Vô thượng sát thần

Chương 1310: Con Mắt Màu Đỏ


Bản thân vẻn vẹn chỉ là vì gia cố Ngũ Hành Phong Ấn mà sinh sao? Tiêu Phàm lắc đầu, vận mệnh hắn cho tới bây giờ không vì ngoại nhân chi phối.

Lúc trước không được, hiện tại càng thêm không được!

Tiêu Phàm cho tới bây giờ đều không phải quân cờ, không chừng phá vỡ Ngũ Hành Phong Ấn, bản thân sẽ bị giết!

- Tiêu Phàm, ta biết ngươi khó mà tiếp nhận kết quả này, nhưng lực lượng Chiến Thần Điện liền không phải chúng ta có thể chống cự, càng đáng sợ hơn là chủ nhân Hắc Sắc Quỷ Trảo kia.

Lâu Ngạo Thiên đắng chát cười nói, con ngươi hắn nhìn chằm chặp Tiêu Phàm, muốn biết rõ Tiêu Phàm có thái độ gì.

- Chống cự không được, vậy liền không ngừng mạnh lên, Tu La Điện Chủ lịch đại chưa hẳn chỉ vì gia cố phong ấn, Tiêu Phàm ta càng không phải.

Thần sắc Tiêu Phàm vô cùng kiên định.

- Ha ha, ta biết ngươi không phải là người như vậy.

Lâu Ngạo Thiên đột nhiên cười to nói.

- Bản thể ngươi trước đó nói là đặc biệt vì chờ bàn tay lớn màu đen, chẳng lẽ ngươi đã sớm biết rõ hắn sẽ tới?

Tiêu Phàm lại hỏi, hắn biết rõ Lâu Ngạo Thiên là cố ý khảo cứu hắn mà thôi.

- Lâu Lan Cổ Địa hết sức đặc thù, ta tin tưởng ngươi và ta kiên trì cũng không có hiệu quả, người Chiến Thần Điện ai tới đều không thể thành công đến Lâu Lan Cổ Địa, chỉ ngoại trừ hắn, hắn không bị giam cầm áo nghĩa lực lượng.

Lâu Ngạo Thiên gật gật đầu nói.

Sau đó trên mặt hiện lên một ý cười, nói:

- Bọn hắn không phải muốn phá hư Cửu Khúc Ma Thần Trận à, ta liền dứt khoát giúp bọn hắn một cái, đem bốn đầu Hung Thú phóng xuất, thuận tiện mượn nhờ toàn bộ lực lượng Lâu Lan Cổ Địa trọng thương chủ nhân màu đen quỷ thủ.

- Ngươi đem bốn đầu Hung Thú phóng xuất?

Tiêu Phàm kinh ngạc nhìn Lâu Ngạo Thiên.

- Không sai, chỉ cần Cửu Khúc Ma Thần Trận chưa bị phá hư, Ngũ Hành Phong Ấn liền sẽ không ngừng liên tục lực lượng gia trì, Cổ Tinh Đạo Thần Linh Chi Khí liền không cách nào tiến vào Chiến Hồn Đại Lục, trừ nhóm người Chiến Thần Điện, những người khác đều không có khả năng đột phá Chiến Thần cảnh.

Như thế, Chiến Thần Điện nhất thống Chiến Hồn Đại Lục chỉ là sự tình sớm muộn, cho nên ta liền ra sức đánh cược một lần, bởi vì chỉ dựa vào lực lượng Chiến Thánh cảnh là không có khả năng đánh vỡ Cửu Khúc Ma Thần Trận.

Lâu Ngạo Thiên trịnh trọng gật đầu nói.

Trong lòng Tiêu Phàm thì cực kỳ không bình tĩnh, hắn phát hiện bản thân quá xem thường Lâu Ngạo Thiên, đây quả thực là một trận đánh cược.

Phá hư Cửu Khúc Ma Thần Trận, Ngũ Hành Phong Ấn liền mất đi lực lượng duy trì, chẳng mấy chốc sẽ biến mất, đến thời điểm đó người bên ngoài lại có thể thông qua Cổ Tinh Đạo tiến đến.

