Võ thần nghịch thiên: Ma phi chí tôn

Quyển 2 - Chương 41: Hỏa Phượng Hoàng bị dọa nằm xuống



Edit: Thiên Hạ Đại Nhân

“Trận đấu này…… Ta đáp ứng rồi.”

Quân Thanh Vũ nâng đôi mắt thanh lãnh lên, ánh mắt nhìn thẳng vào khuôn mặt lạnh lùng của Lam Y Lăng, giọng nói lạnh nhạt như gió giống như đang nói một chuyện không liên quan đến mình.

Tự tin?

Không sai, giờ khắc này, mọi người thấy được từ trên người thiếu nữ đó là cảm giác tự tin kia.

“Chúng ta đi thôi.” Lam Y Lăng phất tay, mắt lạnh đảo qua khuôn mặt tuyệt mỹ của thiếu nữ, trong đôi mắt xinh đẹp lạnh băng vô tình, nàng từ từ thu ánh mắt lại, cũng không quay đầu lại đi về phía hang động kia.

Tiểu Hoàng Nhi chớp mắt to ngập nước, khuôn mặt nhỏ ngây thơ nở nụ cười sáng lạn, nụ cười kia như là một tia nắng mặt trời, rực rỡ khiến người ta bất giác lóa mắt.

Tuổi như thế đã loá mắt như vậy, sau khi tiểu nữ hài này lớn lên tất nhiên là người khuynh quốc khuynh thành.

“Mẫu thân, chúng ta cũng đi thôi.”

Tiểu Hoàng Nhi đáng yêu nói.

Quân Thanh Vũ nhẹ nhàng gật đầu, quay đầu nhìn Liễu Thiếu Ngọc và mọi người tiểu đội Phong Vân, khóe môi khẽ cong lên: “Liễu hồ ly, chúng ta xuất phát thôi.”

Liễu Thiếu Ngọc phật một tiếng mở quạt xếp ra, khuôn mặt như ngọc nở nụ cười động lòng người, giọng nói ôn nhuận kia từ từ vang lên ở trong buổi trưa yên tĩnh, thấm vào ruột gan: “Được.”

Trong hang động, Phượng Hoàng rên rỉ như là đang khóc lóc cái gì đó, từng tiếng truyền vào tai của mọi người. Mà với tiếng rên rỉ này, vô số ngọn lửa từ trong động xông ra, dưới nhiệt độ nóng bỏng, lại không có người dám anh dũng làm vật hi sinh đi đấu tranh.

“Mẫu thân, nó đang khóc.”

Tiểu Hoàng Nhi nắm chặt lấy tay của Quân Thanh Vũ, khẽ mím môi hồng: “Hình như là nó bị thương không nhẹ, mẫu thân, con muốn cứu nó.”

“Vậy cứu đi.”

Quân Thanh Vũ nở nụ cười nhàn nhạt.

Từ khi trùng sinh tới nay, nàng đã không phải là một người cứu người bị thương, lúc trước trợ giúp cự long màu đỏ cũng chỉ là nghĩ đến lực lượng trong thân thể đầy vết thương kia của nó, nhưng mà bây giờ nàng đòng ý cứu Phượng Hoàng kia, chỉ là bởi vì —— đây là thỉnh cầu của Hoàng Nhi.

“Chúng ta vào xem.”

Khuôn mặt tuyệt sắc lạnh băng hơi trầm xuống, trong mắt Lam Y Lăng hiện lên một tia sáng, nàng nâng bước chân đi vào trong hang động như lửa kia.

Nhiệt độ đánh tới khiến người ta muốn lùi bước, nhưng chỉ cần nghĩ đến Phượng Hoàng cường đại kia, mọi người đành đánh bạo đi theo phía sau Lam Y Lăng.

Tính người vốn tham lam, vì lực lượng cường đại, dù là dùng sinh mệnh đi mạo hiểm thì một số người cũng là nghĩa vô phản cố……

“Lam Nhi sư tỷ, cẩn thận!” Tay của Nghiễm Thiên Vũ cầm trường kiếm, đi theo ở phía sau Lam Y Lăng, khuôn mặt anh tuấn hiện ra vẻ thận trọng.

