Vô tự thiên thư

Chương 245: Trọng phản linh sơn


" Chủ nhân, ngài không phải muốn xuyên qua từ nơi này chứ?" Ngọc Hồ kinh ngạc nhìn địa ngục lửa ma trước mắt: " Thời điểm lần trước chủ nhân tiến đến, mặc dù có được ma khí đỉnh cấp, nhưng tu vi bản thân còn yếu, cho nên có thể thuận lợi thông qua, nhưng lần này chủ nhân đã trở thành ma tộc đỉnh cấp, còn muốn từ nơi này đi ra ngoài, có lẽ sẽ không dễ dàng nữa."

Tiểu Khai a a cười nói: " Ta đương nhiên qua không được, nhưng nơi này có một người, có thể giúp chúng ta đi, ngươi không nhớ Trí Tuệ Thần hay sao chứ?"

Ngọc Hồ càng mơ hồ khó hiểu: " Chủ nhân, mấy ngày hôm trước ta ở trong Cấm Ma Lĩnh Vực có nghe nói sự tồn tại của thần tộc, nhưng ta làm sao nhớ rõ cái gì là Trí Tuệ Thần?"

Ngọc Hồ ngẩn người, lúc này mới nhớ tới ngày đó Ngọc Hồ bị Trí Tuệ Thần làm hôn mê, rõ ràng cũng không giải thích, xuất ra sáng thế bảo bình bao bọc lại mọi người, nói: " Theo ta đến đây đi."

Nơi này là thông đạo của ma giới và tu chân giới, địa ngục lửa ma khôn cùng bao trùm trời đất, Tiểu Khai ỷ vào sáng thế bảo bình cường hãn, một đường sấm tới, càng bay thì ngọn lửa càng đen, uy lực càng lớn, sáng thế bảo bình phát ra " ông ông" thanh âm, hiển nhiên đã thúc đẩy toàn bộ lực lượng ẩn chứa, bốn vị chân nhân và hai vị người hầu đều khẩn trương lên, đều vận khởi công lực toàn thân, bay nửa ngày, Tiểu Khai hốt nhiên vỗ tay một cái: " Đúng vậy, đúng là nơi này rồi!"

Đạo ma huyễn chi môn kia vẫn như cũ nằm ở đằng kia, nhưng ngoại trừ Tiểu Khai, những người khác nhìn không ra có chút dị thường, nhưng thật ra Ngọc Hồ có chút nhớ lại, du nhiên nói: " Nga, ta nhớ ra rồi, lần trước chúng ta quả thật có tới qua một địa phương kì quái, sau đó ta ngất xỉu đi."

Mọi người xuyên qua cửa, đi tới lửa ma huyễn cảnh của Trí Tuệ Thần, Trí Tuệ Thần quả nhiên đang nhàm chán ngồi trên ngọn cây ngẩn người, nhìn thấy Tiểu Khai tiến đến, nhất thời lắp bắp kinh hãi, lại vừa nhìn thấy, càng giật mình, từ trên ngọn cây nhảy xuống, nhảy đến trước mặt Tiểu Khai mắng: " Tiểu tử, đây là địa bàn riêng của lão nhân gia ta, ngươi xông tới thì thôi đi, dù sao ngươi cũng là chủ nhân Vô Tự Thiên Thư, nhưng ngươi mang theo nhiều người đến lại có ý tứ gì?"

Hắn vốn đầu tóc bạc phơ, lại nhảy dựng chân mắng to, nhất thời râu tóc một trận run rẩy, mắng đến phun nước bọt, nhìn qua thật có chút ít thô lỗ.

Trí Tuệ Thần lần này thật ra không ẩn hình, sáu người phía sau nhìn thấy hắn đều sững sờ, trong lòng mỗi người đều nghĩ: " Chẳng lẽ thần tộc đều có đức hạnh tệ thế này sao? Phi Thần kia cũng vậy, Trí Tuệ Thần cũng lại như thế? Làm sinh linh trí tuệ nhất thiên hạ, hình tượng này…thật là quá kém ba."

Tưởng tượng như vậy, tất cả mọi người có điểm mất mác hình ảnh thần tượng.

Tiểu Khai cười tủm tỉm nhìn hắn nhảy dựng hồi lâu, mới nói: " Lão gia tử, chúng ta đến để cầu trợ."

