Vô tận đan điền

Chương 2259: Chẳng lẽ là hắn? (1)

- Vâng!

Thấy lão tổ cũng không trách phạt, Kiền Huyết hoàng đế thở ra một hơi.

Tuy hắn đứng ở đỉnh phong của Kiền Huyết đại lục, là thiên chi kiêu tử, không ai dám phản bác ý niệm của hắn, ở trước mặt lão tổ chúa tể lại không khác gì hài tử, không dám có ý kiến phản bác.

Hai ngàn chín trăm chín mươi chín đầu đại đạo và ba ngàn đại đạo, cho dù kém một đại đạo nhưng lại có khác biệt như thiên địa, không thể so sánh.

Có thể nói lão tổ muốn đánh chét Kiền Huyết hoàng đế sẽ không sử dụng chúa tể thần binh phòng ngự, một ý niệm cũng làm được.

Chính bởi vì chênh lệch như thế, Kiền Huyết hoàng đế không dám có chút thái độ ngỗ nghịch, lúc này nhanh chóng mang tư liệu kỹ càng của Nhiếp Vân ra.

- Ta biết rồi!

- Ta sẽ giết người này, hiện tại ta đang ở một tuyệt địa, trong thời gian ngắn ra không được, tam giới chiến trường mở ra mới thuận lợi rời đi, ngươi cẩn thận lưu ý tung tích của hắn, tùy thời bẩm báo, một khi xuất hiện ta sẽ ra tay.

Lão giả thản nhiên nói.

Nghe khẩu khí của hắn cũng không phải bản tôn, mà chỉ là một ý niệm hình thành.

Chỉ là ý niệm đã có thực lực như thế, làm cho Kiền Huyết hoàng đế run rẩy không thôi, bản tôn mạnh cỡ nào?

- Vâng!

Kiền Huyết hoàng đế liền vội vàng gật đầu, trên mặt đầy vui mừng.

Có chúa tể lão tổ đồng ý, có thể đoán được Nhiếp Vân hẳn phải chết không thể nghi ngờ!

- Tốt rồi, ta đi trước, có tin tức gì báo cho ta.

Sau khi thu Hỗn Độn Vương Phù Lệnh vào trong tay, thân ảnh lão giả biến mất sâ trong không gian, mặc dù thực lực như Kiền Huyết hoàng đế cũng không thấy rõ hắn đi nơi nào.

Hô!

Âm thanh dần dần biến mất, thông đạo cầu vồng trước mắt không còn, không gian khôi phục như cũ giống như chưa từng xảy ra cái gi.

- Cung tiễn lão tổ!

Kiền Huyết hoàng đế cung kính đứng tại chỗ một hồi, thấy lão tổ đã rời đi thật sự, lúc này mới thở ra một hơi, ánh mắt tỏa ra hào quang sáng ngời.

- Tiểu tử, có thể làm cho ta mời lão tổ ra tay giết ngươi, ngươi cũng đủ tự ngạo!

Trong tiếng hừ lạnh, thân hình lóe lên sau đó bay thẳng về Kiền Huyết hoàng cung.

Đối phương cướp đi Kiền Huyết Long Ấn, gây ra động tĩnh lớn như thế phải xử lý thích đáng, bằng không nhất định sẽ sinh ra biến cố to lớn, hơi không cẩn thận, Kiền Huyết hoàng triều cũng bị diệt.

- Rốt cục thành công!

Sâu trong hỗn độn hải dương, Nhiếp Vân lại biến Thiên Huyền điện thành hạt bụi, vuốt vuốt Kiền Huyết Long Ấn, thở ra một hơi.

Vất vả một phen cũng thành công!

Hành động lúc trước xem như thuận lợi, trên thực tế lại cửu tử nhất sinh, hơi không cẩn thận sẽ bị nhốt trong hoàng cung khó thoát ra ngoài.

May mắn hắn ngay từ đầu đã luyện hóa Kiền Huyết Long Ấn, từ đó làm trận pháp trong hoàng cung không cách nào ảnh hưởng lên hắn, bằng không hắn thật khó tránh thoát.

Sưu sưu sưu!

Thiên Huyền điện chấn động, hỗn độn hải dương sôi trào một hồi, mấy thân ảnh bay tới.

Bàn tay Nhiếp Vân mở ra, chính là đám người tháp chủ, Mị Cơ, Vạn Lực Vương.

Từ khi hắn đi vào hoàng cung thì bọn họ cũng lặng lẽ rời khỏi hoàng thành ẩn thân hỗn độn hải dương, lúc này mới chạy tới tụ tập.

Các nàng đi tới nơi này và chờ đợi một thời gian, hải dương quay cuồng, hai phân thân của Nhiếp Vân cũng xuất hiện nơi đây và dung hợp với bản tôn.

