Võ thần nghịch thiên: Ma phi chí tôn

Quyển 2 - Chương 94: Thiếu



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit: Thiên Hạ Đại Nhân

“Thẩm Nhiên trưởng lão, Dương Lâm trưởng lão, các ngươi đã trở lại?”

Ngay ở lúc mọi người mới vừa đi vào Lạc Nguyệt Đảo, ở chỗ không xa một bóng dáng thanh y từ từ đi đến, khẽ thi lễ nói: “Đảo chủ đại nhân bảo các ngươi đến một chuyến.”

Thẩm Nhiên nhíu mày lại, có vẻ có chút không vui, nhưng vẫn quay đầu nhìn Quân Thanh Vũ: “Nha đầu, ta để người dẫn con đi đến chỗ của ta trước, sau đó ta lại đi tìm con.”

Nói xong lời này, ông nhìn về phía nữ tử thanh y trước mặt, mày khẽ nhếch: “Vấn Nguyệt, nàng phiền toái ngươi, Dương Lâm, bây giờ chúng ta đi gặp đảo chủ.”

Dương Lâm yên lặng gật đầu, vẫn không nói lời gì.

Trong thư phòng bao phủ một lớp ánh sáng vàng kim, nam nhân trung niên khoanh tay đứng, ánh sáng nhàn nhạt từ ngoài cửa chiếu vào, như phủ thêm một lớp kim sa ở trên người ông ta.

Tiêu Tề lẳng lặng đứng ở bên cạnh nam nhân trung niên, giữa mày thâm thúy lộ ra một tia âm trầm, cả người đều như một trường kiếm sắc bén, sắc bén mà tràn ngập sát ý.

Vừa tiến vào thư phòng, Thẩm Nhiên đã cảm nhận được không khí áp lực trầm trọng lúc này, không nhịn được nhíu mày trắng lại, nói: “Đảo chủ đại nhân, ngươi vội vã tìm chúng ta tới như vậy là vì chuyện gì?”

Đảo chủ từ từ xoay người lại đối mặt với hai lão giả phía sau, giọng nói nhàn nhạt: “Các ngươi có biết một chuyện hay không? Doanh Doanh nàng đã chết…”

“Cái gì?”

Trong lòng Thẩm Nhiên và Dương Lâm đều cả kinh, hai mặt nhìn nhau, trong lúc nhất thời không biết mở miệng như thế nào.

Đảo chủ mặt không biểu tình nhìn hai người: “Mà giết bọn họ, là minh chủ liên minh đại lục Quân Thanh Vũ và Liễu Thiếu Ngọc, đôi cẩu nam nữ kia thông đồng thành gian, hại tính mạng nữ nhi vô tội của ta, Doanh Doanh yêu Liễu Thiếu Ngọc như thế, năm lần bảy lượt bảo ta đừng đi tìm Liễu Thiếu Ngọc gây rối, cho dù Liễu Thiếu Ngọc không thích Doanh Doanh, cũng không nên cấu kết với nữ nhân khác giết nàng! Nếu thù này không báo ta thề không làm người!”

Nghĩ đến nữ nhi đáng thương của mình, tim của đảo chủ hung hăng run rẩy.

Ông ta từ từ nhắm mắt lại, trong vẻ mặt hiện ra vẻ thống khổ.

“Đảo chủ.” Thẩm Nhiên trầm ngâm nửa ngày, nói: “Lạc Nguyệt Đảo chúng ta và Liễu Thiếu Ngọc cũng từng nói rõ công đạo, nam nhân kia quang minh lỗi lạc, tuyệt đối không phải là loại người sẽ ra tay với một nữ nhân không tổn thương đến hắn này, về phần vị minh chủ trẻ tuổi của liên minh đại lục kia, tuy nàng là kẻ thù của Lạc Nguyệt Đảo chúng ta, nhưng ta lại nghe qua rất nhiều đồn đãi về nàng, hình như nàng cũng không phải là loại người sẽ vì tình cảm của bản thân mà giết người này, từ khi nàng thành danh tới nay xác thật tay nhiễm máu tươi, nhưng đều là bởi vì những người đó tổn thương nàng trước, cho nên nàng mới hạ sát thủ…”

Sắc mặt của Tiêu Tề trầm xuống, ánh mắt lộ ra tia âm trầm: “Thẩm Nhiên trưởng lão, chuyện này ta cũng ở đây, chẳng lẽ là ta đang nói dối?”

Dù sao những Thánh Cảnh đi Thánh Linh Sơn đó đều không trở về, ai cũng không biết chân tướng của chuyện như thế nào…

“Thiếu chủ, ta không phải là có ý này.” Thẩm Nhiên do dự nửa ngày, mới mở miệng: “Ta chỉ là…… Chỉ là có chút không tin bọn họ sẽ làm như vậy.”

Nói thật, hai vai chính của chuyện này, đều là nhân vật ông rất khâm phục, đặc biệt là vị minh chủ liên minh đại lục kia, ông có thể dõng dạc nói, nếu ông không phải là người của Lạc Nguyệt Đảo, nói không chừng cũng sẽ lựa chọn gia nhập liên minh đại lục.

Đáng tiếc, ông thân là trưởng lão Lạc Nguyệt Đảo, việc này chú định không thành…

“Không tin?” Tiêu Tề cười lạnh một tiếng: “Thẩm Nhiên trưởng lão, rốt cuộc ngươi có bao nhiều hiểu biết với bọn họ? Sao có thể biết ngoài mặt phong quang dưới phẩm tính dối trá của những người đó? Ta có thể minh xác nói cho ngươi, ở bên trong Phong Vân Thành, ta và Quân Thanh Vũ từng giao tiếp qua, nàng vì an toàn của mình mà có thể tàn sát tất cả mọi người, mặc dù người nọ là vô tội! Nàng cho rằng Doanh Doanh sẽ tạo thành uy hiếp với tình cảm của nàng, cho nên nhân cơ hội giết nàng, việc này có gì không đúng? Chẳng lẽ ta lại cố ý bao che hung thủ? Không báo thù cho Doanh Doanh?”

Với lời nói của Tiêu Tề, đảo chủ là tin tưởng không nghi ngờ.

Dù sao mặc kệ thế nào, hắn cũng không thể để hung thủ giết muội muội của mình chạy thoát trừng phạt. Cho nên, giết Doanh Doanh nhất định là hai người kia!

Thẩm Nhiên còn muốn nói gì đó, lại bị ánh mắt của Dương Lâm ngăn lại.

Ông nâng khuôn mặt lạnh lùng lên nhìn đảo chủ, nhàn nhạt

Đang tải ảnh, vui lòng đợi xíu
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 9 /10 từ 2 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status