" Cầu trợ?" Trí Tuệ Thần ngẩn người, hốt nhiên vỗ đầu nói: " Nga, đúng đúng đúng, ta thiếu chút nữa đã quên, con đường thần tuyển của ngươi cũng nên đi đến nơi này rồi. Ân, cho ta tính tính…"

Miệng hắn niệm một trận, móc ra một bó to trúc kí ném lên không trung, trúc kí nhất thời vô quy tắc vận động lên, ánh mắt Trí Tuệ Thần chằm chằm nhìn trúc kí, nhìn nửa ngày, hốt vỗ tay một cái: " Ha ha, nguyên lai ngươi tìm được Cửu Thiên Huyền Nữ rồi."

Qua nửa ngày, hắn lại vỗ tay một cái: " Tốt lắm tốt lắm, đạo phục bút Vạn Yêu Vương đã cởi xong, năm đó lão phu còn giúp một tay đó."

Trúc kí hốt nhiên dừng lại, thay đổi phương hướng di chuyển, Trí Tuệ Thần nhìn thấy liên tục gật đầu: " Cũng được, cũng được, Ma Tôn đã tìm được cố hương, phân thân này cũng thật đáng thương, tiểu tử, ngươi xử lí cũng được, chậc chậc, nhưng thủ đoạn tận tuyệt hậu hoạn này, có chút độc a…" Lời này, tự nhiên là ám chỉ Tiểu Khai ở trong Diệt Thế Chi Môn tru sát song thần.

Tiểu Khai nhìn hắn đăm đăm, vị lão nhân trước mặt này thoạt nhìn không hề có hình tượng, cũng là sinh linh trí tuệ nhất năm giới, quả nhiên chuyện một ngàn năm trước đều có hắn ở một bên trợ giúp, đã biết con đường thần tuyển, có lẽ nằm trong sự giám sát của hắn a.

Trúc kí bỗng nhiên phát ra " thương" một tiếng, phảng phất như sắt thép giao minh, nhất thời một cây tóc dựng lên, Trí Tuệ Thần vẫn đang không nhúc nhích, vẻ mặt càng nghiêm túc, trừng mắt nhìn trúc kí nửa ngày, mới có chút ít chần chờ gật đầu: " Ngô, quả nhiên phải về tu chân giới, nhưng con đường phía sau…con đường phía sau…" Hắn có chút kinh nghi nhìn Tiểu Khai liếc mắt: " Tiểu tử, lão nhân gia ta có chút lời, chẳng biết có nên nói hay không."

Tiểu Khai biết mỗi câu của hắn đều có thâm ý, nhanh nhẹn gật đầu: " Ngài nói."

Vẻ mặt Trí Tuệ Thần càng do dự, qua sau nửa ngày mới chậm rãi nói: " Vốn Sáng Thế Thần là người sáng tạo của năm giới, hắn ở thế giới này có quyền lực chí cao vô thượng, hắn hạ phục bút, thì hậu nhân tuyệt đối không được nghi vấn, cho nên việc này…vốn ta không có tư cách bình phẩm, nhưng hết lần này tới lần khác vẫn có một tâm kết không thể cởi, cho nên, hôm nay muốn nói thêm một câu, hy vọng ngươi có thể đáp ứng ta một yêu cầu."

Tiểu Khai biết vị trước mặt này nhân phẩm tuyệt đối có thể tin tưởng, không chút do dự nói: " Được, ta đáp ứng."

Trí Tuệ Thần thở dài, vẻ mặt âm tình bất định, thấp giọng nói: " Ta hy vong…Sau khi rời đi ma giới, ngươi tận lực giữ mãi thiện niệm, nên ít giết người thì đừng giết…Ân, ngoại trừ sinh linh tam giới, ma thần tộc cũng vậy."

Tiểu Khai nhảy dựng, miễn cưỡng cười nói: " Ta làm gì giết được ma thần."

