Vô tự thiên thư

Chương 228: Bổ thiên bổn sự


Ma Tôn lắc đầu thở dài: " Còn có thể có chuyện gì, đơn giản là quyền mưu và ma nữ thôi, Thiên Huyễn cùng tiểu thiếp sủng ái nhất của Vạn Yêu Vương cấu kết, trước tiên do tiểu thiếp của Vạn Yêu Vương ra mặt, lừa gạt Vạn Yêu Vương thu hết ma công toàn thân, sau đó Thiên Huyễn ra tay đánh lén, đánh Vạn Yêu Vương trọng thương, chạy tới tu chân giới. Rồi sau đó, hắn ở tại tu chân giới xảy ra chuyện gì, bổn tôn cũng không rõ ràng. Qua mấy trăm năm sau, bổn tôn tìm cơ hội phái người đi tu chân giới tìm hiểu, nhưng lại phát hiện tu chân giới sóng yên gió lặng, dù một chút tin tức của Vạn Yêu Vương cũng chưa từng nghe nói qua, xem ra hắn đã sớm xảy ra việc ngoài ý muốn rồi."

Hắn nói đến nơi này, hốt nhiên nhìn tới phía trước: " Tới, các ngươi xem."

Tiểu Khai nhìn theo tay hắn, nhất thời hít sâu một hơi rét lạnh!

Ở cuối tầm mắt, vốn chỉ là bầu trời thuần nhiên, quả nhiên đã bị phá thành một cái động lớn, bên ngoài động đen thui một mảnh, mà bên bờ động khẩu, đang nhỏ giọt xuống một ít chất lỏng nhũ trắng.

Năm người rơi xuống mặt đất, Tiểu Khai nhìn quanh bốn phía càng kinh ngạc, nơi này vốn là một hồ nước phong cảnh rất đẹp, nhưng bây giờ hồ nước đã toàn bộ biến thành nhũ trắng, xem kĩ chẳng những nhờ nhờ, hơn nữa còn cực kì ác tâm, một mùi hôi thối nồng nặc từ hồ nước thổi vào mặt, phảng phất như hương vị sau khi bốc chua, Tiểu Khai lại ngẩng đầu nhìn trời, chất lỏng nhũ trắng đang dương dương dừng ở trong hồ nước, xem ra mấy chất lỏng này là từ miệng vết thương thối rữa hóa viêm mà chảy ra mủ.

Nghĩ tới đây, Tiểu Khai chỉ cảm thấy trong bụng sôi trào quay cuồng, không ngờ lại có cảm giác muốn ói, Ma Tôn nhìn thấy, liền vung nhanh tay, ma công phá thể bay ra, bày ra một kết giới nho nhỏ, bao bọc mọi người ngăn cản mùi hôi thối bên ngoài.

Tiểu Khai ngồi xuống, thở ra một hơi thật dài, lắc đầu cảm thán nói: " Thật sự là đáng sợ."

Ma Tôn đã ngồi xuống, giải thích nói: " Bầu trời ma giới trước kia ngẫu nhiên cũng bị phá, nhưng bình thường chỉ cần mấy ngày thì tự khép lại, duy chỉ có lần này có chút kì quái, lỗ phá chẳng những không có khép lại, ngược lại càng lúc càng lớn, vốn chỉ cỡ bàn tay, hôm nay đã khuếch tán cỡ hồ nước, hơn nữa tốc độ khoách triển còn càng lúc càng nhanh, dựa theo sự tính toán của bổn tôn, nếu còn không đi lo cho nó, thì với tiến độ phá hư này, có lẽ không đến một năm, nó sẽ ăn mòn toàn bộ bầu trời phía bắc ma giới."

Tiểu Khai nghe được trong lòng đập bịch bịch, thấp giọng nói: " Vậy làm thế nào?"

Ma Tôn trầm giọng nói: " Sau đó nó sẽ khuếch tán ra cả ma giới, khi đó càng không thể thu thập, nếu qua thêm một năm, sẽ phá hủy bầu trời cả ma giới."

