Vô thượng sát thần

Chương 487: Chia Ra Hành Động


Cách 30 trượng, nhóm Tiêu Phàm tốn mất ba canh giờ, đám người cảm giác như gánh vác một tòa cự nhạc tiến lên, căn bản không thể phi hành, hai chân lún thật sâu vào bên trong cát vàng.

May mắn là cát vàng không phải Lưu Sa, bằng không phần lớn người đều phải chôn xương nơi này.

- Cuối cùng cũng đến.

Đám người xông vào cửa thành Cổ Thành, rốt cục buông lỏng một hơi.

Vừa vào Cổ Thành, đám người cũng cảm giác bốn phía Thiên Địa có biến hóa, một cỗ khí tức nặng nề, khắc nghiệt, tang thương đập vào mặt, huyết sát chi khí nồng đậm tràn ngập trong không khí.

Bên ngoài căn bản không cảm thụ được loại khí tức bàng bạc này, chỉ có thân lâm kỳ cảnh mới có thể khiến cho người khác cảm nhận được cỗ áp lực thật lớn kia.

- Khó trách bọn hắn không đạp không phi hành, ở chỗ này trừ Hồn Thú phi cầm, tu sĩ khác muốn ngự không sẽ tiêu hao Hồn Lực cực lớn, như tiến hành một trận đại chiến.

Bàn Tử thử nghiệm mấy lần, mỗi lần cách mặt đất mười trượng, hắn liền không tiếp nhận được cỗ áp lực kia mà rơi xuống mặt đất.

- Không thể phi hành không quan trọng, dù sao cỗ lực lượng áp chế kia đã biến mất.

Ảnh Phong mở miệng nói.

- Lực lượng chúng ta không bị áp chế, những người khác khẳng định cũng không có.

Tiêu Phàm không có lạc quan như vậy, Cổ Thành này lộ ra một tia quỷ dị.

Nơi này trời vàng, bên trong huyết mang, khắc nghiệt vô cùng.

Đại địa khắp nơi là cát vàng, giống như hoàng kim trải đất, sáng chói chói mắt.

Kiến trúc to lớn thẳng tắp, lộ ra một cỗ khí tức tuế nguyệt tang thương.

Nếu như nói bên ngoài Cổ Thành khiến cho người ta cảm thấy một loại mông lung, thì bên trong Cổ Thành khiến bọn hắn cảm giác ngưng trọng, ẩn ẩn một cỗ sát cơ hung hiểm luôn rình rập.

Nói tóm lại, Cổ Thành này mang cho người ta một loại phong cách cực kỳ cổ lão, tang thương.

- Mọi người phấn chấn tinh thần lên.

Tiêu Phàm khuyên bảo đám người, hắn cảm giác Cổ Thành này so với tưởng tượng còn đáng sợ hơn, trong lòng nổi lên một loại bất an.

Dù đối mặt với Long Tiêu hay Nam Cung Thiên Dật, hắn cũng không có loại cảm giác này.

Đám người gật đầu, dựa theo Tiêu Phàm an bài trước đó, Tiểu Kim, Quan Tiểu Thất, Tử Điện Điêu, Phong Lang cùng Tiêu Phàm đi rất gần, mà Bàn Tử, Ảnh Phong, Thiên Tàn cùng Tiểu Minh bốn người cũng ôm thành một đoàn.

- Long Tiêu cùng Nam Cung Thiên Dật hướng về hai phương hướng này, chúng ta tạm thời không cùng bọn hắn va chạm thì hơn.

Quan Tiểu Thất chỉ nơi xa mở miệng nói.

- Cũng tốt.

Tiêu Phàm tán thành đề nghị Quan Tiểu Thất.

Nam Cung Thiên Dật thực lực như thế nào, bọn hắn cũng không rõ, mặc dù chính diện đối chiến bọn hắn không e ngại nhưng chưa biết nguy hiểm trong Cổ Thành, bọn Tiêu Phàm cũng không nguyện ý trực tiếp khai chiến.