Trí Tuệ Thần nửa điểm nụ cười đều không có, ánh mắt giương lên nhìn trúc kí, phảng phất từ trong đó nhìn thấy được điều gì đáng sợ, chậm rãi nói: " Năm đại thần tộc, tứ đại ma thần, mặc dù địa vị sùng cao trên thế giới này, kỳ thật ở trong mắt Sáng Thế Thần, bất quá cũng chỉ là một món tác phẩm, năm đó thời điểm Sáng Thế Thần ngủ say, vốn là đặt lại rất nhiều phục bút huyết tinh, vô luận là thần tộc hay là ma thần tộc, đều phải đổ máu, mà một kiếp này, lại ứng trong tay chủ nhân Vô Tự Thiên Thư, đây là sáng thế quy tắc định ra, ngoại trừ ngươi, không ai ngăn cản được."

Tiểu Khai trong lòng nhảy lên kịch liệt, gian nan nuốt ngụm nước bọt: " Ta biết rồi, lão gia tử."

Trí Tuệ Thần lúc này mới nở nụ cười: " Vậy ngươi đi ra ngoài thôi."

Tiểu Khai lúc này mới nhớ tới mục đích tiến đến, lắc đầu nói: " Ta đi không được tu chân giới, ngài tống ta đi đi."

Trí Tuệ Thần liên tục lắc đầu: " Cao đẳng ma tộc và cao đẳng tiên nhân không thể tự do xuyên toa tam giới, đây cũng là sáng thế quy tắc định ra, ta mặc dù là thần, nhưng cũng không có cách nào, ngươi tự mình đi ra ngoài thôi."

Tiểu Khai vội la lên: " Năm đó không phải ngươi đưa được Vạn Yêu Vương đi sao?"

Trí Tuệ Thần nói: " Đó thì không giống, năm đó Vạn Yêu Vương đều bị đánh thành phế nhân, ta đưa hắn ra ngoài chỉ là một lần nhấc tay, bây giờ tu vi của ngươi đã truy theo ma giới năm đại cao thủ, ta cũng không có năng lực tống ngươi ra ngoài."

Tiểu Khai còn muốn truy hỏi, Bác Học chân nhân lại nghe ra mánh khóe, cười nói: " Ý tứ của lão gia tử là nói, Thiên Tuyển môn chủ có thể tự mình đi ra ngoài?"

Trí Tuệ Thần tán thưởng liếc mắt nhìn hắn, gật đầu nói: " Địa ngục lửa ma dù sao là vật của tam giới, ngăn được tiên đế, ngăn được Ma Tôn, nhưng ngăn không được cây Định Thiên Côn thiên hạ vô địch của ngươi, Thiên Tuyển môn chủ chỉ cần cầm côn trong tay, cả long không gian cũng có thể xông vào, huống chi khu khu chỉ là địa ngục lửa ma? Người mang trọng bảo mà cần người ngoài viện trợ, nếu Phượng Hoàng Thần giúp ngươi luyện chế thần khí biết được, có lẽ sẽ bị chọc giận tới hộc máu a."

Hắn nhìn bốn vị chân nhân, gật đầu nói: " Các ngươi mặc dù tu vi nông cạn, nhưng trong cơ thể có thủ hộ thần lực do thiên nhiên ẩn chứa của Phi Thần, cũng không sợ địa ngục lửa ma. Cho nên hai vị ma tộc kia, có lẽ nên vào Vô Tự Thiên Thư trước đi."

Tiểu Khai lúc này mới giật mình hiểu ra, lập tức đưa Ngọc Hồ và Tiểu Ảnh đi vào trong Diệt Thế Chi Môn, sau đó từ biệt Trí Tuệ Thần, mang theo bốn vị chân nhân chạy ra khỏi lửa ma huyễn cảnh.

Định Thiên Côn quả nhiên là thiên hạ đệ nhất thần khí, khó trách cả Trí Tuệ Thần đều cho nó đánh giá " Thiên Hạ Vô Địch", Thuần Dương Thiên Hỏa trong côn một khi thả ra, nhất thời đầy trời đều là ngọn lửa màu đỏ, địa ngục lửa ma ngăm đen như mực thống thống nhường đường, thế nhưng tiến sát gần cũng không dám, đảo mắt, mọi người đã cảm thấy bốn phía nóng lên, đã xuyên qua địa ngục lửa ma, trên đỉnh đầu nước xanh nhộn nhạo, nguyên lai đang ở dưới đáy Côn Lôn Dao Trì.

