Vô song

Quyển 7 - Chương 175




Thôi Bất Khứ không muốn nêu cao tên tuổi, hắn thích ẩn ở phía sau màn, bày mưu lập kế hơn.

Tuy địa vị của Tả Nguyệt cục đặc biệt, Tả Nguyệt sứ cũng có quyền hạn cực lớn, nhưng trước chuyến đi đến Lục Công thành, ngay cả Phượng Tiêu cũng chưa từng gặp Thôi Bất Khứ.

Cho đến lúc đi Tây Đột Quyết, bọn họ phá hư hiệp nghị của Sa Bát Lược Khả Hãn và A Ba Khả Hãn, ép Ngọc Tú trọng thương chạy trốn, làm Tây Đột Quyết hoàn toàn phải dựa vào Tùy Triều, lần này cho dù Thôi Bất Khứ không muốn nêu cao tên tuổi, danh tiếng của hắn cũng đã lan truyền nhanh chóng ở Đột Quyết rồi.

Quật Hợp Chân phụng lệnh Sa Bát Lược Khả Hãn đến Đại Hưng, quy thuận Tùy Triều, có thể nói là nghe danh vị Tả Nguyệt sứ này đã lâu.

Hai người đối mặt, Quật Hợp Chân hơi nhướng lông mày, vẻ kinh ngạc chợt lóe lên.

Hắn nghe nói thân thể Thôi Bất không được tốt, nhưng không nghĩ tới lại đến mức thế này.

Sắc mặt đối phương gần như sánh bằng khối bạch ngọc mà Tùy đế mới ban cho Quật Hợp Chân trước đây không lâu.

“Thời tiết giá rét, cho dù Thôi tôn sứ công vụ bề bộn, cũng mong phải bảo trọng mới được.”

Lời quan tâm phát ra từ miệng vị Thất vương tử này lại rất chân thành, không có một chút giả bộ nào.

Cũng như Quật Hợp Chân chưa từng gặp Thôi Bất Khứ, đây cũng là lần đầu Thôi Bất Khứ giao thiệp với vị Thất vương tử Đột Quyết này.

Đối phương mặc Hán phục, búi tóc cài trâm, lối ăn mặc độc nhất vô nhị như người Hán.

Khẩu âm là chính tông phương Bắc, có thể bởi vì là chính tông, ngược lại có chút quỷ dị.

Cặp mắt kia hiện lên màu xanh dẫm dưới ánh mặt trời, tựa như ôn nhu vô hạn, lại khiến người ta không nhìn rõ nông sâu.

“Đa tạ Thất vương tử quan tâm, Thôi mỗ vẫn luôn làm việc ở bên ngoài, hai ngày trước mới hồi kinh, cho nên chưa thể tới bái kiến, xin Thất vương tử thứ tội.”

Ánh mắt Quật Hợp Chân dời đi khỏi mặt hắn, quét qua nhóm cấm quân sau lưng Thôi Bất Khứ, chợt cười lên.

“Cho nên, Thôi tôn sứ liền dẫn nhiều người như vậy tới bồi tội sao?”

Sắc mặt hắn nhu hòa, có lẽ còn mang theo một ít huyết thống của người Hán, không hề có góc cạnh rõ ràng như nam nhân Đột Quyết.

Lúc nhếch khóe miệng lên rất dễ khiến người ta liên tưởng đến liễu tháng ba ở Giang Nam, lay động dưới gió nhẹ.

Nhưng Thôi Bất Khứ cũng không vì thế mà mềm lòng.

Hắn đã đi rất nhiều nơi, cũng gặp không ít người Đột Quyết.

Trong đó bao gồm cả những đứa trẻ có mẹ là người Hán, bị bắt đi Đột Quyết mới sinh con, cho nên con là hỗn huyết của Đột Quyết và Trung Nguyên.

Những người này lớn lên từ nhỏ ở Đột Quyết, bởi vì huyết thống mà bị kỳ thị, vì để được người Đột Quyết yêu thích tín nhiệm, bọn họ cần phải cố gắng hơn người Đột Quyết thuần huyết rất nhiều, thậm chí vì leo lên vị trí cao hơn mà càng phải không chừa thủ đoạn nào.

Ngọc Tú là như vậy.

Mà Quật Hợp Chân…

Thôi Bất Khứ chắp tay, chỉ là động tác này không có thành ý gì, nhìn có vẻ rất qua loa lấy lệ.

