Vô thượng sát thần

Chương 190: Mộng Yểm Đoạn Tràng Hồng


- Tam Hoàng Tử, Tiêu Phàm này phải chết!

Vũ Thừa Quân đi đến bên cạnh Tuyết Ngọc Long, âm u nói.

Con ngươi Tuyết Ngọc Long vô cùng lạnh lẽo. Ở Tuyết Nguyệt Hoàng Triều còn không có ai dám không cho hắn mặt mũi, Tiêu Phàm dám trước mặt mọi người đánh vào mặt hắn, sớm đã khiến hắn sinh ra sát ý.

Không cần Vũ Thừa Quân nói, trong lòng Tuyết Ngọc Long cũng rất muốn giết Tiêu Phàm.

- Còn mấy ngày nữa chính là Thiên Tài Trà Hội, các ngươi chuẩn bị tốt một phen.

Con ngươi Tuyết Ngọc Long sâu thẳm, nhàn nhạt nói ra một câu.

- Tam Hoàng Tử yên tâm.

Trong mắt Vũ Thừa Quân lóe qua một tia hung ác nham hiểm, cung kính nói.

Trong đám người, Trần Hạo sớm đã bị dọa đến sắc mặt tái nhợt. Hắn thế nào cũng không nghĩ đến, Chu Văn Bác xếp hạng sáu Hoàng Thành Thập Tú lại bị Tiêu Phàm giết chết.

Chu Văn Bác còn là Chiến Tông cảnh đỉnh phong. Tuyết Lâu lần sau phái sát thủ đi, cũng chỉ có Chiến Tông cảnh đỉnh phong mà thôi, cho dù đánh lén, cũng chưa chắc đã thắng.

- Không được, đã đắc tội hắn rồi. Hắn phải chết, đúng rồi, đại ca, đại ca nhất định có thể giết chết hắn.

Thần sắc Trần Hạo bối rối vô cùng.

Nếu như nhiệm vụ lần thứ hai của Tuyết Lâu thất bại, lần tiếp theo cường giả Chiến Vương xuất thủ cũng phải cần tới 50 triệu Hạ Phẩm Hồn Thạch, công tử bột như hắn, đi nơi nào tìm 50 triệu Hạ Phẩm Hồn Thạch đây?

Tiêu Phàm rời đi, tin tức nơi đây lan truyền nhanh chóng. Các tửu lâu lớn trong Tuyết Nguyệt Hoàng Triều đều đang nghị luận xuất thế của Tiêu Phàm.

- Tiêu Phàm kia thực sự đáng sợ, thậm chí ngay cả Chu Văn Bác cũng không phải là đối thủ, hơn nữa còn dám công khai ngang nhiên khiêu khích Tam Hoàng Tử, thực không phải cuồng vọng, bá đạo đơn thuần.

- Mặc dù giết Chu Văn Bác khiến hắn tạm thời đứng hàng thứ sáu Hoàng Thành Thập Tú, nhưng các ngươi cũng đừng quên, ngoài ra còn có chín người, bọn hắn có thừa nhận địa vị Tiêu Phàm hay không còn không biết đâu.

- Nghe nói Tam Hoàng Tử vài ngày sau muốn tổ chức Thiên Tài Trà Hội, Tiêu Phàm nhất định đáp ứng lời mời, đến lúc đó khẳng định có trò hay để xem.

- Một tên tu sĩ Vương Triều nho nhỏ cũng dám ở Tuyết Nguyệt Hoàng Triều ta đùa nghịch uy phong, đúng là chán sống rồi.

Rất nhiều người rung động trước thực lực Tiêu Phàm, nhưng phần lớn người vẫn khinh thường như cũ, càng phẫn hận không thôi. Hoàng Thành Thập Tú chính là mười người trẻ tuổi mạnh nhất của Tuyết Nguyệt Hoàng Triều, lại bị người ta chà đạp, bọn hắn làm sao bình tĩnh được?

Thế nhưng hết thảy điều này, Tiêu Phàm lại tạm thời không biết, hắn đi theo Tuyết Lung Giác và Tuyết Ngọc Hiên tới Nhân Thân Vương Phủ, trong phủ sớm đã chuẩn bị đồ ăn thượng hạng chờ đợi đã lâu.