Hai đại phân thân, một tay cầm Cương Vực Đồ, tay kia cầm Thiên Tâm Đằng, cường giả nửa bước chúa tể tiểu tam trọng cũng khó có thể đối kháng, muốn chạy trốn ai có thể ngăn cản?

- Được rồi, mọi người tới đông đủ, lần này xem như hữu kinh vô hiểm, không có tổn thất nào.

- Thiên Tâm Đằng, Vạn Lực Vương, Huyền Thiền Vương, Thanh Diệp vương, các ngươi cắn nuốt bốn thi thể này đi, sẽ giúp các ngươi gia tăng thực lực đấy.

Thấy mọi người đã tới đông đủ không có bất kỳ tổn thương nào, Nhiếp Vân thở ra một hơi, tiện tay ném thi thể bốn tên cường giả nửa bước chúa tể vừa giết ra ngoài.

Thiên Tâm Đằng, Vạn Lực Vương là tính mạng thượng cổ không phải tu luyện đại đạo, mà là thôn phệ lực lượng tấn cấp, bốn thi thể này có trợ giúp lớn với chúng.

- Đa tạ chủ nhân!

Vạn Lực Vương và yêu sủng khác nhìn thấy đều là thi thể nửa bước chúa tể nên hưng phấn đỏ mắt.

- Ha ha!

Khẽ cười một tiếng, Nhiếp Vân không để ý tới bọn chúng, lúc này nhìn sang thân thể bất động của Nhiếp Đồng.

Tinh thần ý thức tiến vào thân thể của hắn.

Lúc này hai cổ ý thức giao chiến kịch liệt như cũ, trong thời gian ngắn không nhìn ra ai thắng thua, lúc này Nhiếp Đồng không còn tinh lực nói chuyện với hắn, đứng tại chỗ xem một hồi nhưng không nhìn ra cái gì, Nhiếp Vân đành phải tạm thời lui ra ngoài.

Ý thức Nhiếp Đồng thanh tỉnh, sau khi hắn cướp đoạt Kiền Huyết Long Ấn, tác dụng là gì thì hắn không biết.

- Đúng rồi, Nhiếp Đồng nói tổng cộng cần làm ba chuyện, đã làm được chuyện đầu tiên, sẽ tự động xuất hiện chuyện thứ hai, chỉ có ba chuyện đều hoàn thành mới có thể giúp hắn cướp đoạt tư cách phong vương.

Triệt để biến thành Tu La Vương!

Trong nội tâm khẽ động, nhớ tới Nhiếp Đồng từng bàn giao, hắn lật cổ tay và cầm ngọc bài.

Ông!

Quả nhiên ngọc bài xuất hiện biến hóa, trước kia là Kiền Huyết Long Ấn, hiện tại hào quang lóe lên xuất hiện một nhóm chữ khác.

- Việc này...

Nhìn kỹ chữ phía trên, Nhiếp Vân cũng phải sững sờ.

Phía trên có ghi: luyện hóa thiên địa lục đạo.

Thiên địa lục đạo là căn cơ hắn sinh tồn và phát triển, Đạm Thai Lăng Nguyệt diễn hóa thành Thiên Đạo, muốn hắn luyện hóa lục đạo làm gì?

Nhiếp Vân cau mày.

Hắn tin tưởng an bài của đệ đệ nhưng hiện tại hắn lại sinh ra dao động.

Thiên địa lục đạo có tầm quan trọng với hắn thế nào thì Nhiếp Đồng nên biết, luyện hóa lục đạo, tương đương luyện hóa ý chí thiên địa, như vậy tương đương luyện hóa Đạm Thai Lăng Nguyệt, nàng không có khả năng khôi phục, chuyện này hắn không làm.

Nhìn chữ trên ngọc bài, vì sao phải làm như vậy, làm như vậy làm gì, không có chút nhắc nhở nào, lúc này Nhiếp Vân không biết nên làm sao bây giờ.

Bằng vào thủ đoạn của hắn hiện tại, đừng nói luyện hóa thiên địa lục đạo, cho dù thế giới Cửu Thiên, Đại Hiên Hỗn Độn Giới cũng có thể luyện hóa tùy ý, nhưng một khi luyện hóa thế giới, cả thế giới đều sẽ biến thành ý thức của mình và giống như không gian dung khí, chỉ nghe theo lời mình, Đạm Thai Lăng Nguyệt thân là Thiên Đạo đứng mũi chịu sào, sẽ bị gạt bỏ đầu tiên.

- Nhiếp Đồng sẽ không gạt ta, làm như vậy tất nhiên là có mục đích.

Thở ra một hơi, ánh mắt Nhiếp Vân kiên định lần nữa.

Cho dù kiếp trước kiếp này, Nhiếp chính là thiếu niên đơn thuần trong lòng hắn, vì hắn cam nguyện ngăn cản một trăm ba mươi bảy kiếm không lay chuyển, trên ngọc bài viết như thế khẳng định có mục đích.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 5.6 /10 từ 13 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status