“Ngày mai là hội Phật, Bệ hạ muốn đích thân đến chùa Đại Hưng cầu phúc, kinh thành khó tránh khỏi có vài người có ý đồ xấu muốn nhân cơ hội đục nước béo cò, vì bảo vệ an nguy của Thất vương tử, cũng vì tình hữu nghị của Đại Tùy và Đột Quyết, chỉ có thể đưa ra hạ sách này, xin hãy thứ lỗi.”

Hắn hơi động ngón tay, Quan Sơn Hải huýt gió một tiếng, cấm quân phân ra hai phía trái phải, nhanh chóng bao vây phủ Thất vương tử lại.

Không ít tùy tùng thị vệ theo Quật Hợp Chân từ Đột Quyết đến vội chạy ra từ bên trong, thấy vậy thì giận dữ, dùng tiếng Đột Quyết chỉ trích uy hiếp Thôi Bất Khứ, nói loại này hành động này của hắn là muốn khơi mào chiến tranh.

Thôi Bất Khứ mặt không cảm giác, giống như không hiểu tiếng Đột Quyết.

So với tùy tùng thủ hạ của mình, Quật Hợp Chân vẫn ổn định ung dung, thậm chí còn có kiên nhẫn nói phải trái cùng Thôi Bất Khứ.

“Thôi tôn sứ, mặc dù ta đi tới thiên triều hầu hạ Bệ hạ, nhưng cũng không có nghĩa là chúng ta là gà nhà mặc cho người làm thịt, ngươi bảo Hoàng đế bệ hạ điều nhiều người tới đây như vậy, nếu ta một phong thư đưa về Đột Quyết, ngươi có biết sẽ dẫn đến sóng gió gì giữa hai nước không?”

Thôi Bất Khứ: “Để tránh kẻ xấu có ý đồ gây tổn thương cho Thất vương tử, ta cũng chỉ có thể ra hạ sách này, sau hội Phật ngày mai, lệnh cấm tự nhiên sẽ được bỏ, đến lúc đó Thất vương tử sẽ có thể tự do trở lại. Hãy vì tính mạng mà chịu ủy khuất một hai ngày, theo ta nghĩ, chắc ngài có thể hiểu được khổ tâm của Bệ hạ và triều đình.”

Hắn dừng một chút, ánh mắt nhìn Quật Hợp Chân mang theo ý tìm tòi nghiên cứu, “Hay là ngài muốn đi chỗ nào, hoặc là có tính toán khác phải rời khỏi nơi này mới có thể làm được?”

Quật Hợp Chân trả lại vẻ mặt vô tội: “Sợ rằng Thôi tôn sứ hiểu lầm rồi, ta chỉ lo lắng sau hội Phật, ngươi sẽ không dễ thu dọn thôi. Đến lúc đó, ngươi muốn giao phó với Hoàng đế bệ hạ, với Đột Quyết như thế nào?”

Thôi Bất Khứ: “Điều này cũng không cần Thất vương tử phí tâm.”

Quật Hợp Chân chân thành nói: “Ta đã nghe rất nhiều chuyện về Thôi tôn sứ, rất có hảo cảm với ngươi, không muốn nhìn thấy ngươi cắt đứt đường lui của mình đâu.”

Hắn dứt lời liền tiến lên mấy bước.

Quan Sơn Hải đưa tay đặt trên chuôi đao, né người muốn ngăn cản.

Nhưng Thôi Bất Khứ giơ tay lên ngăn hắn lại.

Quật Hợp Chân đến gần, hắn thấp giọng nói rõ từng chữ với Thôi Bất Khứ.

“Ngươi tạo ra huyên náo lớn như vậy, đã nghĩ đến việc thu dọn thế nào chưa?”

Thôi Bất Khứ hỏi ngược lại: “Thất vương tử cảm thấy đồng minh Tiêu Lý cực kì đáng tin, cho dù như thế nào cũng sẽ không bán ngươi sao?”

Quật Hợp Chân khẽ mỉm cười, lắc đầu một cái, lui về phía sau mấy bước, bỗng nhiên nói một câu chẳng liên quan gì.

“Hôm nay thời tiết không tệ.”

Thôi Bất Khứ còn chưa kịp suy nghĩ thâm ý của đối phương, liền nghe xung quanh có động tĩnh.

Cấm quân vốn có kỉ luật nghiêm minh bỗng nhiên xao động, bọn họ giống như đột nhiên quên mất thân phận của mình, châu đầu ghé tai, bàn luận sôi nổi.

Ngay cả tuấn mã dưới háng cũng lo âu bất an, lởn vởn tại chỗ, chủ nhân vội vàng nắm chặt giây cương, một tay đặt trên lưng ngựa trấn an, cũng không thể khiến nó hoàn toàn ổn định lại.

