Vô tự thiên thư

Chương 201: Gia tộc nhị thiếu (thượng)


Đại thiếu gia hứng chí, lại nói: " Tiểu Trúc cô nương, hôm nay đã nói đến chủ đề này, chúng ta rõ ràng đã tâm sự nhiều, để ta giúp nàng sửa đổi ý nghĩ một chút, nàng nói thích nam tử có gương mặt thế nào a."

Hứng thú nói chuyện của Tiểu Trúc đã hoàn toàn không còn, cũng không nguyện làm trái ý tốt của người khác, miễn cưỡng tự hỏi một chút, cười nói: " Dung mạo rất khó miêu tả, ta vẽ cho ngươi xem."

Đại thiếu gia liên tục gật đầu: " Không thành vấn đề."

Tiểu Trúc đứng lên, đi đến trong rừng trúc, từ trên mặt đất nhặt một cành trúc, bắt đầu vẽ.

Vẻ mặt đại thiếu gia ngoài ý muốn: " Không thể tưởng được nàng còn có thể vẽ, oa, còn vẽ tốt như vậy!"

Tiểu Trúc cười yếu ớt không nói, ước chừng vẽ được năm phút, lúc này mới ngừng tay, đứng trước mặt bức họa quan sát hồi lâu, lắc đầu nói: " Đại thiếu gia, ta vẽ dung mạo này, có lẽ chỉ giống sáu bảy phần, có chút chi tiết tỉ mỉ, ta không nhớ ra."

Đại thiếu gia ngạc nhiên nói: " Cách nói này của nàng thật ra có điểm kỳ quái, chẳng lẽ người mà nàng thích có gương mặt thế nào mà nàng cũng nghĩ không ra sao?"

Tiểu Trúc cũng không gạt hắn, lắc đầu nói: " Trong đầu ta vẫn có một người, một cái bóng mơ mơ hồ hồ, cũng không phải trống rỗng hư cấu, ngươi xem thì biết."

Đại thiếu gia có hứng thú đến gần xem, Tiểu Trúc nhanh chóng bỏ ra xa vài bước, xa xa tránh khỏi đại thiếu gia.

Đại thiếu gia đã có thói quen nhìn cách biểu hiện này của nàng, cũng bất chấp thương tâm, chăm chú nhìn bức họa trên mặt đất, một bên xem một bên lắc đầu nói: " Không được, không được, lông mày này quá bình thường, cũng quá nhạt, người này không có tâm chí tiến thủ, ánh mắt cũng không có thần, nàng xem ánh mắt của ta, uy áp cỡ nào, đám ma tộc cấp thấp của ma giới khi gặp ta đều phát run, nàng nhìn xem cái mũi này, cái mũi phải cao mới tốt, loại mũi phổ thông bình thường này, thực không có tính cách nha, ai yêu, miệng còn nhỏ, vậy thì không được a, miệng lớn mới có thể ăn, lão nhân thường xuyên nói với chúng ta, muốn làm người trên người, muốn có dục vọng, có tâm thắng bại, có xâm lược dục vọng và giữ lấy dục vọng, mà ăn cái gì, dục vọng thể hiện trước mắt, nàng nhìn xem khuôn mặt ta, mới là điểm hoàn mỹ của cao đẳng ma tộc có tiền đồ. Nàng vẽ người này, chậc chậc...ta thật không biết nên nói như thế nào mới tốt, nhất định bình thường, một kẻ vô tích sự chẳng làm nên trò trống gì a!"

Tiểu Trúc chỉ mỉm cười, cũng không phản bác. Đại thiếu gia nhìn bức vẽ nửa ngày, nhìn thấy Tiểu Trúc không nói lời nào, cũng cảm thấy không có gì thú vị, cùng Tiểu Trúc hàn huyên qua loa vài câu rồi rời đi.

Tiểu Trúc nhìn thấy đại thiếu gia đi xa, lúc này mới bước trở lại trước bức họa, cẩn thận ngắm nghía, đôi mày nhíu chặt, hình dáng như đang cố gắng suy tư, nhưng suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng không được, vẻ mặt buồn rầu xoay người đi lên lầu.