Đồng dạng, đối mặt với Long Tiêu cũng giống như thế, dù sao Đại Long Đế Triều nắm giữ hơn 200 Hồn Thú, một khi bị vây công, đến lúc đó bọn hắn muốn đi cũng khó khăn.

Thậm chí trong lòng đám người Tiêu Phàm, Long Tiêu so với Nam Cung Thiên Dật càng nguy hiểm hơn.

Tiêu Phàm mấy người lựa chọn một phương hướng khác tiến lên. Đi trên mặt đất cát vàng, cát vàng không qua mắt cá chân, mặt đất bên dưới cứng rắn vô cùng, Quan Tiểu Thất ngồi ở trên lưng Tử Điện Điêu bay trên trời cao, cảnh giác nhìn bốn phía.

Mấy người Hồn Lực tản ra, lại không nhìn thấy bất luận bóng người nào, bọn hắn bị Long Tiêu và Nam Cung Thiên Dật bức bách, tiến vào Cổ Thành muộn nửa tháng, những người khác hiển nhiên đã đi sâu vào Cổ Thành.

Mấy người Tiêu Phàm ngược lại không gấp, trong Cổ Thành đến cùng có cái gì, ai cũng không biết được.

Đi vào đầu tiên, mặc dù khả năng có được thiên tài địa bảo và Công Pháp Chiến Kỹ, nhưng nguy hiểm cũng là lớn nhất.

Mấy người dứt khoát tại phụ cận trong cung điện thăm dò, không có buông tha bất kỳ xó xỉnh nào.

- Công tử, tòa cung điện này bị người điều tra rồi, cái gì cũng không lưu lại.

Ảnh Phong từ bên trong một tòa cung điện đi ra.

- Ta tìm được một chút đồ vật, hẳn là một Hồn Binh, chỉ là qua vô số năm tháng đã biến thành phế liệu.

Phong Lang cầm một đống Hồn Binh rỉ sét từ một gian Chú Tạo Phường đi tới.

- Nói giống như chưa nói vậy.

Quan Tiểu Thất bĩu môi nói. Hắn cùng với Phong Lang quen biết cũng có một chút thời gian, cũng chỉ có hắn và Tiêu Phàm mới dám nói đùa cùng Phong Lang.

- Lưu ở chỗ này không có quá nhiều giá trị, có thể cầm thì đều bị bọn hắn lấy đi rồi.

Bàn Tử nhún nhún vai nói, ai kêu bọn hắn muộn nửa tháng mới tiến vào Cổ Thành?

- Có lẽ Nam Cung Thiên Dật và Long Tiêu đứng ở cửa thành là vì để cho chúng ta chậm tiến vào Cổ Thành, muốn để cho chúng ta không thu hoạch được gì.

Tiêu Phàm đã sớm nghĩ đến.

Nam Cung Thiên Dật không có gan giết bọn hắn, dù sao có nhiều tu sĩ Đại Ly nhìn như vậy, hơn nữa còn có tiền bối Chiến Hồn Học Viện nhìn chằm chằm.

Hắn muốn làm là trấn trụ bọn Tiêu Phàm, không cho bọn hắn tiến vào Cổ Thành.

Đương nhiên, lúc này tu sĩ Đại Ly xem là Nam Cung Thiên Dật cùng Long Tiêu giằng co, chỉ là bọn Tiêu Phàm không dám tự tiện xông vào thôi.

- Nam Cung Thiên Dật thực sự là yêu nghiệt, một động tác nhỏ liền đáng sợ như vậy, đấu trí đúng là không mấy người là đối thủ của hắn.

Trong lòng Tiêu Phàm thở dài một hơi.

Hắn có chút hối hận, sớm biết thế nên trực tiếp tiến vào Cổ Thành, nhìn Nam Cung Thiên Dật đến cùng có dám dám động thủ hay không.

