Vợ trước muốn tái hôn

Chương 247: Nằm viện


"Tôi không phải Đường Hạo Nam lúc trước lại thế nào? Anh còn muốn làm gì rôi?" Đường Hạo Nam bỗng nhiên cười lạnh, giương mắt có chút khinh thường nhìn điều tra viên phụ trách thẩm vấn này. Trong mắt khiêu khích, quá rõ ràng rồi. Điều tra viên bị ánh mắt anh khinh thường chọc giận, một đôi mắt phẫn nộ như là muốn từ trong hốc mắt mặt tuôn ra nhìn Đường Hạo Nam.

Anh ta bỗng nhiên quay đầu, nhìn điều tra viên trẻ tuổi bên cạnh ra lệnh: "Cậu đi đem mấy món đồ của tôi đến đây, tôi muốn cho anh ta biết cái gì gọi là đãi ngộ phạm nhân, tôi thấy anh ta không ăn chút khổ cực, là không đồng ý khai."

"Lão, lão Đại, như vậy không ổn đâu." Điều tra viên trẻ tuổi vẫn đợi ở bên cạnh anh ta có chút do dự. Danh tiếng Đường Hạo Nam tại thành phố Sùng Xuyên này, từ trẻ nhỏ, đến mấy ông già bà cụ, không có một người là không biết. Một người dậm chân liền có thể là toàn bộ người Sùng Xuyên tất cả đều phải run rẩy hai chân, ai dám dùng hình ép cung với anh ta chứ, lỡ như đến cuối cùng anh ta được kết luận là vô tội mà nói, chính mình liền gặp xui xẻo rồi.

Cho nên điều tra viên trẻ tuổi kia đứng yên chỗ không có động tĩnh. Nhưng mà điều tra viên đứng tuổi kia cũng không nghĩ như thế, ban đầu anh ta cũng là lo lắng lỡ như Đường Hạo Nam bị vô được thả ra mà nói, chỉ sợ chính mình không tự tìm đường chết rồi. Nhưng mà Đường Hạo Nam thân là một đối tượng bị tình nghi cũng quá càn rỡ rồi, thậm chí ngay cả điều tra viên như anh ta không xem ở trong mắt, anh chẳng lẽ không biết, trong phòng thẩm vấn này rốt cuộc là ai định đoạt sao?

Đến lúc đó mặc kệ là vu oan giá hoạ hay vẫn lại là biện pháp khác, chỉ cần Đường Hạo Nam nhận, toàn bộ đều đã dễ làm rồi.

"Nhanh đi cho tôi!" Nhấc chân một đạp đá vào mông điều tra viên trẻ tuổi. Sau khi đối phương xám xịt chạy đi, điều tra viên đứng tuổi kia vẻ mặt đắc ý lần nữa ngồi xuống ở trước mặt Đường Hạo Nam.

"Một lát tắt đèn, anh sẽ không được dễ chịu như hiện tại nữa đâu, không bằng lúc này ăn ngay nói thật đi, là anh làm chính là anh làm, khẩn trương thừa nhận đi. Một nhân vật từ trước đến nay cao cao tại thượng, sống an nhàn sung sướng quen thói, sợ là chịu không nổi loại khổ như vậy đi." Điều tra viên kia nói như thế, coi như còn đem Đường Hạo Nam để vào mắt.

"Anh bắt tôi thừa nhận cái gì? Tôi cái gì cũng chưa làm." Khinh thường nhún vai, Đường Hạo Nam vẫn như cũ khiêu khích nhìn điều tra viên kia. Anh cũng đã sớm đoán được đối phương sẽ thủ đoạn dụng hình bức cung này, cho nên trước khi tới, anh cũng đã trang bị camera siêu nhỏ ở trên người mình, chỉ cần đối phương thật sự ra tay đánh anh, toàn bộ liền có cơ hội để trở mình.

"Bố nó, ông đây cho mày rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt!" Thứ gì đó đang cầm trong tay bị đoạt lấy, không đợi điều tra viên trẻ tuổi mở miệng khuyên can, người này cũng đã một bước xa xông lên trước thứ kia đoạt tới tay.

Những thứ này kỳ thật đều là mấy thứ đồ bình thường, một cái đệm xốp, lại thêm một cây côn gỗ, đèn trong phòng bị tắt, đệm xốp trực tiếp lót trên người ở tại Đường Hạo Nam.

Một thùng nước lạnh dội xuống từ đầu đến chân, trong bóng đêm, Đường Hạo Nam nghe được một tiếng cười lạnh, rồi một côn nặng nề đánh xuống, một tiếng gõ trên lưng anh. Một tiếng kêu đau đớn, từ trong lổ mũi anh tràn ra.

Nghe được tiếng Đường Hạo Nam hừ lạnh đầy nặng nề, giọng đối phương bởi vậy càng thêm đắc ý."Sao rồi? Cái này chịu không được sao? Lợi hại hơn còn đang ở phía sau!" Lại một côn đánh xuống, ngăn cách đệm xốp, hung hăng đập vào sau lưng Đường Hạo Nam, anh cảm giác trong lồng ngực chính mình tất cả đều đã đau đớn giống như bị hỏa thiêu.