Cho dù bốn người liên thủ, nhưng địch nhân là Hỏa Phượng Hoàng Tiên Thiên……

Càng đi vào thì nhiệt độ kia cũng càng nóng, có một só người đã không chịu nổi cảm giác nóng cháy này mà tê liệt ngã xuống xuống, Quân Thanh Vũ nhíu mày lại, quay đầu nhìn mọi người tiểu đội Phong Vân hơi thở đã rõ ràng không đều ở phía sau.

“Các ngươi ở lại đây, ta và Liễu Thiếu Ngọc còn có Hoàng Nhi đi là đủ rồi.”

“Không được!” Ba Lâm sốt ruột: “Đối phương là linh thú cấp bậc Tiên Thiên, thực lực vô cùng cường đại, sao chúng ta có thể để một mình đội trưởng ngươi đi mạo hiểm? Tuyệt đối không thể!”

Sắc mặt của Quân Thanh Vũ trầm xuống, lạnh giọng nói: “Đây là mệnh lệnh!”

Nhìn thấy khuôn mặt của mọi người trầm xuống, Quân Thanh Vũ hạ giọng lại: “Ba Lâm, ta tin tưởng thực lực của ngươi, nhưng mà ở trong tiểu đội Phong Vân này có rất nhiều thành viên yếu, bọn họ không chịu nổi lực lượng này, nói không chừng còn chưa tìm được Phượng Hoàng đã ngã xuống, nhưng nguy cơ nơi này cũng rất mạnh, chỉ là để bọn họ lại một mình ta cũng không yên tâm, cho nên, ta muốn ngươi ở lại nơi này tọa trấn, chờ ta trở lại.”

Ba Lâm trầm mặc xuống, hắn biết Quân Thanh Vũ nói chính là sự thật, nhiệt độ khí áp trong hang động và đều quá cường đại, với thực lực của tiểu đội Phong Vân không nhất định có thể đi đến cuối cùng.

“Ta hiểu rồi, đội trưởng, ngươi yên tâm đi, chúng ta ở lại chỗ này chờ ngươi trở về.”

Quân Thanh Vũ vừa lòng cười, lúc lại nhìn về phía Hoa Lạc Y, giơ tay vỗ bả vai của nàng, nhẹ giọng nói: “Hoa Lạc Y, chờ chúng ta trở về.”

Hoa Lạc Y cắn chặt môi, nhẹ nhàng gật đầu: “Chú ý an toàn.”

Quân Thanh Vũ không cần phải nhiều lời nữa, ánh mắt nhìn sang Liễu Thiếu Ngọc, thanh lãnh nói: “Liễu hồ ly, chúng ta tiếp tục xuất phát.”

Liễu Thiếu Ngọc cong môi cười, trong đôi mắt như hồ ly ẩn chứa tia ôn nhuận.

“Mặc kệ tiếp theo sẽ gặp được nguy hiểm gì, tại hạ đều sẽ giao phía sau lưng cho cô nương, như lúc trước chúng ta gặp phải trận chiến đấu kia……”

Tín nhiệm lớn nhất với một người, không gì hơn là giao phía sau lưng yếu ớt nhất của mình cho nàng.

Quân Thanh Vũ hiểu rõ nở nụ cười: “Ta cũng như vậy.”

Liễu hồ ly này cho dù phong lưu đa tình, nhưng vẫn còn tính là không tồi, là một bằng hữu có thể kết giao……

Mắt phượng của Hoa Lạc Y nhìn chăm chú bóng dáng hai người biến mất, đôi mắt hiện lên một tia ảm đạm, vẻ mặt này bị Ba Lâm nhìn ở trong mắt, trong lòng khẽ thở dài một tiếng.

Trên cầu đá trong hang động, Lam Y Lăng quay đầu lại nhìn mọi người theo sát sau đó, ánh mắt dừng ở trên người Quân Thanh Vũ một chút, khóe môi cong lên một nụ cười lạnh.

“Chúng ta tiếp tục đi về phía trước, bây giờ đã cách Phượng Hoàng không xa lắm.”