Tiểu Khai nuốt ngụm nước bọt, nói: " Phá hủy hết thì sẽ ra sao?"

Ma Tôn trầm mặc hồi lâu, hốt nhiên quay đầu nhìn hắn, nói: " Đại sư, trong này có chút bí mật, có lẽ ngươi còn không biết được, kỳ thật bầu trời của ma giới, cũng không phải chính thức là bầu trời…"

Tiểu Khai biết là hắn đang nói về bí mật của hắc long, nhưng cũng không nói thẳng ra, làm bộ không hay biết vảnh tai cẩn thận lắng nghe.

Ma Tôn suy nghĩ nửa ngày, có lẽ cũng cảm thấy thật sự phiền toái, nhân tiện nói: " Chuyện này liên lụy nhiều lắm, bổn tôn sẽ không nói tỉ mỉ, ngươi chỉ cần biết, ở sau lưng bầu trời ma giới là một biển sâu cực kì kì dị không thể tưởng tượng, tên là long chi không gian, nếu để cho nước biển của long chi không gian chảy vào, có lẽ cả ma giới đều bị bao phủ, ma giới từ nay về sau sẽ bị phá hủy."

Hắn thở dài, lắc đầu nói: " Mặc dù tam giới liên tục tranh đấu lẫn nhau, kỳ thật cũng có liên quan căn cơ, một khi ma giới hủy diệt, tu chân giới và tiên giới cũng sẽ lập tức tan thành mây khói, đến lúc đó tam giới không còn tồn tại, căn cơ của thế giới cũng sẽ hỏng mất, tạo thành việc thế giới hoàn toàn bị hủy diệt, có lẽ thời gian và không gian đều sẽ sụp đổ, hết thảy trở về hư vô, thế giới do Sáng Thế Thần sáng tạo, cũng sẽ không còn tồn tại nữa."

Hắn nhìn Tiểu Khai, hốt nhiên mỉm cười: " Mấy hậu quả này, mặc dù là cả Ác Ma Thành Chủ bọn họ cũng chẳng biết, có lẽ đến nay bọn họ vẫn nghĩ rằng bổn tôn chỉ muốn nổi danh, lại không biết bổn tôn chỉ là vì muốn sống sót mà thôi."

Mọi người nghe được trong lòng kinh hãi không thôi, Tiểu Hùng Miêu nói: " Vậy sao ngươi không nói rõ với bọn họ?"

Ma Tôn lắc đầu nói: " Nếu bọn họ nguyện ý tin tưởng, ta tự nhiên đã sớm nói. Ma giới năm đại cao thủ, mỗi người ai cũng thực dụng, bổn tôn cho dù có nói đến nở hoa, bọn họ cũng sẽ nghĩ là bổn tôn muốn lừa gạt bọn họ, bổn tôn nghĩ tới nghĩ lui, có nói cũng vô dụng, ngược lại không bằng không nói, bọn họ thuần túy nghĩ là bổn tôn muốn dương danh, ngược lại sẽ không chạy tới đảo loạn."

Tiểu Khai ngẩng đầu nhìn xem, chất lỏng nhũ trắng chảy ra từ trong lỗ hổng phảng phất như trời mưa dương dương rơi xuống, chất lỏng này cũng không biết có bao nhiêu độc tố, trong lòng nhịn không được cảm thán: " Uy lực của nhược thủy không ngờ cường đại tới bậc này!"

Ma Tôn thấy vẻ mặt mọi người kinh hãi, lại an ủi nói: " Kỳ thật cũng không cần lo lắng, bổn tôn đã muốn bổ thiên, tự nhiên phải có chút chuẩn bị. Mặc dù không dám tin tưởng có thể chữa trị được hoàn toàn lỗ thủng, nhưng có thể tạm thời ức chế được sự mở rộng của lỗ thủng này, có thể làm được điều đó."

Tiểu Khai nói: " Vậy ngươi nói phải làm như thế nào, ta sẽ nhất định hết sức hỗ trợ."

