Vô tận đan điền

Chương 2289: Chiến đấu cùng cường giả chúa tể

- Nhiếp Vân? Hắn chính là Nhiếp Vân?

- Nhiếp Vân thứ chín mươi bốn trong Bách Cường Đồ?

- Khó trách có thể tiện tay xuất ra Hỗn Độn Vương Thạch, có thể đi vào Bách Cường Đồ, mỗi một người đều là siêu cấp cường giả...

Nghe được Úc Vĩnh xưng hô, mọi người thế mới biết vị thiếu niên tuổi không chính là Nhiếp Vân thanh danh hiển hách thời gian gần đây, bọn họ nhìn nhau và khiếp sợ không thôi.

Đơn thương độc mã xâm nhập Kiền Huyết hoàng triều cướp đi Kiền Huyết Long Ấn, danh khí thật sự quá lớn, lớn tới mức ai cũng nghé mắt nhìn.

Có người khiếp sợ, cũng có người có ý khác, sư huynh đệ vừa rồi xuất ra năm cái thế giới nhìn nhau, bọn họ nhìn thấy tham lam trong mắt đối phương.

Bách Cường Đồ có viết kỹ càng, Nhiếp Vân có được chúa tể thần binh, hiện tại lấy ra Hỗn Độn Vương Thạch, nếu như có thể đánh chết hắn, từ đó chỗ tốt to lớn có thể tưởng tượng.

Không biết mọi người đều có mục đích riêng phải đạt được, Nhiếp Vân theo sát sau lưng Úc Vĩnh, đi vào đình viện lớn và yên tĩnh.

Vừa tiến vào đình viện, Nhiếp Vân bị một bóng lưng hấp dẫn, nhìn không lớn nhưng lại giam cầm không gian chung quanh, cũng hấp dẫn tất cả ánh mắt của mọi người.

- Cường giả chúa tể?

Đồng tử co rụt, sắc mặt Nhiếp Vân biến hóa.

Người trước mắt tuyệt đối là cường giả chúa tể.

- Ha ha, hảo nhãn lực, trước kia ta vốn cho rằng ngươi may mắn đạt được chúa tể thần binh, thực lực chân thật không thể đứng ở vị trí chín mươi bốn, cảm thấy có bất công, hiện tại xem ra quả nhiên có bất công, chẳng qua thứ tự của ngươi hơi thấp.

- Chỉ cần linh hồn cấp chúa tể cấp bậc, dưới chúa tể ít có người chiến thắng.

Bóng người dường như nghe được Nhiếp Vân nói chuyện, hắn xoay người lại.

Đó là trung niên nhân gương mặt hiền lành, tuy là cường giả chúa tể nhưng không có tận lực làm ra vẻ uy nghiêm, hắn giống như đại thúc nhà bên, hai hàng chân mày mang theo vui vẻ nhàn nhạt.

- Bái kiến chúa tể!

Nhiếp Vân biết rõ đối phương cố ý không có sinh ra uy áp, cũng không phải thực lực không đủ, hắn cũng không dám bất kính nên khom người chào.

- Gọi ta Thần Quân!

Trung niên nhân Thần Quân cười nói.

- Thần Quân chúa tể!

Nhiếp Vân suy nghĩ một chút và nhìn vào Bách Cường Đồ, quả nhiên không có cái tên này.

Xem ra cái gọi là Bách Cường Đồ cũng không rõ, vẫn có rất nhiều người không có tên trên đó.

- Ân, ý của ta chắc hẳn Úc Vĩnh đã nói cho ngươi biết!

Thần Quân nói.

- Vâng!

Nhiếp Vân gật đầu.

Giao dịch với chúa tể, mặc dù biết rõ đối phương cố kỵ thân phận, không có khả năng chơi xấu nhưng hắn vẫn cảm thấy áp lực cường đại.

- Yên tâm đi, nếu là giao dịch, tất cả dựa theo tâm mà làm, ngươi chờ một chút, mười cái đại thế giới cấp một, mặc dù là ta cũng không phải tiện tay có thể lấy ra!

Thần Quân cười nói.

- Vâng!

Nhiếp Vân chấp nhận.

Đại thế giới cấp một là têế giới gần với thế giới vương cấp nhưng người mạnh nhất trong đó sẽ không yếu hơn mình, tìm được mười cái thế giới như vậy, hơn nữa còn luyện hóa, cường giả chúa tể cũng không rất dễ dàng.

- Dù sao cũng rãnh rỗi, vừa vặn ta muốn xem thực lực và thủ đoạn của ngươi.

Thần Quân vung tay vẽ một cái, Nhiếp Vân lập tức cảm thấy tiểu viện biến hóa, dường như hắn lập tức tiến vào thế giới khác, hai người đứng trên ngọn núi nguy nga đối diện với nhau.