Địa phương không xa, Phách Hạ thần thú súc thành một đoàn, trái lại nằm dài bên dưới đáy hồ, Thuần Dương Thiên Hỏa còn chưa hoàn toàn thu liễm đã đủ cho nó run rẩy toàn thân.

" Hoa lạp" một tiếng vang, mọi người từ trong Dao Trì xông ra, tung tóe bọt nước đầy trời, vững vàng đứng ngay bên bờ hồ Dao Trì. Lập tức chợt nghe tiếng xôn xao quát to: " Ai? Ai dám xông vào cấm địa Dao Trì của Côn Lôn sơn chúng ta?"

" Oa, cư nhiên còn vào trong hồ, thật sự là to gan lớn mật, nhanh, nhanh đi gọi sư thúc!"

" Không cần hô, chưởng môn nhân đến đây!"

" Nhanh, tốc tốc triệu tập đệ tử toàn phái ứng chiến cường địch!"

Trong thanh âm hỗn loạn pha tạp đầy trời, trong kiếm quang hoàn toàn khác biệt nhau, thanh âm Côn Lôn Phi Hạc vô cùng cao vút vang lên: " Di! Oa! Trời ạ, ngươi là…Ngươi là…Ngươi là Nghiêm Tiểu Khai!"

Tiểu Khai mở miệng cười, giờ phút này cố nhân gặp lại, đương nhiên tâm tình cực tốt, đang muốn chào hỏi Phi Hạc Thượng Nhân, thuận tiện hỏi một chút tình huống trong môn phái, nhưng nhìn thấy vẻ mặt như nhìn thấy quỷ của Phi Hạc Thượng Nhân, cả gương mặt tiên phong đạo cốt của Phi Hạc đều bóp méo, rống to: " Quỷ hồn của Thiên Tuyển môn chủ tìm đến rồi, nhanh lên nhanh lên, Dao Trì Huyễn Cảnh kiếm trận, bố trí lên!"

Lời vừa ra, kiếm quang đầy trời nhất thời bay múa, ngăn đón cả năm người, Tiểu Khai mở mắt nhìn, thấy Phi Hạc Thượng Nhân đang gấp đến độ ném phi kiếm ra, lao lên không trung, bước lên trên, chợt quát một tiếng: " Xử lý hắn!"

Phi Hạc Thượng Nhân cũng không có xung phong, bởi vì phi kiếm của hắn mạnh mẽ quay đầu, thực quyết đoán bỏ chạy…

" Này…Này *** sao lại thế này a?" Tiểu Khai nhìn thấy trợn mắt há hốc mồm, kiếm quang bốn phương tám hướng đã bay đi tới. Bộ trận pháp này của Côn Lôn phái năm đó ngay cả Ngưng Hương Bảo Châu của Khinh Hồng cũng đỡ không được, hôm nay lại đến đối phó với Tiểu Khai mấy người, đó thật là có điểm như xem kịch vui, Tiểu Khai còn đang tự hỏi, bốn vị chân nhân hừ một tiếng, mỗi người phất tay áo, đã thu sạch toàn bộ mấy trăm thanh phi kiếm vào trong tay áo, sau đó ném lên mặt đất " đinh đinh đương đương" rơi đầy trên mặt đất.

" Ô ô ô, Thiên Tuyển môn chủ quả nhiên đến báo cừu, chạy a!" Mọi người phát ra tiếng kêu sợ hãi, nhất thời khắp sân đều là thanh âm đương đương lang lang, trong chớp mắt chạy trốn sạch sẽ, đợi khi Tiểu Khai có chút mê mang ngẩng đầu lên, mới phát hiện, cả Côn Lôn sơn, cả bóng của quỷ cũng nhìn không thấy nữa.

" Này…đây là sao lại thế này?" Tiểu Khai ấp úng hỏi bốn vị chân nhân.

" Có lẽ những ngày qua xảy ra không ít sự tình." Bác Học chân nhân nhíu mày nói: " Bây giờ trống rỗng phân tích cũng không có ý nghĩa gì, việc này không nên chậm trễ, chúng ta về Linh Sơn nhìn xem trước đã."