Ma Tôn nói: " Năm đó Nữ Oa tiền bối luyện đá bổ thiên cứu giúp ma giới, chẳng biết đại sư có từng nghe qua?"

Tiểu Khai nhưng thật ra không có nghe người ta nói qua, bất quá Vô Tự Thiên Thư trang thứ tư cái gì cũng có thể tra được, lập tức trộm tra duyệt, chậm rãi niệm ra một đoạn văn tự: " Thời vãng cổ, bốn cực phế, chín châu liệt…Vì vậy Nữ Oa luyện Ngũ Thể Thạch để bổ thiên, chặt chân ngao để lập bốn cực, giết hắc long để dựng ký châu, tích bụi trần để lấp nước chảy…"

Tiểu Ảnh và Ngọc Hồ hai mặt nhìn nhau, hai người đều nghe không hiểu cổ văn, đều nhịn không được nghĩ: " Khai ca( chủ nhân) tri thức quả nhiên uyên bác như biển a…"

Ma Tôn " ba" vỗ tay nói: " Đúng vậy, mấu chốt bổ thiên, chính là luyện Ngũ Thể Thạch, chặt chân ngao, sát rồng đen, tích lô bụi bốn điểm."

Tiểu Khai chỉ cảm thấy trợn mắt cứng lưỡi, phải biết rằng trong cổ văn ghi lại, đều là những truyền thuyết thần thoại hư vô mờ mịt, hắn nhìn thần tình phấn chấn của Ma Tôn, nhịn không được nói: " Thật ngại quá, đó là vật gì vậy, sao ta chưa từng nghe qua…"

Ma Tôn luôn luôn thái độ bình thản, giờ phút này đã biểu hiện một tia đắc ý, đứng lên lắc đầu nói: " Không dối gạt đại sư, trước đây thật lâu bổn tôn có chú ý tới điển cố bí mật của ma giới, nhiều năm như vậy thu hoạch cũng nhiều, bốn mấu chốt bổ thiên, bổn tôn vừa mới hiểu được."

Hắn quay đầu nhìn xem Tiểu Khai, bổ sung nói: " Chặt chân ngao, giết rồng đen, tự nhiên do bổn tôn đi làm, nhưng công việc phía sau, thì cần có đại sư hỗ trợ. An nguy cả ma giới, phải nhờ vào ngươi và ta hai người rồi!"

Tiểu Khai một trận kích động, gật đầu nói: " Ta nhất định toàn lực ứng phó!"

Lập tức Ma Tôn tỉ mỉ cấp Tiểu Khai giải thích một phen, bốn chuyện này kì thật li kì phi thường, nghe được Tiểu Khai cảm thán liên tục.

Trước tiên là nói về Ngũ Thể Thạch. Thần khí trong tam giới ít lại càng ít, mà thần cấp tài liệu thuần túy thì càng cơ hồ không có, Ngũ Thể Thạch đúng là một loại tài liệu thần cấp chính thức, năm đó bầu trời ma giới bị phá, Nữ Oa với danh xưng ma giới đệ nhất cao thủ, luôn thu thập thần khí ma giới, hơn mười năm, lúc này mới dùng ba kiện luyện thành Ngũ Thể Thạch thần khí, sau đó đích tay luyện hóa thành dung dịch, dùng để bổ thiên, sau lại, trời thật ra đã có thể tu bổ xong, nhưng ba kiện thần khí như vậy mà bị hủy. Từ đó về sau, thần khí của ma giới lại càng thưa thớt, cho nên Ngũ Thể Thạch, cuối cùng không ai nhìn thấy qua."

Ma Tôn đã tính cũng tài giỏi, trong tay lại có nửa viên Ngũ Thể Thạch, mặc dù vẫn xa không đủ bổ thiên, nhưng Ma Tôn cho rằng, thêm vài tài liệu luyện khí cao nhất, hòa cùng Ngũ Thể Thạch, sẽ có thể miễn cưỡng hợp lại, mấy công việc này, tự nhiên phải do Tiểu Khai hoàn thành.