Chiến Hồn Đại Lục phồn hoa cường thịnh vạn năm trước đều không thể ngăn cản, huống chi hiện tại sẽ như thế nào?

Bất quá, mọi thứ cũng có một mặt tốt, có Thần Linh Chi Khí tràn vào, Chiến Hồn Đại Lục liền sẽ liên tục không ngừng có người đột phá Chiến Thần cảnh.

Cỗ lực lượng này nếu tập trung lại, có lẽ thật có hi vọng đối kháng Chiến Thần Điện cũng không chừng.

Đương nhiên, nếu như thế lực Chiến Hồn Đại Lục không bằng Chiến Thần Điện, cái kia sẽ tăng tốc dã tâm Chiến Thần Điện thống nhất Chiến Hồn Đại Lục.

Cho nên nói, đây là một trận đánh cược.

- Ngươi yên tâm, minh hữu chúng ta là toàn bộ Chiến Hồn Đại Lục, chúng ta không thể thua.

Lâu Ngạo Thiên cười nói.

- Ta cũng không phải lo lắng vấn đề thắng thua, sự tình này thật đúng là càng ngày càng thú vị.

Tiêu Phàm lắc lắc đầu nói, nhưng trong lòng lại bổ sung một câu:

- Khó trách trước đó ta đã thấy thực lực Trọc Mệnh Thiên Vĩ không như trước, nguyên lai là bị rút lấy lực lượng trên vạn năm, nếu nó sợ U Linh Chiến Hồn như thế, phải chăng có thể bắt sống nó đây?

Phải biết, Tiêu Phàm hiện tại là đột phá đến Chiến Thánh cảnh hậu kỳ, thực lực tăng cường gấp bội, thậm chí gấp mười lần, lấy thực lực hắn hiện tại chưa hẳn không phải là đối thủ Trọc Mệnh Thiên Vĩ.

Thậm chí, nếu như ngay cả ba con Hung Thú khác đều bị bắt sống, chẳng phải là thêm mấy đại trợ lực?

Nếu như Lâu Ngạo Thiên biết rõ ý nghĩ Tiêu Phàm, không biết sẽ cảm tưởng thế nào.

- Đúng rồi, Thượng Cổ Huyết Ma Viên cùng Long Văn Thần Mãng, chính là hai đầu trong năm đầu Hung Thú năm đó chết đi, bọn hắn năm bị người Chiến Thần Điện giết chỉ còn lại một hơi, gần như diệt vong, về sau được Tu La Điện Chủ cứu.

Nguyên bản muốn để chúng nó tiếp tục duy trì Cửu Khúc Ma Thần Trận, bất quá tu vi bọn chúng bị người Chiến Thần Điện phế bỏ, bất đắc dĩ, Tu La Điện Chủ đành phải đem bọn nó phong ấn mấy ngàn năm, chậm rãi chữa trị thương thế bọn chúng, bọn chúng hiện tại lại một lần nữa tu luyện tới Cửu Giai đỉnh phong, có lẽ đối với ngươi có chỗ trợ giúp.

Lâu Ngạo Thiên lại nói.

- Bọn chúng chính là hai đầu Hung Thú trong đó?

Tiêu Phàm kinh ngạc vô cùng, khó trách hắn cảm giác Huyết Ma Viên cùng Long Văn Thần Mãng rất đặc thù, cũng kỳ quái mảnh Cổ Địa này còn có chân chính Hồn Thú, nguyên lai là như thế.

- Tiêu huynh, tàn niệm ta đây cũng kiên trì không được bao lâu, hiện tại nên đưa cho ngươi đồ vật này.

Lâu Ngạo Thiên đột nhiên hai tay kết ấn, quay người hướng về vách tường phía sau đánh tới.

Tiêu Phàm lúc này mới ngẩng đầu, trên vách tường lại có một trương Hồn Văn Đồ, theo thủ ấn Lâu Ngạo Thiên đánh ra, Hồn Văn Đồ lập tức sống lại.