Tiểu Khai cũng có chút tưởng niệm những người trên Linh Sơn, chạy nhanh thả Ngọc Hồ và Tiểu Ảnh ra khỏi Vô Tự Thiên Thư, một hàng bảy người trực tiếp tiến thẳng Linh Sơn.

Hôm nay tu chân giới không phải quang cảnh ngày xưa, từ sau khi giải trừ phong thạch chi ước, Chư Cát Thần Hầu niết bàn xuất thế, linh khí tu chân giới lại một lần nữa nồng hậu lên, người tu chân rốt cuộc có thể thở ra một hơi dài, mọi người một đường bay qua, khắp nơi đều là danh sơn thắng thủy, nhịn không được tấm tắc tán thưởng, đã vì tu chân giới cảm thấy cao hứng, càng gần Linh Sơn, càng có chút dao động, Tiểu Khai nhớ tới Khinh Hồng, Tiêu Vận, Hiểu Nguyệt các nàng, chỉ cảm thấy trái tim nóng lên, mang theo chút ít ngọt ý, mang theo chút ít cấp bách, thế nhưng có chút khẩn trương.

Đảo mắt, đã đi tới Linh Sơn, mọi người cúi đầu vừa thấy, nhịn không được kinh hô: " Như thế nào lại như vậy?"

Nguyên lai trên Linh Sơn, nơi mười tám động, không ngờ lại trống rỗng hiện ra một cái hố lớn vô cùng, từ nơi này nhìn lại, phảng phất như bị đào xuống, bên bờ hố cháy đen, không có một ngọn cỏ, nhìn qua, phảng phất như bị một siêu cấp thiên lôi đánh xuống mà tạo thành cảnh tượng. Tiểu Khai nhanh chóng hạ xuống, dần dần chạm đến trận pháp hộ sơn của Linh Sơn phái, trong lòng hắn vừa động, lộ ra thần niệm thoáng tìm tòi, mới phát hiện đạo bình chướng này phức tạp hơn rất nhiều so với lúc mình vừa rời đi, ngoại trừ có Thiên Lộc và Tiểu Quan bố trí trận pháp lúc ấy ra, còn hơn một ít lực âm nhu, Tiểu Khai tinh tế nhận thức, mới cảm giác được là Nguyệt Bạch Phong Thanh trận của Lưu Vân Thủy Tạ.

Xem ra Lưu Vân Thủy Tạ đã tiêu hao một phen lực cho thủ hộ trận pháp của Linh Sơn, Tiểu Khai âm thầm gật đầu, nghĩ thầm, Lam Điền Ngọc thật ra đủ nghĩa khí.

Bảy người dừng lại bên ngoài trận pháp, Tiểu Khai đưa tay gõ lên bình chướng, vui vẻ cười nói: " Ta đã về rồi!"

Tu vi của hắn giờ phút này tại tu chân giới có thể hình dung đã là cảnh giới siêu cao, một tiếng này mặc dù không cố tình gọi lớn, nhưng thanh âm xuyên thấu qua trận pháp truyền đi vào, lại oanh long oanh long phảng phất như thiên lôi, mà bên ngoài trận pháp, cả một tia thanh âm cũng không hề lộ ra, cả tòa trận pháp như có chút run rẩy, sau đó, chợt nghe trên núi Linh Sơn một mảnh ồn ào, có người kêu to lên: " Nhanh! Nhanh! Thiên lôi đến nữa rồi, các ngươi chuẩn bị xong chưa?"

Tiểu Khai nghe được rõ ràng, đó là thanh âm của Thiên Lộc.

Ngay sau đó lại là một thanh âm vang lên: " Cửu U Hoàn và Tạo Hóa Đan cũng không còn, vừa lúc hôm nay sáu phái lại có tiên đạo luận kiếm hội, xem ra lại phải phiền toái Lam chưởng môn nữa rồi."

Lúc này chính là thanh âm của Điền Tử Câm.

Nghi vấn trong đầu Tiểu Khai nhất thời thăng lên, đang muốn trực tiếp xuyên qua trận pháp đi xuống để hỏi đến tột cùng, chợt nghe một thanh âm nhu hòa dễ nghe thở dài: " Ai, nếu sư đệ còn đây, chỉ bằng cây côn kia của hắn, chúng ta cũng sẽ không phải vất vả như vậy nữa."