Lam Y Lăng thu ánh mắt lạnh lùng của mình lại, chuyển mắt nhìn lối đi nhỏ phía trước, khẽ nheo đôi mắt lạnh lùng lại.

“Phượng Hoàng! Phượng Hoàng ở nơi đó!”

Đột nhiên, trong đám người phát ra một tiếng kêu kinh hỉ.

Có người nhìn thấy đỉnh của lối đi nhỏ kia loáng thoáng hiện ra một chiếc cánh, ngay tức khắc không nhẫn nại được chạy qua, giờ khắc này, trong mắt hắn hiện ra tia tham lam, như muốn đoạt Phượng Hoàng kia làm tọa kỵ……

“Nhanh, chúng ta mau đi bắt Phượng Hoàng!”

Mọi người đồng thời phản ứng lại, lấy khí thế sét đánh chạy về phía Hỏa Phượng Hoàng……

Ầm!

Ngay ở lúc mọi người tới bên cạnh Hỏa Phượng Hoàng, trên người Phượng Hoàng bỗng nhiên bộc phát ra một ngọn lửa, ở dưới ngọn lửa mãnh liệt kia, tất cả đệ tử xông lên phía trước đều biến thành tro bụi.

Tất cả mọi người ngây dại, sợ hãi mãnh liệt từ lòng bàn chân chạy vào trong lòng, kinh ngạc nhìn chăm chú Hỏa Phượng Hoàng nằm trên mặt đất.

Đây chính là uy lực của linh thú Tiên Thiên?

Chẳng sợ thân bị trọng thương, cũng có thể nháy mắt hạ gục mọi người……

“Không tốt, nó đang ở ranh giới đột phá, cần phải ở trước khi nó đột phá giải quyết nó!” Sắc mặt của Lam Y Lăng chợt đại biến, cắn chặt răng, nói: “Nghiễm Thiên Vũ, Cổ Hoài Minh, Nguy Vô Danh, chúng ta cùng nhau lên, ngàn vạn lần không thể để nó đột phá, nếu không chúng ta không có khả năng thắng lợi!”

Nguyên nhân chính là vì Phượng Hoàng này bị trọng thương, cho nên bọn họ mới nắm chắc năm mươi phần đánh bại nó, nhưng mà nếu chờ nó đột phá, vậy ngay cả một phần hy vọng bọn họ cũng đều không có.

Lam Y Lăng rút trường kiếm ra đầu tiên, cơ thể như một làn gió màu lam, lắc mình mấy cái đã tới bên cạnh Hỏa Phượng Hoàng.

Bỗng nhiên, Hỏa Phượng Hoàng mở mắt đỏ khát máu ra, ánh mắt tàn nhẫn dừng ở trên khuôn mặt lạnh lùng của Lam Y Lăng.

“Nhân loại ngu xuẩn, ngươi cho rằng ta bị thương là có thể muốn làm gì thì làm? Chỉ bằng những thực lực này của các ngươi cũng vọng tưởng đối phó ta? Thật sự cho rằng Phượng Hoàng chúng ta đều yếu như thế sao?”

Một ngọn lửa từ trên người Phượng Hoàng phát ra, ở phía trước hình thành một Hỏa Diễm Bạo Phong, ầm một tiếng dừng ở trên ngực Lam Y Lăng, thân thể của nàng lập tức bay ra ngoài.

“Lam Nhi sư tỷ!” Sắc mặt của Nghiễm Thiên Vũ đột nhiên đại biến, đột nhiên nhảy dựng lên, duỗi cánh tay ra ôm Lam Y Lăng vào trong lòng.

“Khụ khụ!” Lam Y Lăng ho ra một ngụm máu tươi, nàng lau vết máu ở khóe miệng, trong ánh mắt lộ ra tia ngưng trọng: “Mặc dù linh thú Tiên Thiên bị trọng thương, nhưng cũng là chúng ta không đối phó được, xem ra bây giờ chỉ có thể dùng biện pháp này……”

Hít sâu một hơi, Lam Y Lăng lấy ra một trận pháp từ trong túi trữ vật, nàng nhìn trận pháp trong tay mình, trong ánh mắt hiện lên một tia không nỡ.