Tiểu Khai nhìn xem bốn phía, xác định không ai, lúc này mới nhẹ chân nhẹ tay tiêu sái đi tới, tìm được một gốc trúc to ẩn thân, thăm dò nhìn bức họa trên mặt đất, vừa nhìn thấy, chỉ cảm thấy như giữa ngực bị trúng cây chùy nặng, trong đầu nhất thời " oanh" một tiếng, " ba tháp" một tiếng, cây trúc thô to như vậy mà bị tay hắn bóp mạnh nứt vỡ.

Nguyên lai bức họa kia, mặc dù chỉ là một hình dáng mơ hồ, nhưng đúng là hình dáng của Nghiêm Tiểu Khai!

" Nguyên lai trong lòng Tiểu Trúc...thủy chung vẫ có ta, nàng mặc dù không nhớ rõ ta, mặc dù bị Cửu Thiên Thần Lực che lại trí nhớ, phú dư sứ mạng, nhưng...nhưng trong lòng nàng chính thức thích, tự đầu tới cuối chỉ có ta a..." Tiểu Khai hít dài một hơi, nuốt ngược nước mắt sắp rơi xuống trở về, điều chỉnh tâm tình, nhẹ chân nhẹ tay lui trở về.

Việc chuẩn bị hôn lễ của Bá Cách gia tộc tương đương phức tạp, bởi vì Tiểu Trúc mang vào Cửu Thiên Huyền Nữ hài phong ấn hơn mười ngàn năm, cho nên đại thiếu gia đã thuận lý thành chương trở thành người thừa kế tộc trưởng gia tộc, mặc dù Tê Bì Nhĩ Bá Cách từng xem trúng tam thiếu gia, nhưng lựa chọn của thần không thể nào cự tuyệt, cho nên hôn lễ lần này đồng thời cũng là nghi thức kế nghiệm tân tộc trưởng, như vậy thứ nhất, còn phiền toái hơn hôn lễ bình thường, bận rộn không biết bao nhiêu ngày, vừa chuyển mắt, lại một tuần trôi qua.

Bởi vì có động khẩu kia, Tiểu Khai cũng không làm nháo nữa, Tê Bì đại nhân nghe người hầu hồi báo, nghe thấy Tiểu Khai không hề làm khó, cũng nhẹ nhàng thở ra, hắn vạn vạn không thể tưởng được, ngàn phòng vạn phòng lại trộm trong nhà khó phòng, Tiểu Khai lại từ hậu hoa viên của mình mà đi, mỗi ngày đều ở xa xa nhìn ngắm Trì Tiểu Trúc.

Tiểu Khai cũng không phải không muốn cùng Tiểu Trúc gặp mặt, chỉ là lo lắng Tiểu Trúc không nhớ rõ mình, ngược lại cứ nhớ rõ sứ mạng của Bá Cách gia, vạn nhất đem hành tung của mình nói cho đại thiếu gia, có lẽ sẽ xảy ra sai lầm, hắn nghĩ tới nghĩ lui, cùng với mạo hiểm, nếu làm như vậy có thể mất luôn cơ hội nhìn thấy Tiểu Trúc, còn không bằng xa xa ngắm nhìn, thủ hộ, ít nhất...được thêm một ngày thì tính một ngày.

Ngày hôm đó, Tiểu Khai nằm trong bụi cỏ, đang nhìn Tiểu Trúc đứng xa xa, chợt thấy đại thiếu gia từ ngoài viện nhẹ nhàng đi tới, nhìn Tiểu Trúc gật gật đầu, cười nói: " Hắc, Tiểu Trúc, ta đến chậm."

Tiểu Khai có chút cau mày, thầm nghĩ: " Bình thường đại thiếu gia đâu có nói lời như vậy?"

Bên kia Tiểu Trúc cũng nói: " Là đại thiếu gia đó sao?"

Đại thiếu gia sang sảng cười rộ lên: " Tiểu Trúc muội muội, nàng sắp gọi ta là phu quân rồi, sao còn hỏi thế này? Chẳng lẽ bây giờ đã nghĩ muốn nghiệm minh thân thiết hay sao?"