Thanh âm này Tiểu Khai vô cùng quen thuộc, đây là thanh âm sư tỷ Tiêu Vận của hắn.

Thanh âm của Thiên Vương vang lên, mang theo ý vị vô cùng hối hận: " Đều do yêu tộc chúng ta liên lụy Linh Sơn, nếu không sao tiên đế mỗi ngày lại hàng thiên lôi chứ? Sáu đại môn phái cũng sẽ không cô lập Linh Sơn phái đâu."

" Chuyện này không quan hệ với các ngươi." Tiêu Vận ôn nhu an ủi: " Linh Sơn tứ tông đồng khí liên chi, trên dưới một lòng, đây là sư đệ định hạ xuống, huống chi yêu tộc cùng nhân tộc cũng không khác nhau, chỉ cần một lòng hướng thiện, dựa vào cái gì mà bị thiên lôi đánh chết đây?"

" Nhưng…nhưng làm hại Linh Sơn biến thành như bây giờ, ta…ta…" Thanh âm Thiên Vương có chút nghẹn ngào.

" Sợ cái gì mà sợ, khóc cái gì khóc, thiên lôi đến đây thì chúng ta ngăn trở về, cuộc sống cũng sẽ qua thôi." Một thanh âm mắng: " Nam tử hán đại trượng phu, đừng khóc lóc dây dưa, nào, đi tới bày trận pháp, không chỉ là thiên lôi thôi sao? Năm đó Nghiêm Tiểu Khai không sợ, bây giờ chúng ta cũng không sợ!"

Tính tình hỏa bạo này, ngoại trừ Ngưng Hương còn có ai?

Bác Học chân nhân vỗ vỗ bả vai Tiểu Khai: " Thiên Tuyển môn chủ, chúng ta đi xuống thôi."

Tiểu Khai không còn kiềm chế được, thân hình chợt lóe, đã xuyên qua trận pháp, hướng phía dưới lớn tiếng nói: " Sư tỷ, Ngưng Hương, Thiên Vương, ta đã trở lại!"

Lúc này đây, thanh âm của hắn đã rõ ràng, đã không còn tiếng oanh long, mọi người nghe được rành mạch, nhất thời như bị sét đánh, thân hình mọi người đều run rẩy, qua hồi lâu, mới đồng loạt ngẩng đầu lên, nhìn thấy Tiểu Khai phiêu phù giữa không trung, vẻ mặt kia, phảng phất như khóc, phảng phất như cười, thật sự là phức tạp khó có thể hình dung. Tiêu Vận có chút há mồm, mới nói ra được chữ " sư" thì nước mắt đã bừng lên trong đôi mắt, Ngưng Hương thật ra kiên cường nhiều lắm, gắt gao trừng mắt Tiểu Khai, trừng suốt hồi lâu, bỗng nhiên lớn tiếng mắng: " Đồ đáng chết không có lương tâm, ngươi không ngờ…không ngờ còn biết trở về!"

Lời này phía trước còn tức giận trùng trùng, nói đến phía sau, thanh âm đã run rẩy không còn hình dáng, kích động trong lòng có thể tưởng tượng mà biết.

Tiểu Khai hít một hơi thật dài, đem chất lỏng cơ hồ muốn lao ra khỏi hốc mắt bức trở về, nhanh chóng rơi xuống mặt đất, tay trái đưa ra, ôm lấy sư tỷ, tay phải lại ôm lấy Ngưng Hương, hai tay dùng sức, ôm hai vị hồng nhan thật chặt vào trong lòng ngực.

" Lưu manh đáng chết, làm gì?" Ngưng Hương còn có ý đồ cường ngạnh, nhưng tay ngọc không có chút lực lượng đẩy ra, nàng không tình nguyện tựa đầu vào ngực Tiểu Khai, nước mắt tuôn ra như suối.

Bốn vị chân nhân thật thức thời chẳng ừ chẳng hử, lặng lẽ hạ xuống, xa xa quan sát, thầm sợ quấy rầy mọi người đã lâu mới gặp lại. Ngọc Hồ và Tiểu Ảnh muốn trùng tới, nhưng lại bị Bế Quân chân nhân và Trấn Nguyên chân nhân mỗi người lôi kéo một người quay trở về.