Lúc này, Thôi Bất Khứ nghe thấy giọng nói của Quan Sơn Hải.

Lần đầu tiên hắn nghe thấy giọng nói run rẩy sợ hãi của người vẫn trầm ổn như Quan Sơn Hải.

“Tôn sứ… Ngài nhìn bầu trời kìa!”

Có cái gì ở trên trời?

Cho dù Tiêu Lý và Quật Hợp Chân có bản lĩnh lớn hơn nữa, cũng không thể với tới trời cao.

Nhưng hắn phát hiện ra rất nhanh, ánh sáng xung quanh dần tối lại.

Ban ngày ban mặt, ánh nắng ban mai sáng rực rỡ chợt ngả về tây giống như hoàng hôn.

“Thiên cẩu thực nhật, là thiên cẩu thực nhật!” (*)

(*) Ý chỉ nhật thực: (chó trên trời ăn mất mặt trời) Từ xưa người TQ luôn coi nhật thực là điềm xui, dự báo sắp có tai họa.

“Mau trốn đi!”

“Như thế nào cho phải!”

Rất nhiều người đều mang vẻ mặt kinh hoảng, ngay cả cấm quân cũng không may mắn tránh khỏi.

Những người Đột Quyết bên cạnh Quật Hợp Chân cũng nhìn lên trời, lộ ra vẻ mặt kinh hoàng.

Còn có người đã bắt đầu tìm chỗ trốn khắp nơi.

Quan Sơn Hải miễn cưỡng lấy lại bình tĩnh, hét ra lệnh cấm quân an tĩnh lại.

Những chỗ có thể nhìn được, ngoại trừ Quật Hợp Chân và Thôi Bất Khứ, gần như không ai có thể ổn định như ban đầu.

Thôi Bất Khứ ngẩng đầu lên.

Ánh mặt trời đã không còn chói mắt nữa, bởi vì toàn bộ khối cầu đã bị bóng tối bao lại, cứ như bị thiên cẩu nuốt trọn một miếng.

Không cần rời khỏi nơi này, Thôi Bất Khứ cũng biết, lúc này ở kinh thành, thậm chí là những nơi ngoài kinh thành, nhất định là lòng người bàng hoàng, luống cuống hốt hoảng.

Sách cổ có nói——

Thái dương là tinh hoa của trời, chủ sinh dưỡng ân đức, quân cũng giống vậy. (quân = vua)

Nhật thực mất sáng, đây là tai ương của đế vị, trong vòng ba năm sẽ mất nước.

Quân hỉ nộ vô thường, giết người vô tội, vô lễ với trời đất, bỗng có quỷ thần, có nhật thực.

Từ xưa tới nay, cho dù là quan lại hay dân gian, phàm là điều có liên quan đến nhật thực, đều không phải ý tốt.

Tính nghiêm trọng của nó còn liên quan trực tiếp đến quan hệ quốc gia xã tắc.

Có thể thấy được điều này từ phản ứng của những người xung quanh.

Nhưng không đúng.

Tào thái sử quản lí lịch pháp thiên văn, có thể dự đoán được nhật thực, lại biết lòng dân sẽ khiến nền tảng lập nước dao động, sao Thái sử không báo trước cho Hoàng đế?

Hoặc là nói, Hoàng đế biết, nhưng chưa từng nói cho hắn?

Thôi Bất Khứ đã bác bỏ suy đoán này rất nhanh.

Rõ ràng Hoàng đế không biết chuyện này, nếu không nhất định sẽ nhắc nhở hắn.

Thôi Bất Khứ chống với đôi mắt của Quật Hợp Chân.

Người kia cười với Thôi Bất Khứ, ôn nhu như nước, u lam thâm thúy, đẹp mắt không thể diễn tả được.

Tựa như Thôi Bất Khứ là người hắn giao tấm chân tình, không hề phụ lòng.

Quật Hợp Chân không nói gì, nhưng Thôi Bất Khứ cảm thấy nhất định hắn đã ngờ tới chuyện hôm nay.

“Quốc gia vô đạo, nhật nguyệt bạc thực(*)!”

(*)Nhật nguyệt bạc thực: Nhật thực/Nguyệt thực toàn phần.

Thôi Bất Khứ bỗng nhiên nói, hắn cố ý cất cao giọng, lanh lảnh vang xa.

Rất nhiều người không tự chủ được nhìn về phía hắn.