Dư chấn quả thực muốn đem nội tạng của anh đều đã chấn vỡ toàn bộ.

"Hỏi lại anh một lần, có khai hay không, tiếp tục mạnh miệng mà nói, cũng đừng trách tôi ra tay không lưu tình!" Người đàn ông lớn tiếng uy hiếp, giọng điệu nói chuyện cũng là hung tợn.

"Tôi cái gì cũng chưa làm, các người muốn tôi khai cái gì? Ở cục cảnh sát lại dám dụng hình ép cung như vậy, các người không sợ bị trừng phạt sao?"

"Trừng phạt? Đây đều là chuyện mọi người hiểu trong lòng mà không nói, vụ án nào mà dùng cách nào cũng không chịu khai, dùng cách này đối phương đều chịu khai ra, anh nghĩ quá ngây thơ rồi, vừa thấy chính là loại người sinh ra trong xã hội thượng lưu cho tới bây giờ không từng chịu khổ. Chẳng qua, phượng hoàng nghèo túng đến gà cũng không bằng, hiện tại anh cũng nên nếm thử đây là mùi vị gì, tôi đây là đang dạy dỗ những kẻ giàu có chuyên làm chuyện xấu như anh!"

Bây giờ, không còn đánh từng gậy hăm dọa như ban đầu, mà là giống như cuồng phong bạo vũ không lưu tình chút nào liên tục đánh lên người Đường Hạo Nam.

Ban đầu, ý thức Đường Hạo Nam vẫn cực kỳ tỉnh táo, có thể rõ ràng đếm được người này đánh tổng cộng bao nhiêu cái trên người mình, nhưng mà càng về sau, anh chỉ cảm thấy sau lưng chính mình đau rát như bị lửa thiêu đốt, sau lưng đau đớn giống như đã mất đi cảm giác, ý thức cũng từ từ không còn tỉnh táo, trở nên mơ mơ màng màng.

Cổ họng mạnh nổi lên một tia ngai ngái, Đường Hạo Nam mở miệng, phụt một tiếng phun ra một ngụm máu tươi, mùi máu tươi nồng đậm hòa lẫn trong không khí.

"Đừng đánh, đừng đánh, phía trên đã phái người tới, muốn tiếp nhận vụ án này, người bị anh đánh xảy ra chuyện gì thì làm sao đây!" Một điều tra viên trẻ tuổi khác có chút luống cuống, xông lên giữ chặt điều tra viên đứng tuổi đã đánh người đến đỏ mi mắt.

"Sợ cái gì? Loại tình huống này cho dù là vận dụng một chút hình phạt riêng, chỉ cần người không chết, đều không có vấn đề. Nhanh đi, lấy một bộ đồ tù nhân sạch sẽ thay cho anh ta, đem vết máu đọng trên mặt đất đều lau sạch sẽ cho tôi, ngoan ngoãn học hỏi theo tôi, cứ lòng dạ đàn bà, có thể làm được chuyện gì lớn chứ." Đường Hạo Nam trong lúc mơ mơ màng màng nghe được hai người nói chuyện, có chút châm chọc nhếch môi cười khinh miệt.

Dùng hình ép cung thật sự không có việc gì sao? Bây giờ, bọn họ đã gặp đại hạn rồi.

"Đều đã tránh ra!" Một giọng nói có vẻ mãnh liệt vang vọng khắp cục cảnh sát, còn có tiếng giày da lộp cộp giẫm lên trên mặt đất vọng lại bên tai, vài bước đã chạy tới cửa phòng thẩm vấn, điều tra viên trẻ tuổi còn đang bò trên đất lau vết máu liền hoảng hốt, khăn lau trong tay nháy mắt cầm ném tới một bên, kinh sợ muốn từ trên mặt đất đứng lên.

"Nhanh lau sạch cho tôi." Người đàn ông vừa rồi còn bá đạo giáo huấn Đường Hạo Nam nháy mắt có chút luống cuống, nhất chân đá vào mông điều tra viên trẻ tuổi, thúc giục anh ta nhanh lau sạch hiện trường.

"Tôi không lau, người cũng không phải tôi đánh! Cùng tôi có quan hệ gì! Muốn lau tự anh đi mà lau." Tuy anh ta vừa mới đến nơi đây làm việc, lá gan cũng rất nhỏ, nhưng mà anh ta lại không ngốc, người phía trên đã tới, hiện tại nếu anh ta không thể nhanh chóng vạch rõ quan hệ, đến lúc đó anh ta chính liền là kẻ chịu tiếng xấu thay cho người khác, bây giờ anh ta còn tuổi trẻ, tiền đồ sáng lạn đang chờ, anh ta mới không cần chịu tiếng xấu thay cho người khác!

"Đồ ranh con!" Người đàn ông còn muốn tiến lên hù dọa điều tra viên trẻ tuổi này, cửa phòng thẩm vấn cũng đã két một tiếng kéo ra, giây phút người đàn ông này bước vào ngửi thấy trong phòng dày đặc mùi máu tươi kia mày mạnh nhíu chặt lại.