Tiêu Vận vùi đầu vào ngực Tiểu Khai chảy nước mắt hồi lâu, mới chậm rãi bình tĩnh trở lại, nàng vươn tay, vuốt ve lên mặt Tiểu Khai, lúc này mới lộ ra nụ cười như hoa lê sau cơn mưa: " Hoàn hảo, vẫn là ấm áp, sư đệ, ngươi không phải quỷ hồn, ngươi thật sự đã trở lại."

Ngưng Hương dùng sức đẩy Tiểu Khai ra, hừ nói: " Hắn đã không chết, nên sớm trở về một chút chứ, xú nam nhân quả nhiên không có ai có thể tin được, ai biết trong khoảng thời gian này hắn lại chạy tới đâu phong lưu khoái hoạt, Vận tỷ, chị phải hảo hảo tra hỏi hắn."

Tiêu Vận hé miệng cười: " Muội muội, muốn hỏi em tự mình đi hỏi hắn đi."

Trên mặt Ngưng Hương đỏ lên, đưa tay lau nước mắt, cắn răng nói: " Được, ta hỏi thì hỏi, Nghiêm Tiểu Khai, ngươi đi theo ta!"

Tiểu Khai há mồm nói: " Ta…"

Tiêu Vận đưa tay che miệng hắn, hướng hắn nhẹ nhàng lắc đầu, đưa tay chỉ, ý bảo hắn đi theo Ngưng Hương vào trong.

Tiểu Khai xem nàng không giống nói giỡn, liền dằn xuống câu hỏi, đi theo Ngưng Hương vào trong.

Điền Tử Câm đứng ở mặt sau, đã bình tĩnh trở lại, hắn tâm tư nhẵn nhụi, phân tích tinh xác, thiện xử sự, vốn là nhân tài khó được, mọi sự vụ lớn nhỏ trên Linh Sơn, cơ hồ đều do một tay hắn xử lý, giờ phút này gặp lại chưởng môn bỗng nhiên ly kỳ trở về, mặc dù trong lòng vui mừng, nhưng cũng biết việc này kỳ lạ, mắt thấy Tiểu Khai theo Ngưng Hương đi vào, hắn lập tức đã nghĩ tới rất nhiều chuyện sẽ dồn dập bề bộn sắp tới, liền đi qua vỗ bả vai Thiên Vương, hoán tỉnh hắn lại từ trong kinh ngạc, thấp giọng nói: " Nhanh đi triệu tập đệ tử bốn tông, lập tức đến đây tập hợp."

Hắn vừa chuyển mắt, nhìn thấy bốn vị chân nhân và hai yêu quái đứng đó, nhất thời nhíu mày: " Chư vị là ai, sao lại đến Linh Sơn?"

Mọi người đã biết tu chân giới khẳng định xảy ra chuyện lớn, Bác Học chân nhân cười nói: " Ngươi đừng hiểu lầm, chúng ta đều là bằng hữu của Thiên Tuyển môn chủ, cùng hắn trở về đó."

Lúc này sắc mặt Điền Tử Câm mới tốt hơn một chút, lòng cẩn thận đề phòng cũng không giảm, cẩn thận nói: " Vậy xin mời chư vị đến đại sảnh chờ chưởng môn."

Bốn vị chân nhân cũng không tức giận, ngược lại nhìn nhau gật đầu, đều nghĩ thấy người tuổi trẻ trước mắt là một nhân tài, Ngọc Hồ luôn luôn thành thật, tự nhiên chẳng ừ chẳng hử, Tiểu Hùng Miêu lại muốn kêu lên, thì bị Mạc Chược chân nhân bịt miệng, hung hăng trừng mắt nhìn hắn.

Tiểu Hùng Miêu bĩu môi, cũng không dám nói chuyện nữa.

Tiểu Khai đi theo Ngưng Hương một đường xuyên qua thính đường, mắt thấy đã qua khỏi địa phương chuyên đãi khách, vẫn đi thẳng tới phòng ngủ, trong lòng có chút buồn bực, nhưng Ngưng Hương cũng không quay đầu lại, cũng không giải thích, Tiểu Khai chỉ biết đi theo, rốt cuộc đi tới trước một căn phòng, Ngưng Hương dừng lại nói: " Xú nam nhân, chính mình đi vào xem!"

