Vô tận đan điền

Chương 1315: Biểu ca (2)

Thành chủ Mẫn Ngạn không thể chậm trễ khách quý, chuyên môn tổ chức yến hội, mở tiệc chiêu đãi biểu ca, cao nhân kia cùng với một ít nhân vật nổi tiếng của Thiết Long Thành, Mẫn Tích Tích tới là muốn mời Nhiếp Vân tham gia.

- Đệ tử Vân Vũ Tông? Ta vừa vặn đi xem...

Nghe rõ chuyện gì xảy ra, Nhiếp Vân cũng không cự tuyệt.

Vân Vũ Tông là tông môn lớn nhất trong phương viên trăm vạn dặm, trước kia liền nghe nói qua, nếu có cơ hội lời nói, hắn muốn vào tông môn tìm kiếm một ít tin tức về Đạm Đài gia tộc, lúc này có thể nhìn thấy đệ tử Vân Vũ Tông, đương nhiên sẽ không cự tuyệt.

Lại nói, Tiểu Long ở trên bờ vai nghe được yến hội, nước miếng liền chảy tới trên người hắn, nếu không đi thực hoài nghi thằng này sẽ ăn luôn cả mình.

- Đa tạ Nhiếp Vân tiền bối, Tích Tích còn có một chuyện thỉnh cầu, hi vọng tiền bối đáp ứng!

Thấy thiếu niên đáp ứng, Mẫn Tích Tích lộ ra vẻ hưng phấn, bất quá ngay sau đó lại lộ vẻ do dự, nói tiếp.

- Cứ nói đừng ngại!

Nhiếp Vân nói.

- Biểu ca ta từ nhỏ đến lớn đều là thiên tài, năm nay mới mười chín tuổi đã đạt đến Chân Tiên sơ kỳ, cho nên... tính cách có chút ngạo mạn, hi vọng tiền bối có thể thông cảm thoáng một phát...

Sắc mặt đỏ lên, Mẫn Tích Tích chậm rãi nói.

- Tốt!

Nhiếp Vân gật đầu.

Người ngạo mạn bái kiến nhiều rồi, chỉ cần không chọc tới trên đầu hắn, cũng không có gì.

- Đa tạ tiền bối!

Sắc mặt Mẫn Tích Tích đỏ lên.

- Bên này mời!

Thân thể mềm mại đi thẳng về phía trước.

Tuy Mẫn Tích Tích bị thương hai năm, không khác sống đời thực vật, nhưng vô luận dáng người hay khí chất, cũng không vì thời gian bị bệnh mà giảm sút, từ trong ra ngoài để lộ ra thành thục khêu gợi.

Đối với nàng có xinh đẹp hay không, vóc người đẹp hay không, Nhiếp Vân không thèm để ý, Phù Thiên đại lục đã có rất nhiều nữ hài để cho hắn sứt đầu mẻ trán rồi, đối với cái này thật không muốn chạm phải.

Theo sát ở sau lưng nữ hài, chỉ chốc lát liền đi vào đại điện của phủ thành chủ, xa xa liền chứng kiến cả gian phòng đèn đuốc sáng trưng, cực kỳ náo nhiệt.

Thành chủ Mẫn Ngạn không ở bên trong, trong điện nâng ly cạn chén, đều là một đám người trẻ tuổi.

- Những cái này đều là thanh niên tài tuấn của Thiết Long Thành, biểu ca ta không thích cùng mấy trung niên nhân dáng vẻ già nua nặng nề ở chung một chỗ, cho nên phụ thân tìm đều là người trẻ tuổi, như vậy có thể có chủ đề chung...

Tựa hồ thấy được Nhiếp Vân trong mắt hấp dẫn, Mẫn Tích Tích giải thích.

- Tích Tích, ngươi đã đến rồi!

Hai người mới vừa vào đại điện, trong đám người có một thanh niên cao lớn trong mắt thả ra tinh quang, đi nhanh tới.

Người thanh niên này trước ngực có một huy chươ ng hình Vân Vũ, ngọc thụ lâm phong, trong mắt mang theo kiêu ngạo, xem ra hẳn là biểu ca của nàng rồi.

- Biểu ca, ta đến giới thiệu cho ngươi thoáng một phát, vị này là Nhiếp Vân tiền bối cứu ta!

Mẫn Tích Tích không để ý tới biểu ca nhiệt tình, vội vàng quay người chỉ Nhiếp Vân, giới thiệu một câu.

- Nhiếp Vân tiền bối, vị này chính là biểu ca của ta, Diệp Tần!

- Tiền bối? Nguyên lai là Nhiếp huynh đệ, mời ngồi, mời ngồi!

Nhiếp Vân cũng không che lấp khí tức, vị biểu ca Diệp Tần này liếc thấy ra hắn chỉ là Tiên Lực cảnh trung kỳ, trong mắt hiện lên một tia khinh thường, ngay cả xưng hô “tiền bối” cũng đổi thành rồi Nhiếp huynh đệ.