- Nào, Tiêu huynh, còn có vị huynh đệ kia, mời ngồi.

Tuyết Ngọc Hiên không có chút tư thế Hoàng Tử nào, trực tiếp ngồi ở bên cạnh Tuyết Lung Giác, mà Tuyết Lung Giác ở vị trí chính là chủ vị, chi tiết nhỏ này, lại khiến Tiêu Phàm mở rộng tầm mắt.

Có điều hắn cũng biết, Tuyết Ngọc Hiên đoán chừng là muốn lôi kéo bản thân, chỉ là đối phương không nói rõ, Tiêu Phàm cũng sẽ không nói toạc ra.

- Không biết tôn tính đại danh của vị huynh đài này?

Tuyết Ngọc Hiên cười nhìn Bàn Tử nói, hắn có thể cảm nhận được khí tức trên người Bàn Tử, so với Tiêu Phàm còn mạnh hơn mấy phần, đây là dấu hiệu vừa mới đột phá Chiến Tông cảnh hậu kỳ.

Cái gọi là vật họp theo loài, người hợp theo nhóm, thực lực Bàn Tử tuyệt đối bất phàm, Tiêu Phàm là một Chiến Tông cảnh trung kỳ đã có thể giết chết Chu Văn Bác, huống chi là Chiến Tông cảnh hậu kỳ?

Tiêu Phàm vừa muốn mở miệng, Bàn Tử lại cười cười:

- Gọi ta Bàn Tử là được.

Tuyết Ngọc Hiên hơi sững sờ, lập tức giơ ly rượu lên nói:

- Hôm nay, cho ta mượn ý Vương thúc, kính hai vị huynh đài một chén.

Tiêu Phàm cùng Bàn Tử hai người nâng chén, Tiểu Kim cùng Niệm Niệm ở một bên sớm đã ăn quên cả trời đất. Tuyết Lung Giác chiêu đãi, lần đầu tiên thấy Niệm Niệm và Tiểu Kim, con ngươi của Tuyết Lung Giác liền phát sáng.

- Tiểu muội muội, ngươi tên là gì vậy?

Tuyết Lung Giác xoa xoa cái đầu nhỏ của Niệm Niệm.

- Ta tên Tiêu Niệm Niệm, tỷ tỷ thật xinh đẹp, ta về sau cũng phải xinh đẹp giống tỷ tỷ, lợi hại như ca ca và Bàn ca ca.

Niệm Niệm nhu hòa nhìn Tuyết Lung Giác.

- Ngươi về sau nhất định xinh đẹp hơn tỷ tỷ.

Là một phụ nữ, đều thích người khác tán dương bản thân, Tuyết Lung Giác cũng không ngoại lệ.

Nhìn thấy một màn này, Tiêu Phàm mỉm cười, sau đó giơ ly rượu lên nói:

- Đa tạ Bát Hoàng Tử, nào, ta kính ngươi!

- Nơi này không có Bát Hoàng Tử gì, gọi tên ta là được.

Tuyết Ngọc Hiên giơ ly rượu lên, ực một ngụm xuống, nhưng mà lại đột nhiên ho khan, sắc mặt trắng bệch vô cùng.

- Bát Hoàng Huynh, ngươi không sao chứ.

Tuyết Lung Giác thấy thế, lo lắng nhìn Tuyết Ngọc Hiên, trên mặt lộ ra vẻ lo lắng.

- Yên tâm, còn chưa chết được.

Tuyết Ngọc Hiên khoát khoát tay, nhìn hai người phía Tiêu Phàm nói:

- Chào hỏi không tốt, khiến hai vị chê cười rồi.

Tiêu Phàm không nói, con ngươi gắt gao nhìn chằm chằm Tuyết Ngọc Hiên, dẫn ra lực lượng U Linh Chiến Hồn. Sau một khắc, hắn nhìn thấy ngoài cơ thể Tuyết Ngọc Hiên có từng tia sương mù hồng sắc di chuyển.

Từng tia sương mù hồng sắc kia cơ hồ trải rộng toàn thân Tuyết Ngọc Hiên, chẳng mấy chốc sẽ tới gần trái tim cùng nơi đan điền, rất rõ ràng, đây là dấu hiệu trúng độc.

- Tiêu huynh, ngươi không sao chứ?