“Thiên Cương Trận lục cấp?”

Đôi mắt của Quân Thanh Vũ hơi nheo lại, ấnh mắt lại nhìn Lam Y Lăng lần nữa.

Cho dù là Nhạc gia Bắc Cảnh, có được cũng chỉ lf trận pháp ngũ cấp, lại là đồ gia truyền tổ tông truyền xuống, nhưng mà trong tay Lam Y Lăng lại có trận pháp lục cấp……

“Lam Nhi sư tỷ, ngươi thật sự muốn dùng trận pháp này?” Nghiễm Thiên Vũ ngẩn ra một chút.

Thiên Cương Trận là vật sư tỷ đã thu hoạch được khi từng đi thám hiểm lăng mộ với bọn họ, một lần kia bọn họ trải qua hiểm khó nhiều lần, thiếu chút nữa không thể sống sót trở lại môn phái, đoạt được vật trân quý nhất đó cũng là trận pháp này, vốn sư tỷ là muốn đưa trận pháp này cho Sơn Dung đại nhân, mượn cái này lấy lòng ông, nói không chừng Sơn Dung đại nhân vui vẻ sẽ thu nàng làm đồ đệ.

Bây giờ, nàng lại muốn dùng nó để đối phó Phượng Hoàng kia……

Lam Y Lăng cười lạnh một tiếng: “Nghiễm Thiên Vũ, ta biết ngươi nghĩ cái gì, không sai, ta vốn là muốn đưa trận pháp này cho Sơn Dung đại nhân, nhưng với địa vị của Sơn Dung đại nhân nếu cần một trận pháp lục cấp, thì đều có người sẽ đưa cho ngài, huống chi cho dù Sơn Dung đại nhân nhận trận pháp của ta, vậy cũng không nhất định sẽ để ta được như ý nguyện, phương pháp này quá mạo hiểm, còn không bằng dùng để thu phục Phượng Hoàng, mặc kệ như thế nào, chờ sau khi ta có được Phượng Hoàng này, cho dù là giết hay là nuôi, bảo bối trên người nó đều thuộc về ta.”

Quan trọng nhất chính là, nàng không muốn thua cuộc tỷ thí này.

Tuy Nghiễm Thiên Vũ cảm thấy có chút tiếc hận, nhưng không nói thêm cái gì mà lui về phía sau hai bước.

Ầm!

Bỗng nhiên xung quanh Phượng Hoàng bắn ra vô số vầng sáng màu trắng, ở dưới ánh sáng màu trắng kia, cơ thể của Phượng Hoàng bỗng mềm nhũn, đột nhiên quỳ rạp trên mặt đất, giờ khắc này, nó như cảm giác tất cả lực lượng đều từ trên người rút ra ra ngoài.

“Nhân loại, các ngươi làm cái gì với ta vậy?” Trong đôi mắt của Phượng Hoàng lóe ra tia tức giận, ánh mắt nhìn chằm chằm sắc mặt lạnh lùng của Lam Y Lăng.

Lam Y Lăng cong khóe môi lên, nụ cười trên khuôn mặt lại lạnh lùng như vậy.

“Ở trong trận pháp Thiên Cương Trận này, chân khí của ngươi sẽ bị rút ra từng chút một, chờ chân khí của ngươi tan hết, chính là ngày chúng ta xuống tay đối phó với ngươi! Nhưng ta có thể cho ngươi một cơ hội, nguyện trung thành với ta, ta tha cho ngươi một mạng!”

Phượng Hoàng tức giận rống to lên: “Ngươi nằm mơ, ta tuyệt đối sẽ không nguyện trung thành với tiểu nhân đê tiện như ngươi!”

Nếu đổi thành linh thú giảo hoạt, đoán chừng sẽ tạm thời đồng ý, dù sao nữ nhân này không có trận pháp khế ước linh thú Tiên Thiên, không thể trói buộc được tự do của nó.

Nhưng thần dân của Phượng Hoàng nhất tộc vẫn luôn khinh thường nói dối, tự nhiên không muốn đáp ứng.

