rách nát, mặt anh ta tái nhợt đè lại cái eo đẫm máu, ngồi dưới đất không còn sức lực, dựa vào trên giường, xoay người từ trong túi xách lấy ra một chai rượu, nghiến răng mở nó đổ trực tiếp vào vết thương, cơn đau lên đến đỉnh điểm ngay lập tức, nhưng anh ta lại đột ngột nghiến răng để kiềm lại.

Vén chiếc áo sơ mi ra khỏi mặt, trên thắt lưng và bụng có một vết thương dài khoảng bảy tám phân, mặc dù đã được sát trùng nhưng máu vẫn không ngừng chảy ra, cũng may bản thân anh ta là sinh viên y khoa, nên cũng có khá nhiều kinh nghiệm.

Chờ cầm máu xong, anh ta bắt tay lấy kim chỉ từ trong túi đeo bên hông nhúng vào cồn để khử trùng đơn giản, nhét khăn vào miệng rồi hai bàn tay phối hợp với nhau để khâu lại từng chút từng chút một.

Chỉ riêng hành động này đã gần như lấy hết toàn bộ sức lực của anh ta, khi anh ta làm xong hết thảy, mồ hội trên lưng anh ta dường như đã làm ướt đẫm cả giường, tóc cũng ướt hết cả lên, nhìn anh ta như người vừa được vớt ra khỏi mặt nước, xấu hổ quá.

Sau khi lác mắt bôi thuốc xong xuôi, anh ta chỉ đơn giản dùng băng quấn lại, lúc này không lo được việc gì khác nữa, anh ta chỉ có thể dùng chút sức lực cuối cùng của mình thả lỏng người lên giường, sau khi dùng thuốc chống viêm, anh ta thậm chí còn không thể kéo chăn bông, chỉ có thể ngất đi.

Khi tỉnh lại, sắc trời bên ngoài đã hoàn toàn tối đen, điện thoại trong tay Vũ Nguyên Hải có hơn chục cuộc gọi đến, anh ta lật người ngồi dậy, anh ta chỉ cảm thấy cổ họng khô khốc, thậm chí còn không thể phát ra âm thanh. Chỉ sau khi uống ba cốc nước mới cảm thấy đỡ hơn chút ít.

Sau đó anh ta nhấc điện thoại ở gần đó và gọi lại.

Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.3 /10 từ 6 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status