Đối với thái độ của hắn, Nhiếp Vân không thèm để ý, sóng to gió lớn thấy nhiều lắm, với hắn mà nói, Diệp Tần này chỉ là loại không có giáo dưỡng mà thôi, không đáng quan tâm.

Lúc này không để ý tới khinh miệt trong mắt hắn, tùy tiện tìm vị trí ngồi xuống.

- Hì hì, thật nhiều thức ăn ngon!

Vừa ngồi xuống, Tiểu Long chứng kiến trên mặt bàn tràn đầy rượu và thức ăn, mùi thơm ngát xông vào mũi, hưng phấn đến cái đuôi vểnh lên.

Vèo... lẻn đến trên bàn, thỏa thích ăn uống.

- Ha ha!

Chứng kiến thằng này lễ nghi gì cũng không giảng, không hề che lấp ăn liên tục, vẻ mặt Nhiếp Vân bất đắc dĩ.

- Hừ! Đồ vật không có quy củ!

Tiểu Long đang ăn vui vẻ, đột nhiên cách đó không xa vang lên một tiếng hừ lạnh, Nhiếp Vân quay đầu nhìn lại, chỉ thấy một thanh niên sắc mặt xanh lét, nhìn về phía một người một Long, vẻ mặt khinh miệt.

Người thanh niên này ăn mặc tương tự Diệp Tần, trước ngực cũng có một huy chươ ng của Vân Vũ Tông, chỉ là tu vi hơi thấp hơn Diệp Tần, Tiên Thể cảnh trung kỳ.

Bên cạnh hắn ngồi một sư tử lông vàng mạnh mẽ, bộ lông sáng bóng xinh đẹp, nhất cử nhất động mang theo khí phách vương giả, không ai bì nổi.

Xem ra thanh niên này hẳn là một vị Tuần Thú sư, sư tử mạnh mẽ kia đúng là yêu sủng của hắn.

- Nhiếp Vân tiền bối, vị này là cao nhân biểu ca mang đến, Vương Trọng, một vị Khu Tu sư Ngân Vân nhị phẩm!

Thanh niên hừ lạnh, Mẫn Tích Tích cũng nghe được, sợ xuất hiện mâu thuẫn, vội vàng tiến lên giới thiệu.

- Vương Trọng tiền bối, đây là Nhiếp Vân tiền bối cứu ta, là một vị Khu Tu sư Kim Vân nhất phẩm!

- Khu Tu sư Kim Vân? Khu Tu sư Kim Vân phải có ít nhất hai thiên phú đặc thù bài danh trước 30, ta xem thằng này không phải là mua danh chuộc tiếng chứ!

Không để ý tới Mẫn Tích Tích giới thiệu, Vương Trọng cười lạnh một tiếng, ngôn ngữ mang theo cay nghiệt.

- Vương Trọng sư huynh nói rất đúng, đầu năm nay người xấu quá nhiều, biểu muội ngươi có chút đơn thuần, ngàn vạn lần đừng để tiểu nhân lừa!

Diệp Tần phụ hoạ theo đuôi, nhìn về phía Nhiếp Vân, khóe miệng giương lên.

- Nhiếp Vân tiền bối...

Nghe được hai người nói, sắc mặt Mẫn Tích Tích đỏ lên, vẻ mặt lo lắng nhìn về phía Nhiếp Vân, sợ hắn bởi vậy tức giận.

- Không có việc gì, xem ra nơi này cũng không chào đón ta, đã như vậy, ta trước cáo từ!

Chẳng muốn so đo với hai đệ tử Vân Vũ Tông này, Nhiếp Vân ôm quyền đi ra ngoài điện.

- Cáo từ? Có phải bị chúng ta vạch trần ngụy trang, không có ý tứ ở lại hay không? Hừ, chẳng lẽ thực cho rằng Mẫn Tích Tích cô nương đơn thuần, có thể tùy ý lừa gạt?

Vương Trọng cười lạnh một tiếng.

Rống!

Nương theo tiếng cười, sư tử bên cạnh hắn tựa hồ nghe được mệnh lệnh, lập loè đi vào trước điện, mang theo khí phách vương giả, chặn đường đi của Nhiếp Vân.

- Cái này là Kim Mao Sư Vương trong truyền thuyết, thật uy vũ a!

- Quá khí thế, nghe nói là vua của rừng rậm, có được thực lực Chân Tiên cảnh, có thể thu nó làm yêu sủng, quá mạnh mẽ...

Cảm nhận được sư tử mạnh mẽ tản mát ra uy thế, “thanh niên tài tuấn” trong phòng đều sững sờ, mỗi người ánh mắt lộ ra lửa nóng.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 5.6 /10 từ 13 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status