- Lão Tam, chúng ta tách ra hành động đi, các ngươi năm người một tổ, chúng ta bốn người một tổ.

Bàn Tử đột nhiên mở miệng nói.

- Tách ra?

Tiêu Phàm cau mày một cái, hắn cũng không phải lo lắng bản thân mà là lo lắng Bàn Tử, bốn người bọn hắn nếu gặp Nam Cung Thiên Dật cùng Long Tiêu thì làm sao bây giờ.

- Yên tâm, Nam Cung Thiên Dật và Long Tiêu cũng chưa chắc có thể làm gì được ta.

Bàn Tử thoải mái cười một tiếng, trong mắt lóe lên vẻ tự tin vô địch.

Trong lòng Tiêu Phàm hơi vui vẻ, bởi vì hắn cảm giác Bàn Tử sáng sủa trước kia lại trở về, cuối cùng gật đầu nói:

- Các ngươi cẩn thận.

- Các ngươi cũng bảo trọng.

Bàn Tử gật đầu, Ảnh Phong, Tiểu Minh cùng Thiên Tàn ba người đối với Tiêu Phàm hơi thi lễ, lập tức ba người biến mất ở cuối con đường.

- Còn chúng ta? Đi hướng nào đây?

Quan Tiểu Thất hỏi.

- Cổ Thành này rộng lớn vô biên, so với Ly Hỏa Đế Đô đoán chừng còn lớn hơn mấy lần. Bốn năm trăm người tiến vào nơi này, muốn đụng cũng không dễ dàng, tùy ý chọn một đường chỉ cần hướng vào bên trong Cổ Thành là được.

Tiêu Phàm nói ra.

- Nói cũng đúng.

Quan Tiểu Thất nghẹo đầu, nghiêm túc suy nghĩ lời nói Tiêu Phàm.

Xung quanh Ly Hỏa Đế Đô hơn ba ngàn dặm, muốn đụng nhau cũng rất khó, huống chi trong Cổ Thành này, chỉ cần không gặp Long Tiêu, bọn hắn liền không sợ hãi.

- Thời gian không còn sớm, vậy thì về hướng này đi.

Tiêu Phàm chỉ nơi xa chân trời nói.

Vừa nói, ba người hai thú liền hướng tây bắc Cổ Thành lao đi.

Cổ Thành bao la vô biên, mấy người chẳng có mục tiêu, chỉ có thể hướng về một phương hướng tiến lên. Cứ như thế đi hai ba canh giờ, ba người rốt cục xuyên qua khu vực, tiến vào bên trong một vùng núi.

Quỷ dị là nơi này không có cát vàng, cũng không có cương phong xâm nhập, ngược lại tràn đầy sinh cơ, bên trong sơn mạch cổ thụ san sát xanh um tươi tốt, thẳng tắp che trời, cao vút trong mây.

- Đúng là một mảnh địa phương khác biệt.

Tiêu Phàm không khỏi cảm thán nói, Cổ Thành này quá vượt dự kiến của hắn.

Trước đó chưa tiến vào Cổ Thành, ai có thể nghĩ đến trong này lại là một phiến thiên địa khác đây.

- Các ngươi nhìn, nơi này có Hồn Thú, hình như là một đầu Phi Thiên Ngô Công.

Quan Tiểu Thất đột nhiên kinh ngạc chỉ nơi xa kêu lên.

- Không phải Phi Thiên Ngô Công, là Thất Phẩm Hồn Thú: Thiên Đao Ngô Công.

Phong Lang cau mày một cái, một cỗ cảm giác nguy hiểm lượn lờ trong lòng.

- Đi mau, bị phát hiện rồi!

Tiêu Phàm sầm mặt lại, dẫn đầu hướng về rừng sâu phóng đi.

MinhLâm - Lục Đạo -
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.5 /10 từ 51 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status