“Ta chỉ cho ngươi một cơ hội, ngươi lựa chọn nguyện trung thành với ta, hay là chết?” Trong đôi mắt của Lam Y Lăng hiện lên một tia hàn ý lạnh băng, gằn từng chữ một hỏi.

Phượng Hoàng hừ lạnh một tiếng, dứt khoát quay đầu đi, ngay cả nhìn cũng đều không muốn nhìn nữ nhân trước mắt này một cái.

Lam Y Lăng giận quá hóa cười: “Tốt, rất tốt, nhớ kỹ đây là lựa chọn của ngươi, nếu ngươi không thể để ta sử dụng, ta đây cũng chỉ có thể lấy nội đan của ngươi ra, bây giờ ngươi ở đây mà hưởng thụ cho tốt, chờ linh khí của ngươi tiêu hao hết, ta lại đối phó với ngươi sau.”

Nhưng vào lúc này, soạt một tiếng, trên mặt đất đột nhiên bùng lên ngọn lửa màu xanh lục, Địa Tâm Chi Hỏa u ám kia nóng bỏng mãnh liệt như trận pháp kia.

Ở dưới thiêu đốt của Địa Tâm Chi Hỏa, trận pháp dần tỏa ra một mùi hương dược liệu, rồi sau đó ở dưới ánh mắt của mọi người lại hòa tan ra……

“Đây là có chuyện gì?” Sắc mặt của Lam Y Lăng đột nhiên đại biến: “Địa Tâm Chi Hỏa? Vì sao nơi này lại có Địa Tâm Chi Hỏa?”

Địa Tâm Chi Hỏa, chỉ có Luyện Trận Sư mới có thể triệu hoán ra ngọn lửa, mà có thể chống lại trận pháp lục cấp thì chỉ có Luyện Trận Sư lục cấp……

“Không biết là vị tiền bối nào ra tay đối nghịch với tiểu nữ?” Lam Y Lăng ngăn chặn tức giận trong lòng, cung kính hỏi

.

Trả lời nàng ta là một mảnh yên lặng……

“Tiền bối, ngươi thân là một lão tiền bối, lại địch với tiểu nữ vì sao không dám hiện thân?” Ánh mắt của Lam Y Lăng chợt lóe, ở trong môn phái, thân là Luyện Trận Sư lục cấp cũng chỉ có một người kia thôi, chẳng lẽ là ông ta?

Gió nhẹ vù vù, một trận lạnh lẽo ập vào trước mặt, sắc mặt của Lam Y Lăng lạnh như băng sương, trong đôi mắt tụ đầy hàn ý.

Nhất định là ông ta, trừ ông ta ra còn có lão tiền bối nào là Luyện Trận lục cấp Sư? Nhưng khiến Lam Y Lăng khó hiểu chính là, vì sao lão tiền bối kia muốn ra tay cứu Phượng Hoàng này?

Nếu đắc tội lão gia hỏa kia, cuộc sống sau này của mình sợ là không thế nào quá tốt. Nhưng nghĩ đến Phượng Hoàng thật vất vả mới tới tay đã bị thả ra, còn lãng phí một trận pháp lục cấp, nàng lập tức cảm thấy đau lòng.

Khóe môi của Liễu Thiếu Ngọc mỉm cười, đôi mắt ôn nhuận dừng ở trên khuôn mặt tuyệt sắc của thiếu nữ ở bên cạnh.

Vừa rồi người khác không nhìn thấy, hắn lại rõ ràng cảm nhận được luồng dao động khác thường đến từ trên người Quân Thanh Vũ kia, nếu nói người phá hỏng chuyện tốt vừa rồicủa Lam Y Lăng không phải là nàng, vậy dù thế nào hắn cũng không thể không tin……

Tiểu Hoàng Nhi nâng đôi mắt sáng lạn lên, ánh mắt xuyên qua mọi người dừng ở trên người Phượng Hoàng, nở nụ cười ngây thơ: “Phượng Hoàng này sắp đột phá, để cho hoàng nhi tới giúp nó một cái.”

Trong khoảnh khắc, một giọt máu tươi từ đầu ngón tay của Hoàng Nhi tràn ra, ở lúc mọi người không chú ý tới bay về phía Phượng Hoàng, hoàn toàn đi vào trong ánh mắt của nó.