Nói về chân ngao, chuyện này lại có sắc thái truyền kì, nguyên lai ở dưới đáy Vong Xuyên lại có một đạo Cửu U Chi Môn, sau cánh cửa này lại có gì? Vấn đề này cả Ma Tôn cũng không hiểu rõ, Ma Tôn chỉ biết là, trước cửa có một con cự ngao hoàn toàn khác hẳn tất cả sinh vật trong tam giới canh giữ, bịt kín cửa vào Cửu U Chi Môn, lúc trước Nữ Oa chặt chân ngao, chính là lặn xuống đáy Vong Xuyên, chém đứt một chân của con ngao này, rồi dùng địa ngục lửa ma rèn luyện suốt bốn mươi chín ngày, đã luyện nó thành một tầng màu vàng thuần túy, đem đến chỗ lỗ hổng, đã bịt được lỗ hổng đó, sau đó, dùng chân ngao làm điểm, đem dung dịch của Ngũ Thể Thạch đổ thêm vào, cuối cùng đã vá được bầu trời.

Tiểu Khai ngạc nhiên nói: " Muốn đi tới đáy Vong Xuyên, thì không phải nhất định phải được sự cho phép của Vong Xuyên Quân hay sao?"

Ma Tôn lắc đầu nói: " Cả Vong Xuyên Quân chính mình còn không dám đi xuống đáy Vong Xuyên, cho nên Cửu U Chi Môn, hắn ngay cả nghe cũng chưa từng nghe qua, sông Vong Xuyên xỏ xuyên qua cả ma giới, chúng ta tùy tiện lẻn vào là được, cần gì phải đi quản hắn."

Tiểu Khai gật gật đầu, bỗng nhiên nhớ tới chính mình lúc ở Vong Xuyên Chi Nguyên, Vong Xuyên Quân từng nói qua, muốn đem ma tộc thị nữ đưa đến đáy sông để chịu Cực Âm Cương Phong thổi qua, bèn đem chuyện này nói ra.

Ma Tôn ngẩn người, ngược lại cười rộ lên: " Nguyên lai Vong Xuyên Quân đã bắt đầu điều tra đáy Vong Xuyên, xem ra long lực lượng của hắn đã có tinh tiến, nói đến Cực Âm Cương Phong, có lẽ Vong Xuyên Quân nằm mơ cũng không biết trận gió này làm sao mà tới."

Tiểu Khai nói: " Nước sông Vong Xuyên vốn âm trầm lạnh như băng, đáy sông càng lạnh hơn là chuyện thường thôi."

Ma Tôn liên tục lắc đầu nói: " Không phải vậy, cỗ âm phong này, nhưng thật ra không quan hệ tới nước sông, chỉ là do con thượng cổ cự ngao hít thở mà thôi, chỉ là hình thể của con cự ngao này vô cùng khổng lồ, cho nên nó hít thở đối với chúng ta mà nói, tiện thành cực âm phong cương."

Tiểu Khai nghe được tâm thần hoảng động, nhịn không được nói: " Con ngao lớn như vậy, Ma Tôn ngươi thực sự nắm chắc có thể chém được chân ngao hay sao?"

Ma Tôn im lặng, hồi lâu mới thở dài, nói: " Vô luận không thể làm được, thì cũng phải thử xem."

Tiểu Khai lẳng lặng nhìn khăn sa phủ mặt hắn, mặc dù nhìn không ra vẻ mặt, nhưng bỗng nhiên cảm thấy trong lòng có chút vừa động, không ngờ lại có tâm tình cảm động dâng lên.

Vô luận bản tính hắn có tàn nhẫn hay không, có phải từng giết người như ma, ít nhất tại chuyện bổ thiên, biểu hiện sự quan tâm, đích xác làm cho người ta không còn chuyện gì để nói…

Ma Tôn phảng phất phản ứng lại, thu thập tâm tình, lại nói: " Ta nói tiếp chính sự."