"Các người đang làm cái gì, trong phòng thẩm vấn sao lại tối lửa tắt đèn, đem đèn mở lên cho tôi!"

"Vâng, tôi lập tức đi mở đèn." Điều tra viên vừa rồi ra tay đánh Đường Hạo Nam dưới lòng bàn chân như là được bôi dầu nhanh nhẹn muốn chuồn đi, lại bị người đàn ông này một tay túm trở về. "Để cho người mới tới này đi!"

Anh ta cũng không phải là kẻ tử, người trẻ tuổi đứng ở phía sau mình thở hổn hển lo lắng, vừa thấy chính là cái một người nhát gan mới nhậm chức, người nhát gan như vậy sao có khả năng ở trong phòng thẩm vấn dùng hình ép cung, trái lại là người đàn ông xem ra láu cá cực kỳ này, từ khi anh ta vừa vào đến giờ dưới lòng bàn chân như lau dầu muốn chuồn đi, cực kỳ có vấn đề!

"A!" Người trẻ tuổi được lệnh, như là nhận được lệnh đặc xá, chạy ra như một cơn gió. Chỉ mất vài giây, đèn điện trong phòng đều đã sáng lên, có thể thấy Đường Hạo Nam mặt trắng phờ phạc, khóe miệng lại vẫn treo một bên máu tươi.

Ánh mắt người đàn ông này nháy mắt bắn thẳng đến trên mặt điều tra viên đứng tuổi kia hét lớn một tiếng, thiếu chút nữa muốn đem màng tai người kia làm vỡ nát.

"Nói! Có phải anh hay không!" Người này chân mềm nhũn, cả thân thể run lên nhìn người đàn ông lưng hùm vai gấu trước mặt.

"Không... Không dám... Tôi nào dám làm như thế chứ!" Chột dạ lại thêm sợ hãi, lời biện giải nói ra đều trở nên lắp ba lắp bắp, hao phí hơn nữa ngày, mới xem như nói ra hoàn chỉnh.

"Sh*t Không phải anh làm, chẳng lẽ là quỷ làm? Là ông đây làm à? Tôi thấy anh chán sống rồi!" Hai cái tát bốp bốp giáng xuống, lỗ tai anh ta phát ra một trận ầm ầm, trước mắt đều đã sao giăng đầy trời.

"Đem người đưa đi bệnh viện cho tôi, người này, phạm pháp loạn kỷ cương, cũng mang đi cho tôi!" Người này hét lớn một tiếng, rồi mới mạnh vẫy tay một cái, vài người đàn ông khôi ngô dáng người cao lớn từ cửa phòng một ùn ùn kéo vào, đem vòng chân trên chân Đường Hạo Nam mở ra, nhanh tay lẹ chân đem Đường Hạo Nam nâng đến trên xe, chuẩn bị đưa đi bệnh viện. Mà người đàn ông vừa dùng hình ép cung với Đường Hạo Nam, cũng không cách phản kháng bị trực tiếp mang đi, hai vai bị hai người bẻ tay ra sau áp giải đi, anh ta đã nhìn ánh sáng tiền đồ của mình, trong nháy mắt, dập tắt.

"Qua kết quả kiểm tra chụp CT cắt lớp, phần lớn lá phổi của Đường tiên sinh bị ngoại lực đánh nát, dẫn đến tràn khí ngực, tuy tràn khí ngực không phải là bệnh cực kỳ nghiêm trọng, nhưng tôi đề nghị nằm viện quan sát, bởi vì toàn bộ nội tạng của Đường tiên sinh đều đã chịu phải trình độ va chạm nhất định, tất cả nội tạng đều có hiện tượng vỡ nứt, chúng tôi sợ bệnh tình chuyển biến xấu, dẫn đến tràn dịch màng phổi, cho nên hiện tại ở lại bệnh viện quan sát là phương pháp tốt nhất." bác sĩ cầm các loại giấy tờ xét nghiệm giải thích cặn kẽ với người đàn ông dáng người khôi ngô trước mặt.

"Vậy thì, để anh ta ở lại bệnh viện quan sát đi." Cho dù người này đã cố gắng hạ thấp giọng của mình xuống, vẫn lại là chấn động đến nỗi lỗ tai đối phương sinh đau, bác sĩ nhịn không được hơi hơi lắc lắc đầu, sau khi cung kính đưa người này ra ngoài, mới đón tiếp một người bệnh khác.

Dạo này, quan hệ bác sĩ bệnh nhân đúng là không dễ dàng.

Lúc người đàn ông này bước vào phòng Đường Hạo Nam, Đường Hạo Nam đã tỉnh lại, vừa thấy người này đi tới, nháy mắt quơ lấy một cái gối lấp tức hướng về người này ném qua! "Đều là thằng nhóc cậu ra chủ ý ôi thiu, nhìn đi nhìn đi! Ông đây, me nó đều đã sắp bị đánh cho tàn phế rồi!"
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 7.5 /10 từ 1 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status