Lời này càng cợt nhả, cùng ngữ khí ngày thường của đại thiếu gia không giống nhau, Tiểu Khai cảm thấy kỳ quái, nhịn không được ngẩng cao đầu nhìn, hình dáng dung mạo của đại thiếu gia, ai ngờ đại thiếu gia cảnh giác, xoát quay đầu, ánh mắt như điện nhìn qua hướng Tiểu Khai.

Tiểu Khai cả kinh không phải chuyện đùa, nhanh chóng lùi đầu về, ngừng thở, một cử động cũng không dám.

Hoàn hảo chỗ hắn ẩn thân bị Tiểu Hùng Miêu phá hết phong ấn, lại lần nữa phóng thích ra phong ấn thanh âm và ánh mắt trận pháp, đại thiếu gia chỉ liếc mắt nhìn, không phát hiện cái gì, lại quay đầu về.

Xa xa vang lên thanh âm của Tiểu Trúc: " Đại thiếu gia, trên tay ngươi là cái gì?"

Đại thiếu gia cười nói: " Đây là võ sĩ trong gia tộc mới đem về Long Tiên Dịch, là bổ vật trân quý, ta đặc ý cầm đến một ít đưa cho nàng uống."

Tiểu Trúc nói: " Vậy đa tạ, ngươi đặt cái chai trên giường, ta tự mình đi lấy."

Đại thiếu gia cười ha ha: " Vậy không phải phiền phức hay sao, Tiểu Trúc muội muội, nàng đi tới, để vi phu giúp nàng uống đi."

Tiểu Trúc trầm mặc một lát, đột nhiên nói: " Ngươi có nhớ ước định của chúng ta bảy ngày trước tại hoa viên không?"

Đại thiếu gia ngẩn người, cười nói: " Nga, đương nhiên nhớ rõ, lời tình yêu dưới trăng ngắm hoa, nàng từ nay về sau muốn nghe thì được mà, chẳng lẽ bây giờ lại muốn nghe nữa?"

Tiểu Khai nghe được suýt chút nữa kêu ra tiếng, không hề nghi vấn, đại thiếu gia này là tên giả danh!

Quả nhiên thanh âm của Tiểu Trúc nghiêm lệ, lớn tiếng nói: " Ngươi không phải đại thiếu gia, ngươi là ai?"

Đại thiếu gia ngạc nhiên nói: " Ta không phải là đại thiếu gia còn là ai, Tiểu Trúc muội muội, mấy ngày nay chúng ta luôn gặp nhau âu yếm, chẳng lẽ nàng ngay cả ta cũng nhận không ra sao?"

Thanh âm của Tiểu Trúc càng nghiêm lệ, cả giận nói: " Ta cùng đại thiếu gia ngay cả góc áo còn chưa chạm tới, làm sao tới chuyện âu yếm, ngươi rốt cuộc là ai? Làm sao đến được đây?"

Đại thiếu gia nhất thời trầm mặc, xa xa truyền tới thanh âm di động bước chân, Tiểu Khai lặng lẽ lộ đầu ra, chỉ thấy chân của Tiểu Trúc không ngừng, muốn chạy ra xa, nhưng thân hình của đại thiếu gia như quỷ mị, chỉ chợt lóe, đã che trước mặt Tiểu Trúc, hắc hắc cười lạnh: " Nguyên lai là vị ca ca uất ức của ta ngay cả góc áo của nàng còn chưa chạm tới, thật sự là vô dụng."

Tiểu Trúc vừa sợ vừa giận, nói: " Ngươi là đệ đệ hắn? Chẳng lẽ ngươi là nhị thiếu gia?"

" Đúng vậy, ta là nhị thiếu gia, Bá Cách Vũ Dạ!" Người này quả nhiên là nhị thiếu gia, chỉ thấy hắn đưa tay lên, nhất thời cầm lấy cái chai Long Tiên Dịch trong tay " ba" một tiếng ném lên mặt đất, nước chảy ra, một cỗ dị hương bay lên: " Nếu nàng đã nhận ra ta, thì bình Thiên Ma Tiêu Hồn Thủy này không còn dùng được nữa."