Giờ phút này là ban ngày, trong phòng lại có vài cây nến đỏ, giờ phút này dưới ánh nến, những vật thể đều chiếu sáng rõ ràng, Tiểu Khai liếc mắt nhìn lại, chợt cảm thấy trong lòng trầm xuống, nguyên lai đây là một linh đường.

Trong lòng hắn kích động, đẩy cửa chậm rãi đi vào, chỉ thấy trên đó để bốn linh bài, bên trái ngoài cùng viết: " Phu quân Nghiêm công Tiểu Khai chi bài vị", phía dưới lại đề: " Trắc thê Tiêu Vận khấp lập."

Trong lòng Tiểu Khai vừa cảm động lại vừa khổ sở, ánh mắt chuyển qua phải, một tấm linh bài ghi: " Trắc thê Khinh Hồng khấp lập.", sau đó lại là " Trắc thê Ngưng Hương khấp lập.", rồi bài vị bên cạnh có chút nhỏ hơn, viết là: " Sủng tỷ Hiểu Nguyệt, Tiểu Hân khấp lập."

Bốn khối bài vị sạch sẽ sáng bóng, hiển nhiên mỗi ngày đều có người chà lau, Tiểu Khai cúi đầu, trong lư hương đầy ắp, còn có vài hương khói đàn hương đang dâng lên, hiển nhiên năm cô gái mỗi ngày đều thắp hương cầu nguyện, chỉ là phần tâm ý này, đã làm cho Tiểu Khai trong lòng kích động, khó có thể dằn lòng, hắn cố nén trụ kích động trong lòng, miễn cưỡng dằn xuống tâm tình của mình, quay đầu lại run giọng nói: " Ngưng Hương, ta…ta thực xin lỗi mọi người…"

Ngưng Hương chỉ hừ một tiếng, khóe miệng bĩu ra: " Ngươi còn chưa xem xong đó."

Tiểu Khai lại nhìn, thì lúc này mới phát hiện bên cạnh bốn khối linh bài, thế nhưng còn có một khối nhỏ hình vuông, hắn nhẹ nhàng cầm lấy, cũng là một khối gỗ đàn hương, bên trên có khắc mấy chữ: " Lão công Nghiêm Tiểu Khai chi bài vị." Tầm mắt Tiểu Khai di chuyển xuống bên dưới, chữ viết nho nhỏ: " Trữ Tình vì Nghiêm Tiểu Khai thủ tiết cả đời."

" Này…Này sao lại như vậy?" Tiểu Khai run giọng nói.

" Ngươi xem không ra sao?" Ngưng Hương cả giận nói: " Mặc dù chúng ta cũng không đồng ý, nhưng nha đầu ngốc kia cứ đòi vì ngươi thủ tiết, ngay cả danh phận nàng cũng không cần, chính mình làm một khối bài vị, mỗi ngày đi theo chúng ta dâng hương cầu nguyện, ngươi không thấy là thẹn với nàng hay sao?"

Tiểu Khai chỉ cảm thấy tâm tình kích động, khó nói nên lời, hắn hít sâu một hơi, thấp giọng nói: " Hai chữ Trắc thê kia…ý tứ gì?"

Ngưng Hương bĩu môi, vốn còn muốn mắng, nước mắt lại hạ xuống: " Vận tỷ nói ngươi thích nhất là Tiểu Trúc cô nương, cho nên Tiểu Trúc cô nương mới là chánh thê, chúng ta…chúng ta còn chưa đủ tư cách…"

Tiểu Khai há mồm, một chữ cũng nói không nên lời, nước mắt nhất thời tuôn ra.

Thanh âm Tiêu Vận vang lên ngoài cửa: " Muội muội, muội đừng kích động, sư đệ không phải là người không chịu trách nhiệm, hắn nhất định có nỗi khổ của hắn."

Ngưng Hương bão oán: " Tỷ tỷ, tỷ đang nói chuyện dùm hắn."

Tiêu Vận nhẹ nhàng cười, cũng không phản bác, ngược lại gật đầu với Tiểu Khai: " Sư đệ, nơi này xem xong rồi, đi ra cách vách nhìn xem đi."
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Bạn chấm truyện được mấy điểm!
loading...
DMCA.com Protection Status