- Vậy thì tốt, ta sẽ không khách khí!

Thấy đối phương muốn thử thực lực và thủ đoạn của mình, Nhiếp Vân cũng biết thực lực chúa tể rất mạnh, lúc này cũng không cự tuyệt, hắn thét dài, trường kiếm chúa tể thần binh xuất hiện trong lòng bàn tay.

Cổ tay run lên, linh hồn khổng lồ rót vào trong trường kiếm, kiếm khí đáng sợ đâm thẳng vào Thần Quân.

Thần Quân bố trí tiểu thế giới bị kiếm khí đánh vỡ vụn tầng tầng, từng gợn sóng xuất hiện, chỉ trong nháy mắt đánh tới trơớc mặt của hắn.

- Rất không tồi!

Sắc mặt Thần Quân vẫn không thay đổi, cũng không xuất thần binh, hắn điểm một chỉ về phía trước.

Ông!

Một đạo lực lượng chấn động đánh tới, kiếm ý cường đại biến mất trong nháy mắt, không gian chấn động khôi phục như cũ.

Đăng đăng đăng đăng!

Nhiếp Vân liên tục lui về phía sau bảy tám bước, đôi mắt mở to.

Hắn có thể cảm nhận rõ ràng, vừa rồi lực lượng đối phương đã co rút, bằng không trưởng kiếm của hắn bị tổn thương nghiêm trọng.

- Việc này...

Chẳng lẽ đây là thực lực của cường giả chúa tể? Quá cường đại a!

Vốn cho rằn hắn có linh hồn chúa tể, chúa tể thần binh, cho dù đối mặt cường giả chúa tể vẫn có thể chiến một trận, hiện tại xem ra còn kém xa, cả hai không cùng cấp bậc.

- Ngươi công kích rất lợi hại, ta biết rõ đây không phải tuyệt chiêu mạnh nhất của ngươi, động thủ đi.

- Dùng sức chiến đấu mạnh nhất của ngươi, yên tâm, không cần sợ làm ta bị thương!

Thấy hắn ngạc nhiên như vậy, Thần Quân cười nói một tiếng.

- Tốt!

Ánh mắt Nhiếp Vân ngưng trọng.

Vừa rồi chỉ là chiêu thăm dò, cũng không phải công kích mạnh nhất của hắn, nghe nói như thế, biết rõ không xuất ra bản lĩnh thật sẽ không thể làm gì được đối phương, hít sâu một hơi, trường kiếm hóa thành kêếm hóa trên không trung, lập tức hình thành một đạo hào quang trắng noãn.

Liên Nguyệt kiếm!

Hắn đã lâu không sử dụng Liên Nguyệt kiếm, cũng không phải bộ kiếm pháp này không theo kịp thực lưc của hắn, mà là không có người đáng giá hắn ra tay.

Ầm ầm!

Kiếm quang bén nhọn ngưng tụ vào một điểm rồi đột nhiên nổ tung, giống như một thế giới nổ tung, hỗn độn hải dương sôi trào, công kích còn mạnh hơn vừa rồi gấp bội.

- Lợi hại!

Trong mắt Thần Quân mang theo vẻ kinh ngạc, dường như không nghĩ tới một cường giả nửa bước chúa tể có thể phóng xuất ra tuyệt chiêu cường đại như thế.

Tuy ngạc nhiên nhưng hắn không lui về phía sau, biến chỉ thành chưởng đẩy về phía trước.

Ầm ầm ầm!

Lực lượng cường đại sôi trào, lòng bàn tay va chạm với mũi kiếm, Nhiếp Vân cảm thấy lực lượng hung mãnh đang truyền vào thân kiếm, lần này lại không có khống chế được cho nên hắn phun máu tươi bay về phía sau.

Hô!

Một lát sau, Nhiếp Vân dừng lại, hắn bay trở về và ôm quyền.

- Đa tạ chúa tể hạ thủ lưu tình!

Vừa rồi hắn dùng ra toàn bộ thực lực nhưng cảm nhận được lực lượng đối phương thâm bất khả trắc, có thể đoán được đối phương không nương tay thì hắn đã chết.

Khó trách cường giả chúa tể có danh khí lớn nhưt thế, mỗi người đều không dám phản kháng, quả nhiên đáng sợ!

Trải qua giao thủ hai chiêu, Nhiếp Vân biết rõ, cho dù thực lực của hắn có mạnh hơn gấp mười gấp trăm lần, chỉ sợ cũng không thể thắng đối phương.

Cấp độ tính mạng cả hai khác nhau, hoàn toàn không phải cùng mội khái niệm.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 5.6 /10 từ 13 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status