Tiểu Trúc lui bước, gương mặt trắng bệch cả kinh, nói: " Ngươi muốn làm gì?"

" Ha ha ha ha, ta mang theo chiếc bình có thể làm cho ngàn ma nữ xuân tâm nhộn nhạo, ta còn làm gì? Chẳng lẽ nàng nhìn không ra sao?" Nhị thiếu gia cười ha ha, ánh mắt trở nên sắc bén mà dữ tợn: " Đã dùng mềm không được, thì dùng cứng, vô luận như thế nào, hôm nay cũng phải bỏ lại mầm móng của Bá Cách Vũ Dạ ta trong cơ thể nàng!"

Tiểu Trúc vốn thập phần khẩn trương, nghe nói như thế, ngược lại tỉnh táo xuống tới, nói: " Vì cái gì?"

" Bởi vì tộc trưởng Bá Cách gia tộc, vốn nên là ta!" Tâm tình của Vũ Dạ xem ra đã không thể khống chế, rống lớn lên: " Nàng có biết lão gia tử vì sao muốn cho vị đại ca uất ức phế tài làm tộc trưởng? Tất cả đều vì nàng! Vì nàng a!"

Thần thái của Tiểu Trúc trở nên trầm tĩnh như băng tuyết, chỉ thoáng suy tư một chút thì hiểu được: " Có phải bởi vì ta mặc vào Cửu Thiên Huyền Nữ hài?"

" Đúng vậy!" Nhị thiếu gia nghiến răng nói: " Vũ Quả tên phế nhân kia, cư nhiên có lá gan mạo hiểm cả đời không cưới để cho nàng mang vào Cửu Thiên Huyền Nữ hài, loại cơ hội này đã vạn phần một trong là không có, không ngờ để cho hắn thành công rồi, bây giờ cả lão gia tử cũng không có biện pháp, hắn tiếp chưởng Bá Cách gia tộc, là chỉ ý của Cửu Thiên Huyền Nữ. Ta và tam đệ hơn mười năm minh tranh ám đấu, đến đây phải nhường cho tên phế tài đại ca tiếp chưởng gia tộc, ta...ta sao có thể cam tâm!"

" Cho nên, ngươi muốn cho ta mang cốt nhục của ngươi?" Tiểu Trúc cười lạnh nói: " Sau đó, ngươi có thể nói với Tê Bì đại nhân, ngươi mới là người nên thành thân với ta?"

Nhị thiếu gia hung hăng trừng Tiểu Trúc, cả ánh mắt có chút ít đỏ lên, bắn ra hào quang như con ác lang.

Hắn mặc dù có gương mặt giống hệt đại thiếu gia, nhưng tính cách điên cuồng hơn rất nhiều, toàn thân phảng phất như tản mát ra cỗ hơi thở nguy hiểm, Tiểu Khai vạn phần khẩn trương, nhịn không được trộm móc ra Vạn Uẩn Bình, nghĩ thầm: " Nếu hắn dám mạo phạm Tiểu Trúc, ta liều mạng bị Tê Bì Nhĩ Bá Cách phát hiện, cũng phải xử lý hắn rồi nói sau!"

Thần thái Tiểu Trúc càng bình tĩnh, cười nói: " Ngươi cũng biết Tê Bì đại nhân cũng không phải đứa ngốc, ngươi nghĩ hắn thật sự để cho ngươi làm tộc trưởng hay sao? Chỉ ý của thần lựa chọn đại thiếu gia, đây là không thể thay đổi được, có lẽ Tê Bì đại nhân duy nhất có thể làm là đem ngươi giết chết diệt khẩu, để che giấu chuyện xấu lớn nhất của Bá Cách gia tộc."

Nàng ung dung nhìn nhị thiếu gia: " Ngươi hãy ngẫm lại, ngươi làm như vậy rốt cuộc có ý nghĩa hay không."
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Bạn chấm truyện được mấy điểm!
loading...
DMCA.com Protection Status