Hai sự kiện kế tiếp, giết rồng đen, tích lô bụi, thì đơn giản nhiều lắm.

Trong cổ văn có rất nhiều địa phương quá độ dùng từ ngữ hoa lệ, rồng đen trong này, nháo nửa ngày chỉ là hắc xà mà thôi. Hắc xà là cái gì? Ngữ khí Ma Tôn có chút cổ quái giải thích cùng Tiểu Khai, kỳ thật chính là đồng loại của Vong Xuyên Quân.

Tiểu Khai đầu tiên là có điểm hồ đồ, sau đó mới phản ứng, Vong Xuyên Quân chính là một con hắc xà bình thường tu luyện trong sông Vong Xuyên mà ra.

Loại hắc xà này sống trong sông Vong Xuyên không ít, nơi nơi đều có, năng lực sinh sản rất mạnh, thực lực cực kì nhỏ yếu, bị xem là sinh vật thấp nhất, Ma Tôn muốn làm chính là thu tập mười vạn con hắc xà trong Vong Xuyên, sau đó đem chúng toàn bộ đốt thành tro, loại bụi này chính là " lô bụi" trong truyền thuyết, nháo nửa ngày không có quan hệ gì đến bụi trần, mà lại là tro cốt của rắn, truyền thuyết này nói ra đã quá lâu, cho nên dễ dàng xuất hiện khiếm khuyết. Ma Tôn dùng ngữ khí có chút kiêu hãnh nói cho Tiểu Khai, hắn cũng là tra xét vô số điển tịch mới chính thức hiểu được lô bụi đến tột cùng là thứ gì.

Tiểu Khai nghe Ma Tôn nói xong, gật đầu: " Chẳng biết khi nào Ma Tôn có thể chuẩn bị sẵn sang, ta cũng tiện ra tay luyện thạch."

Ma Tôn nói: " Thiên phá đã có một đoạn thời gian, bổn tôn tự nhiên không thể chờ đợi, sớm sai khiến người thu tập hắc xà, hôm nay thu tập xong, chờ ta hỏi một chút."

Hắn nhìn hư không ngóng chờ một lát, hốt nhiên trảo tới, không gian trước mặt đột nhiên xuất hiện một lỗ lớn, Tiểu Khai ở bên cạnh nhìn thấy, nhất thời lắp bắp kinh hãi, trong lòng biết đây thuần túy là dùng ma công bản thân đánh vỡ bình chướng không gian, công lực như vậy, quả thật có chút không thể tưởng tượng.

Ma Tôn nhìn động khẩu quát: " Linh Trư, đi ra!"

Động khẩu kia mở lớn, một ma tộc nhảy ra, cúi đầu bái: " Thuộc hạ ra mắt Ma Tôn."

Tiểu Khai nghe tên chợt thấy quen tai, liếc mắt nhìn lại, nhất thời nghĩ ra " Nha" một tiếng thét kinh hãi: " Không ngờ là ngươi!"

Linh Trư cũng không giật mình chút nào, ngẩng đầu nhìn Tiểu Khai nhếch miệng cười: " Nghiêm đại sư, từ sau khi từ biệt tại tu chân giới, thật lâu không gặp a."

Đúng vậy, ma tộc này chính là Linh Trư từng cùng Tiểu Khai giao phong tại tu chân giới, lúc ấy Linh Trư lần đầu tiên xuất hiện tại Côn Lôn sơn, đã bị Tiểu Khai dùng một cây ngàn năm huyền thiết chi tinh đánh nát ma châu, sau lại bọn người Thiên Ngưu Tử ám toán Tiểu Khai, rốt cuộc đánh rớt Tiểu Khai xuống Dao Trì, cơ hồ suýt chết, lại nói tiếp, hai bên đúng là lão oan gia cừu hận thật sâu.