“Trần quân chủ nước Nam Triều mê muội, phóng túng xa xỉ lâu như vậy, sủng ái gian phi, tà thần ở bên! Mà Đại Tùy ta, vạn vật đổi mới, quân minh thần hiền, đúng như mặt trời mọc ở đằng Đông! Một sáng một tối, đây là trời cao căn dặn, Đại Tùy ta sẽ hưng, mà Nam Trần lại bỏ mình! Nơi nào vương sư đến, nhất định thắng ngay từ trận đầu, thế như chẻ tre!”

Lúc Thôi Bất Khứ nói đến một nửa, Quan Sơn Hải biết ý đặt tay lên lưng hắn, truyền nội lực để khí tức của đối phương không bị rối loạn, giọng nói có thể truyền đi xa hơn.

Rất nhiều người đang lúc mất hết hồn vía, lời nói này không thể nghi ngờ là có hiệu quả rất lớn.

Khi nghe thấy nửa đoạn sau, mọi người cũng không tự chủ được mà nghĩ: Đúng vậy, Tùy Triều bây giờ mới lập nước được ba năm, Bệ hạ sửa luật pháp, giảm nhẹ hình phạt, công khai điển tịch, thu hút nhân tài, thấy thế nào cũng là tình cảnh phồn thịnh, sao có thể nói nhật thực này là của triều ta?

Nếu không phải nói đến triều ta, vậy thì giống như lời Thôi Bất Khứ nói, là chỉ về phương Nam, hoặc là chỉ đám người Đột Quyết lòng lang dạ sói trước mắt này!

Không cần Thôi Bất Khứ nói rõ, cấm quân dần tỉnh táo lại, cũng không hẹn mà cùng lộ ra sát ý với đám người Quật Hợp Chân.

So sánh với số lượng cấm quân, mấy người Quật Hợp Chân có vẻ khá mỏng manh, bị vây dưới áp lực này, lập tức cảnh giác mười phần, ai nấy đều che chắn bên cạnh Quật Hợp Chân, sợ bọn họ đột nhiên làm khó dễ.

Trên mặt Quật Hợp Chân hiện lên vẻ kinh ngạc.

Kinh ngạc này cũng không phải là vì nhật thực, cũng không phải là bởi vì tình cảnh biến hóa, mà là bởi vì hắn biết rõ ảnh hưởng của nhật thực đối với người Trung Nguyên, nó kinh khủng chẳng khác nào thần linh trên thảo nguyên của Đột Quyết nổi giận.

Mà Thôi Bất Khứ lại không bị ảnh hưởng, còn nghĩ ra cách đối phó trong thời gian ngắn như thế, miễn cưỡng ổn định cục diện, làm những cấm quân đang sợ hãi kia hóa thành địch ý với bên mình.

Sau khi kinh ngạc, Quật Hợp Chân cười lên.

“Thôi tôn sứ quả nhiên là danh bất hư truyền, có người từng nói qua với ta, ngươi là một trong những người khó đối phó nhất cả Đại Tùy, bây giờ ta mới thấy được.”

Thôi Bất Khứ căn bản không có ý nói nhảm với hắn, lúc này bảo Quan Sơn Hải bao vây phủ Thất vương tử thật chặt, sau đó quay đầu đi về hướng cung Đại Hưng.

Nhưng không cần chờ hắn đi đến cửa cung, đã có hai người chờ gặp hắn báo cáo tin tức.

Một người trong đó là Tần Diệu Ngữ.

Nàng phụng mệnh giám thị Trịnh Dịch, để tránh việc ông ta chết không rõ nguyên nhân như hai con quỷ xui xẻo là Lưu Phưởng và Lý Mục.

Nhưng vốn tưởng rằng nhiệm vụ dễ như trở bàn tay, Tần Diệu Ngữ không nghĩ tới lại ra chuyện rắc rối.

Bởi vì Trịnh Dịch đã chết.

Một người khác chính là Minh Nguyệt.

Hắn vốn phụng mệnh vào cung yết kiến, kết quả lại biết được một tin khác sau nhật thực, liền vội vàng tới báo cho biết Thôi Bất Khứ.

Thái sử Tào Hồng Nguyên cũng đã chết.



Tác giả có lời muốn nói:

Lúc này, Phượng Nhị đang ở trong lao ngục: …Mùi gì thế nhỉ?

(Mùi cái b* vợ anh cho người đưa đến đấy, trêu vợ cho lắm vào =]]]]]]])
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Bạn chấm truyện được mấy điểm!
loading...
DMCA.com Protection Status