Tuyết Ngọc Hiên bị Tiêu Phàm nhìn toàn thân run lên, vội ho một tiếng nói.

Tuyết Lung Giác cổ quái nhìn Tiêu Phàm, người này thật không lễ phép, cứ như thế nhìn chằm chằm người khác như vậy sao?

- Ngọc Hiên huynh, ngươi gần đây có phải thường xuyên cảm giác trong lòng buồn bực, lục phủ ngũ tạng co rút, đặc biệt là thời điểm ban đêm ngủ, thường xuyên thấy ác mộng cổ quái?

Tiêu Phàm thu hồi ánh mắt, rất chân thành nói.

- Ngươi, ngươi làm sao biết?

Tuyết Ngọc Hiên bỗng nhiên đứng dậy, kinh hãi nhìn Tiêu Phàm, sắc mặt có chút khó coi.

Những việc này, cho dù hộ vệ và cung nữ thân nhất của mình đều không biết, trừ phi Tiêu Phàm âm thầm phái người theo dõi mình!

- Đừng quên ta là Luyện Dược Sư.

Tiêu Phàm lại lơ đễnh, cười nhạt một tiếng.

- Tiêu Phàm, ngươi phát hiện ra cái gì?

Ánh mắt Tuyết Lung Giác âm trầm nhìn Tiêu Phàm, mặc dù nàng muốn báo đáp ân cứu mạng của Tiêu Phàm và Bàn Tử, nhưng nàng thân cận với Tuyết Ngọc Hiên hơn.

- Độc!

Thần sắc Tiêu Phàm cứng lại, vẻn vẹn nói ra một chữ.

- Tiêu huynh, ngươi nói ta trúng độc?

Thái độ Tuyết Ngọc Hiên trong nháy mắt chuyển biến, hơi hơi hướng về Tiêu Phàm thi lễ nói:

- Vừa rồi thất thố, đắc tội rồi.

- Ta không để ý đâu.

Tiêu Phàm khoát khoát tay:

- Bản thân ngươi hồi tưởng xem, trong vòng ba tháng này, có ăn cái gì không nên ăn, hoặc là đi qua nơi không nên đi không.

Tuyết Ngọc Hiên cau mày một cái, trong đầu hồi tưởng lại những hình ảnh gần nhất, cuối cùng vẫn lắc đầu như cũ.

- Bát Hoàng Huynh, ngươi đừng quên, Vũ Thừa Quân kia không phải thứ gì tốt, nếu có ai có thể hạ độc mà ngươi không hay biết, tuyệt đối chỉ có hắn.

Tuyết Lung Giác bực tức nói.

Tuyết Ngọc Hiên đắng chát lắc đầu, sau đó nhìn về phía Tiêu Phàm nói:

- Tiêu huynh, ngươi chắc biết rõ cơ thể ta trúng độc gì, nói ra cũng không sao.

- Lục Phẩm Mộng Yểm Đoạn Tràng Hồng.

Tiêu Phàm ngẫm lại vẫn là nói ra cái tên này, xem như trả nhân tình trước đó cho Tuyết Ngọc Hiên.

- Mộng Yểm Đoạn Tràng Hồng?

Tuyết Lung Giác sợ hãi kêu lên, con ngươi rung động không ngừng, lạnh giọng nói:

- Thật ác độc, muốn hành hạ Bát Hoàng Huynh đến chết sao?

Sắc mặt Tuyết Ngọc Hiên khó coi vô cùng, loại độc dược này, thật đúng là không phải đáng sợ bình thường, nghe đồn, trúng loại độc dược này sẽ bị hành hạ suốt 108 ngày, tâm cốt suy kiệt dần mà chết.

Hơn nữa, đến mấy ngày cuối cùng, lục phủ ngũ tạng liền bắt đầu thối nát, toàn thân hóa thành nước đặc, loại độc này cho dù cường giả Chiến Vương cũng không có cách loại trừ, nói chi là tu sĩ Chiến Tông cảnh.

- Tiêu Phàm, ngươi nếu đã nhìn ra là Mộng Yểm Đoạn Tràng Hồng, nhất định biết rõ phương pháp giải độc có đúng không?

Tuyết Lung Giác kích động nhìn Tiêu Phàm.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.5 /10 từ 51 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status