Tiểu Khai nhất thời nhảy dựng lên, lôi kéo Tiểu Trúc lui lại, nguyên lực màu xanh biếc trên người phún bạc mà ra, trong phút chốc đã chạy ra khỏi kết giới nhỏ của Ma Tôn, cả giận nói: " Ma Tôn, ngươi rõ ràng sớm biết lai lịch của ta, cần gì phải gạt ta lâu như vậy! Còn giả ra bộ dáng có lòng tốt, chơi vui lắm sao?"

Ma Tôn ngẩng đầu nhìn Tiểu Khai, nhưng lại không nói chuyện.

Ngọc Hồ và Tiểu Ảnh khẩn trương lên, hai người không đi giúp Tiểu Khai, ngược lại ở hai bên người Tiểu Trúc, Tiểu Khai nhìn thoáng qua, nhất thời yên lòng, toàn bộ tinh thần chăm chú giương mắt nhìn địch nhân đối diện.

Linh Trư hoảng sợ, nhanh miệng giải thích: " Đại sư, không phải như thế…"

" Ít nói nhảm!" Tiểu Khai một tay cầm Sáng Thế Bảo Bình, một tay cầm Định Thiên Côn, quát: " Muốn đánh thì đánh, ta không sợ các ngươi."

Trên mặt Linh Trư có điểm xấu hổ, nhìn xem Ma Tôn, lại nhìn Tiểu Khai, một bộ hình dáng không biết làm sao mới tốt, Tiểu Khai cũng không khách khí với hắn, đã muốn đánh, đương nhiên phải ra tay trước, Linh Trư là cừu nhân của hắn, thân hình hắn chợt lóe, đánh tới một gậy!

Lực lượng ẩn chứa trong Định Thiên Côn mặc dù không thể phóng thích ra, nhưng nó đúng là siêu cấp thần khí chưa từng có, cho dù chỉ bằng vào độ cứng đã có thể đánh chết thần ma, Linh Trư từng nếm qua Định Hải Thần Châm, mắt thấy cây côn này năm màu lóe sáng, quả thật còn phong cách hơn Định Hải Thần Châm mười lần, làm sao dám đỡ, một bên lớn tiếng kêu lên: " Ma Tôn cứu mạng." Rồi chật vật không chịu nổi xoay người chạy trốn.

Đáng tiếc bây giờ Tiểu Khai có cảnh giới màu xanh biếc, ngoại trừ kinh nghiệm đánh nhau không đủ ra, còn luận thực lực đã lên tới cảnh giới nhất đẳng của ma tộc, làm sao loại nhị lưu như Linh Trư có thể so sánh được, tốc độ của Linh Trư trong mắt hắn phảng phất chậm như bò, Định Thiên Côn chỉ thoáng chốc đã đánh tới ót của Linh Trư, mắt thấy chỉ cần xuống thêm nửa tấc, sẽ thân mật tiếp xúc ngay đỉnh đầu Linh Trư.

Đương nhiên, đầu của Linh Trư dù sao cũng không thể cứng bằng Định Thiên Côn, Tiểu Khai phảng phất đã cảm thấy đầu của Linh Trư giống như trái dưa bị đánh vỡ, bỗng nhiên, một cỗ lực lượng dị thường nhu hòa từ đầu kia của Định Thiên Côn truyền đến, sau đó chỉ nghe " phốc" một tiếng, Định Thiên Côn phảng phất như đập vào trên bông gòn, Ma Tôn có chút kinh ngạc, thanh âm nhất thời truyền tới: " Di, đây là thứ gì, tại sao lại cứng như thế?"

Tiểu Khai giương mắt nhìn thấy, tay của Ma Tôn đang che giữa Định Thiên Côn và đầu của Linh Trư, gương mặt của Linh Trư trắng bệch, thoáng mắt đã trốn nhanh ra phía sau Ma Tôn.

Ánh mắt Tiểu Khai rơi xuống trên tay Ma Tôn, nhất thời ngây người ngẩn ngơ.