Cơ thể của Phượng Hoàng hung hăng chấn động, một cổ lực lượng cường đại chạy loạn ở trong thân thể, như là không khí chạy trong bình, muốn mở ra nắp bình lao ra.

Rốt cuộc bình cảnh kia cũng bị mở ra, lực lượng trên người Phượng Hoàng bộc phát ra khiến lòng người run rẩy, ầm một tiếng, hung hăng ngã ở đỉnh hang động.

“Không tốt, nó đột phá!”

Tiên Thiên cấp thấp đã khiến nàng khó có thể đối phó, bây giờ còn đột phá tới Tiên Thiên trung cấp, chẳng lẽ trời thật sự là muốn nàng chết?

Sắc mặt của Lam Y Lăng đột nhiên đại biến, đôi mắt trầm xuống, trong lòng vội vàng tìm phương pháp tránh được một kiếp khó này như thế nào.

“Ha ha, ta đột phá, ta rốt cuộc đột phá!” Phượng Hoàng ngửa đầu cao quý lên, ngửa đầu cười ha hả, đột phá lúc này khiến thương thế của nó cũng tốt lên bảy tám phần.

“Nhân loại đáng chết, các ngươi cũng dám muốn nội đan của ta! Có bản lĩnh kia thì tới bắt đi!”

Buồn cười, nó cúi đầu nhìn về phía mọi người sắc mặt khủng hoảng, khóe môi hiện ra một nụ cười tàn nhẫn.

Chạy!

Trong lòng mọi người đều hiện ra ý tưởng đồng dạng, thậm chí quên mất ước nguyện ban đầu khi tới nơi này, liều mạng chạy nhanh ra ngoài hang động.

Tính người thật sự tham lam, nhưng mà nếu đối mặt là một kẻ địch cường đại, biết rõ kẻ địch kia chỉ cần thổi một hơi thì sẽ khiến cho bọn họ tan thành mây khói, ai còn sẽ ngu ngốc tiến lên?

Loại thời khắc này chạy trốn mới là quan trọng nhất.

“Trốn? Nếu đã đến đây, vậy không cần thiết phải rời đi nữa.” Hỏa Phượng Hoàng cười lạnh một tiếng, trong miệng phun ra ngọn lửa quét về phía mọi người chạy ra ngoài động.

Trong nháy mắt, những người đó ngay cả kêu cứu còn chưa thành nói ra đã trở thành khói bụi……

Khuôn mặt của mọi người lộ vẻ hoảng sợ, một luồng khí lạnh từ lòng bàn chân xông lên đỉnh đầu, trong lòng vô cùng hối hận vì sao muốn tới loại địa phương này để mất mạng……

“Nhân loại, không phải ngươi muốn ta thần phục ngươi sao? Còn học những cường giả đó nói cái gì mà không thần phục chính là chết!” Đôi mắt khát máu dời về phía Lam Y Lăng, Phượng Hoàng cười lạnh: “Ngươi cho rằng ngươi là thứ gì, cũng có tư cách để ta thần phục ngươi? Ta cũng cho ngươi một cơ hội, là tự mình chết hay là chết ở dưới ngọn lửa của ta.”

Lam Y Lăng nắm chặt nắm đấm, trên khuôn mặt lạnh lùng là một vẻ xanh mét.

“Ngươi cũng chỉ là may mắn mà thôi, nếu không phải có một lão tiền bối cứu ngươi, ngươi cho rằng ngươi còn có thể sống sao?”

“Ha ha, mặc kệ có phải may mắn hay không, ít nhất ta vẫn còn sống, mà ngươi rất nhanh sẽ chết.” Phượng Hoàng ngửa đầu cười to hai tiếng, nó híp đôi mắt lại nhìn khuôn mặt lạnh lùng của Lam Y Lăng.

Chỉ cần nghĩ đến bộ dáng kiêu căng ngạo mạn của nữ tử, nó hận không thể đạp nàng dưới lòng bàn chân hung hăng nhục nhã một phen.