Bất quá, Tiêu Phàm vẫn như cũ có thể nhìn ra, Hồn Văn còn thiếu một chút gì.

Nghĩ vậy, Tiêu Phàm không chút do dự bức ra mấy giọt tinh huyết, huyết châu óng ánh trong suốt rơi vào bên trên Hồn Văn Đồ, Hồn Văn lập tức phóng quang mang cực kỳ chói mắt.

- Tiêu huynh, sau này còn gặp lại, ta tin tưởng chúng ta không cần bao lâu lại sẽ gặp mặt.

Tàn niệm Lâu Ngạo Thiên chậm rãi hư hóa lên, tiếng nói rơi xuống, liền biến thành vô số quang vũ trên không trung.

- Sau này còn gặp lại.

Tiêu Phàm nhỏ giọng thì thầm, Lâu Ngạo Thiên nếu nói như vậy, đại biểu hắn cũng không chết.

Mặc dù có loại cảm giác bị lợi dụng, nhưng Tiêu Phàm cũng không ghi hận trong lòng, Lâu Ngạo Thiên làm như thế cũng không phải là vì bản thân.

Huống chi, Lâu Ngạo Thiên nói tất cả, hiện tại hắn sắp được xác minh, nếu như Lâu Ngạo Thiên nói dối, hắn cũng có thể trước tiên phân rõ ra.

- Người Thủ Mộ, nhìn đến cũng không phải là mộ này.

Tiêu Phàm trầm ngâm một tiếng, liền ngẩng đầu nhìn về phía trước.

Đường vân đỏ bừng vô cùng chậm rãi lơ lửng, vách tường kia lập tức từ trung gian vỡ ra, hướng về hai bên di động đi, một phòng nhỏ được bố trí đơn sơ lạc ấn ở trong mắt Tiêu Phàm.

Tiêu Phàm đến gần gian phòng trong nháy mắt, vách tường lần nữa khép kín, ngay sau đó, một cỗ áp lực bàng bạc mãnh liệt mà tới, thể nội Tiêu Phàm vang lên kèn kẹt.

Cùng lúc đó, Tu La Huyết Mạch thể nội Tiêu Phàm triệt để sôi trào lên, tựa như Chân Long gào thét, cực kỳ hung mãnh, đáng sợ.

Hai chân Tiêu Phàm hơi hơi mềm nhũn, thiếu chút nữa thì quỳ sát xuống dưới, chẳng biết lúc nào, bốn phía đột nhiên xuất hiện từng đạo từng đạo huyết sắc lưu quang, hướng về trong mắt Tiêu Phàm mãnh liệt đi.

- A ~

Tiêu Phàm kêu lên thảm thiết, một cỗ khó chịu, đau nhói từ bên trong ánh mắt hắn tràn ngập hướng toàn thân, phải biết, dù là xương toàn thân vỡ vụn, Tiêu Phàm cũng chưa từng hô qua đau nhức.

Cái này còn là lần thứ nhất, hắn nhắm chặt hai mắt, trong hai mắt đột nhiên chảy ra hai hàng máu tươi, phù phù một tiếng, Tiêu Phàm bỗng nhiên ngã xuống đất không dậy nổi.

Cũng đúng lúc này, một cái hộp đen kịt trong một xó xỉnh trong phòng bỗng mở ra, bên trong bắn ra hai đạo lưu quang, trong nháy mắt chui vào bên trong hai mắt Tiêu Phàm.

Nếu như nhìn cẩn thận, nhất định có thể đủ nhìn ra, hai đạo lưu quang lại là một đôi con mắt màu đỏ ngòm.

Huyết sắc lưu quang trong phòng bị Tiêu Phàm hấp thu hầu như không còn, trong phòng khôi phục bình tĩnh, chỉ có ngoài thân Tiêu Phàm hiện lên từng đạo từng đạo vầng sáng huyết sắc, thật lâu không tiêu tan.

Lục Đạo
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.5 /10 từ 51 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status