Ma Tôn vẫn bao phủ trong bộ quần áo kín mít màu đen, nửa tấc da thịt vẫn chưa từng lộ ra, ngay cả tay chân bình thường cũng bao phủ trong hắc vụ, hoàn toàn nhìn thấy không rõ, giờ khắc này đỡ lấy một gậy của Định Thiên Côn, hắc vụ trên tay tan đi, bàn tay kia nhất thời rõ ràng hiện ra trước mặt Tiểu Khai.

Nếu bàn tay này bình thường thì cũng được, vấn đề là bàn tay này vừa đập vào mắt, trái tim của Tiểu Khai không ngờ có chút nhảy dựng, âm thầm khen: " Bàn tay thật khá!"

Đúng vậy, cơ hồ đúng là bàn tay cực kì xinh đẹp, cực kì tinh sảo mà lần đầu tiên Tiểu Khai nhìn thấy, chẳng những bàn tay thon dài tú lệ, u uyển hoàn mỹ, hơn nữa da thịt trắng như tuyết, phảng phất như đang bao phủ một lớp phấn, nhìn qua lòe lòe tỏa sáng, màu sắc như bạch ngọc trong suốt quả thực có thể làm cho người ta trợn rớt cả mắt.

Nơi chết người, vẫn không phải ở đó, mà là trên ngón tay của Ma Tôn.

Ngón tay Ma Tôn mượt mà như bạch ngọc, thông thấu như hoa sen, ngón tay kia tinh tế dài thon, vô cùng hoàn mỹ, bên trên còn sơn một lớp đỏ tươi!

Tiểu Khai còn chưa nói chuyện, Tiểu Trúc ở phía sau nhẹ nhàng " a" ra tiếng, khen: " Bàn tay thật đẹp nga."

Ma Tôn phảng phất lắp bắp kinh hãi, nhanh chóng rút tay giấu vào trong hắc bào, dùng sức ho khan một tiếng, mới nói: " Đại sư, khoan hãy động thủ, có chuyện từ từ nói."

Tiểu Khai phục hồi tinh thần lại, cỗ tức giận kia đã tiêu đi chút ít, trầm giọng nói: " Ngươi lừa ta lâu như vậy, có gì đáng nói chứ?"

Ma Tôn nói: " Đại sư vẫn nói bổn tôn lừa ngươi, bổn tôn thật ra muốn hỏi, ta đã lừa gạt ngươi khi nào?"

Tiểu Khai mắng: " Ngươi rõ ràng đã sớm biết lai lịch của ta, vậy còn làm ra bộ dáng như mới biết ta, đây chẳng lẽ không phải là gạt ta hay sao? Lúc ấy Linh Trư đánh lén ta và Tiểu Trúc, cơ hồ làm cho chúng ta suýt bỏ mạng, việc này chẳng lẽ hắn không có nói qua với ngươi hay sao? Giữa chúng ta sớm đã có ân oán, ngươi cần gì phải bày ra bộ dáng hữu hảo đối với ta?"

Ma Tôn nói: " Đúng vậy, lúc ấy Linh Trư trở lại ma giới đã đem hết thảy mọi chuyện nói cho ta biết, sau ta lại nghe nói trong Ác Ma Thành đã có một ma luyện sư tên Nghiêm Tiểu Khai mới đến, còn đặc ý đưa Linh Trư đi nhìn xem, mới biết đại sư đúng là Thiên Tuyển môn chủ đỉnh đỉnh đại danh của tu chân giới…"

Hắn nói đến bốn chữ Thiên Tuyển môn chủ, bỗng nhiên ngừng lại một chút, Tiểu Khai nhìn thấy rõ ràng, hắc bào trên người hắn có chút vừa động, hiển nhiên là thân hình run rẩy một chút, trong lòng Tiểu Khai nhất thời mọc lên một đoàn nghi vấn.