Ngay ở lúc Lam Y Lăng tự hỏi đối phó với Phượng Hoàng này như thế nào, một giọng nói ngây thơ vang lên ở trong hang động yên tĩnh này: “Lão nãi nãi, ngươi thua rồi.”

Bây giờ trong hang động là một mảnh yên tĩnh, lòng của mọi người đều tràn ngập hoảng sợ, nhưng mà giọng nói của Tiểu Hoàng Nhi lại như là Định Thần Đan, trong lúc nhất thời lòng của mọi người từ từ bình tĩnh lại……

Lam Y Lăng nhếch môi, lạnh giọng nói: “Ta thua, các ngươi cũng không thắng được.”

Tiểu Hoàng Nhi nở nụ cười sáng lạn, lóa mắt như ánh mặt trời.

“Vậy nhưng không nhất định, còn không phải chi là một Phượng Hoàng nho nhỏ thôi sao, chỉ cần một câu của mẫu thân ta, Phượng Hoàng kia sẽ sợ tới mức nằm sấp xuống.”

Lam Y Lăng đầu tiên là sửng sốt, sau đó khinh miệt cong khóe môi lên: “Tiểu cô nương, có sức tưởng tượng không phải là chuyện gì xấu, nhưng thổi quá phồng ngược lại sẽ khiến người ta chán ghét, đừng nhìn tiểu cô nương ngươi lớn lên phấn điêu ngọc trác, ngây thơ đáng yêu, thì ngay cả loại lời nói này cũng nói ra được.”

Đôi mắt của Tiểu Hoàng Nhi trầm xuống, sáng lạn cong khóe môi lên: “Hoàng Nhi không nói sai, mẫu thân, ngươi mau để Phượng Hoàng kia nằm sấp xuống đi.”

Quân Thanh Vũ bất đắc dĩ lắc đầu, hai mắt nhìn về phía Hỏa Phượng Hoàng, nàng còn chưa nói ra miệng, đã nghe thấy được thình thịch một tiếng, Phượng Hoàng khổng lồ kia không có bất kì dấu hiệu gì nằm xuống trước mặt nàng.

Nụ cười bên môi Lam Y Lăng cứng lại, mở to hai mắt nhìn như là thấy quỷ, cơ thể không nhịn được run rẩy.

“Không có khả năng! Đây tuyệt đối không có khả năng!”

Phượng Hoàng vừa rồi còn hung thần ác sát, hơn nữa còn nói tuyệt đối sẽ không nguyện trung thành với nhân loại, lại ở trước mặt thiếu nữ này nằm sấp xuống?

Cả người Hỏa Phượng Hoàng run rẩy không thôi, hoảng sợ nhìn đôi mẫu nữ song song mà chiến kia.

Không sai!

Ngay ở lúc vừa rồi, trên người tiểu nữ hài kia tỏa ra một cổ áp bách, ở dưới uy áp kia nó không muốn quỳ cũng không được.

“Huyết mạch vương tộc, trên người nữ hài này có huyết mạch vương tộc của Phượng Hoàng nhất tộc.”

Trong lòng Hỏa Phượng Hoàng vô cùng chấn động, tâm tình chợt kích động.

Không nghĩ tới ở trong đại lục lạc hậu này, nó lại có may mắn nhìn thấy vương giả Phượng Hoàng nhất tộc, chẳng qua hình như nữ vương nhà mình bị bạch y thiếu nữ kia khế ước.

Nếu nàng thân là chủ nhân của nữ vương, địa vị tất nhiên còn mạnh hơn nữ vương, nếu lấy lòng nàng, về sau trở về Phượng Hoàng nhất tộc, còn có thể ôm đùi của nữ vương.

“Đại nhân tôn kính của ta, xin hỏi ngươi có chuyện gì muốn phân phó tiểu nhân?” Hỏa Phượng Hoàng tâm tư trăm chuyển, vội vàng hiện ra vẻ mặt tôn kính, cung kính hỏi.

Tiểu Hoàng Nhi bĩu môi, gia hỏa này còn rất hiểu biết, không có uổng phí một giọt máu tươi của mình kia.

“Nguyện trung thành với hắn.” Quân Thanh Vũ chỉ Liễu Thiếu Ngọc bên cạnh, thanh lãnh nói.