Ma Tôn nói tiếp: " Đại sư lúc ấy kiệt lực ngăn cản rồng đen xuất thế, mà ta dặn Linh Trư đi trước tu chân giới cũng phải trợ giúp rồng đen xuất thế, lại nói tiếp ngươi ta mục tiêu khác biệt, có sự tranh đấu tự nhiên khó tránh khỏi, huống chi đại sư cầm trong tay ngàn năm huyền thiết chi tinh, đánh nát bổn mạng ma châu của Linh Trư, Linh Trư sau đó ám toán ngươi, bất quá là muốn báo thù riêng thôi, chuyện này cũng hợp tình chứ?"

Tiểu Khai nghĩ nghĩ, gật đầu nói: " Đúng vậy."

Ma Tôn lại nói: " Mặc kệ ngươi tới từ nơi nào, lại có mưu đồ gì, ít nhất tâm luyện thuật của ngươi, đích thật là chưa từng có, bổn tôn muốn tu bổ bầu trời, vừa lúc cần đại sư tương trợ, vì vậy bổn tôn lời tốt việc tốt thỉnh đại sư đi tới hỗ trợ, cũng là hợp tình lý chứ?"

Tiểu Khai lại suy nghĩ, miễn cưỡng nói: " Cũng được."

Ma Tôn gật gật đầu, hỏi lại: " Vậy đại sư không ngại nhớ lại một chút, từ khi ngươi đi tới ma giới, bổn tôn có từng tính kế đối với ngươi, hay có đối địch? Có từng cố ý lừa gạt qua đại sư? Thậm chí chuyện đại sư đến từ tu chân giới, bổn tôn có từng lộ ra chút nào?"

Tiểu Khai cau mày suy nghĩ nửa ngày, nhịn không được gật đầu nói: " Giống như còn thực không có."

Ma Tôn nhất thời nở nụ cười: " Đã như vậy, đại sư cần gì phải xuất ra cây côn cổ quái này, bày ra một bộ dáng như lâm đại địch làm chi?"

Hắn vừa nói, vừa xoa tay, nhìn qua cực kì thản nhiên nhàn thích, Tiểu Khai nhìn vào trong mắt, ngược lại cảm thấy có điểm không có ý tứ, nhanh chóng thu hồi cái chai và cây côn, nói: " Xem ra là ta xúc động rồi."

Ma Tôn cười ha ha, ngoắc nói: " Đại sư còn không đi tới, chẳng lẽ không cảm thấy hôi thối sao?"

Tiểu Khai ngượng ngùng cười, muốn đi, Tiểu Trúc chợt lôi kéo hắn, ngẩng đầu nói: " Ma Tôn, ta có một vấn đề."

Ma Tôn có chút kinh ngạc liếc mắt nhìn nàng: " Tiểu Trúc cô nương còn có gì nghi vấn?"

Tiểu Trúc chậm rãi nói: " Nghe xong lời nói vừa rồi của Ma Tôn, ta tin tưởng Ma Tôn đối với chúng ta đích xác không có ác ý…"

Ma Tôn vui vẻ nói: " Vậy tốt nhất."

Tiểu Trúc nói tiếp: " Nhưng ta nghĩ thấy, Ma Tôn có phải là quá tốt đối với chúng ta?"

Lời kia vừa thốt ra, trong lòng Tiểu Khai có chút trầm xuống, nhất thời rút chân trở về: " Đúng vậy, đích xác là thật quá tốt một chút."

Cẩn thận nghĩ tới, từ bắt đầu nhìn thấy Ma Tôn, Ma Tôn vẫn luôn khách khí với Tiểu Khai, trên đường đi không ngừng tặng đồ cho Tiểu Trúc, giờ phút này Tiểu Khai đã ra tay động võ, vậy mà Ma Tôn không ngờ cả chút nổi giận cũng không có, đường đường là ma giới chi chủ, vô luận tu dưỡng thâm hậu như thế nào, ít nhất cũng phải có sắc mặt, cũng phải bày chút giá thế, nhưng Ma Tôn lại vẫn tươi cười nhu hòa, điều này đích xác tốt đến có chút quá phận.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Bạn chấm truyện được mấy điểm!
loading...
DMCA.com Protection Status