Hỏa Phượng Hoàng sửng sốt một chút, âm thầm tìm hiểu thực lực của đối phương.

Lực lượng của nam nhân này cũng không yếu, nguyện trung thành với hắn cũng không phải là chuyện gì xấu, chủ yếu đây là mệnh lệnh của chủ nhân nữ vương, nó dám nói không sao?

“Nếu là mệnh lệnh của đại nhân, ta đây sẽ nguyện trung thành coi hắn là chủ.”

Nói xong lời này, Hỏa Phượng Hoàng đi đến trước mặt Liễu Thiếu Ngọc, cung kính gọi: “Chủ nhân.”

Liễu Thiếu Ngọc cũng không nói gig, mắt đen nhìn về phía Quân Thanh Vũ, khẽ cong khóe môi lên, dùng giọng ôn nhuận nói: “Với quan hệ của chúng ta, tại hạ sẽ không nói cảm tạ nhiều.”

Có đôi khi cảm động cũng không cần nói ra, đặt ở trong lòng là đủ rồi……

Lam Y Lăng nắm chặt nắm đấm, trong ánh mắt lạnh băng bắn ra một tia sát khí, nhưng nàng biết mình xa xa không phải là đối thủ của Hỏa Phượng Hoàng kia, bây giờ nhìn thấy Hỏa Phượng Hoàng kia nguyện trung thành với người khác, kích động như đang gặm nhấm lòng của nàng.

“Chúng ta đi!”

Lam Y Lăng hung hăng cắn chặt răng, ánh mắt lạnh lùng nhìn khuôn mặt tuyệt sắc của Quân Thanh Vũ, xoay người nói.

“Từ đã!” Quân Thanh Vũ bỗng nhiên lên tiếng ngăn nàng ta lại, rồi sau đó vươn tay của mình ra, giọng thanh lãnh nói: “Hạt giống Chu Quả Thụ.”

“Hừ!” Lam Y Lăng hừ lạnh một tiếng, từ trong túi trữ vật lấy ra một hạt giống vứt cho Quân Thanh Vũ: “Quân Thanh Vũ, sau này còn gặp lại, sau này giữa chúng ta chi còn là giao chiến.”

Quân Thanh Vũ thưởng thức hạt giống trong tay, mỉm cười không nói, lúc này, nàng thu hoạch thật đúng là không ít……

“Mẹ nó, ai cho phép các ngươi rời đi! Vừa rồi muốn giết ta, bây giờ lại còn muốn đi, ta không cho phép các ngươi đi!”

Mắt thấy mọi người Lam Y Lăng sắp sửa đi, Hỏa Phượng Hoàng lập tức giận dữ, phun ra một ngọn lửa, nhưng mà những người đó vẫn nhanh một bước, ở lúc Phượng Hoàng phun ra ngọn lửa thì bằng tốc độ nhanh chóng trốn ra ngoài hang động……

Những người khác thấy tình thế không ổn cũng đều lập tức giải tán, sợ sau khi ở lại sẽ trở thành vong hồn dưới ngọn lửa.

“Lại để bọn họ chạy thoát!” Trong mắt Hỏa Phượng Hoàng mang theo tia tức giận, lần sau để cho nó nhìn thấy nữ nhân kia, tất nhiên sẽ bầm thây vạn đoạn nàng ta, chẳng qua bây giờ còn có chuyện quan trọng hơn phải làm.

“Đại nhân tôn kính, ở sâu bên trong hang động này có vật phẩm, ta ở chỗ này chính là vì bảo vệ vật phẩm kia, trước đó không lâu có người tới đoạt, ta và hắn chiến đấu mới bị thương.” Nói tới đây, Hỏa Phượng Hoàng đã tràn đầy tức giận, sau đó mới khôi phục lại: “Bây giờ nếu Phượng Hoàng có huyết thống nữ vương của Phượng Hoàng nhất tộc chúng ta ở đây, như vậy đồ vật giao cho nàng là thích hợp nhất, cứ như vậy, ta cũng coi như hoàn thành nhiệm vụ……”

Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 9 /10 từ 2 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status