Vô tự thiên thư

Chương 250: Thủy tạ chi nghĩa


Thanh âm này khí thế hung hung, vừa nghe đã biết không thiện ý, Tiểu Khai trầm xuống, nhất thời dừng chân nói: " Chúng ta vào xem."

Điền Tử Câm nhắc nhở: " Nếu ta không có nghe sai, đây là thanh âm của Thiên Sơn chưởng môn Diệt Sát Sanh."

Tiểu Khai mỉm cười, không hề đặt trong lòng, nhấc chân đi vào.

Trong đại sảnh Lưu Vân thủy tạ loạn thành một đoàn, đang chống nạnh đứng ngay trước quầy chính là vị Thiên Sơn chưởng môn mà Tiểu Khai từng gặp qua vài lần, trên lưng người này là một thanh trường kiếm chừng năm thước, thòng xuống khỏi mông, vừa nhìn thấy, quả thật còn có một chút ít hương vị cao thâm khó lường, vẻ mặt hắn đang kích phẫn, bàn tay còn đặt trên quầy chưa rút lại, bên dưới bàn tay, đã lún thật sâu chừng một tấc, coi như chiếc quầy dùng bạch ngọc tạo thành này xem như bị hắn làm phế bỏ.

Nữ đệ tử đứng ngay chỗ này nhìn qua chỉ là một tiểu cô nương cỡ mười bảy, mười tám tuổi, gương mặt thanh tú đỏ bừng, nước mắt uông uông, thoạt nhìn phảng phất như tùy thời muốn rơi xuống, nhưng đối mặt với tên hung thần ác sát này, lại không dám mở miệng, khiếp đảm nói: " Thiên Hương Phấn của Lưu Vân Thủy Tạ chúng ta vốn bán rất nhanh, ngài…ngài không phải không biết…"

" Biết thì làm sao? Biết thì các ngươi cũng không thể làm như vậy!" Diệt Sát Sanh thật sự đúng là thiết hán tử không hiểu phong tình a, mắt thấy tiểu cô nương người ta nước mắt như mưa, chẳng những còn không thu liễm, ngược lại thanh âm còn cao hơn vài phần: " Tu chân giới tứ đại linh dược, phái nào cũng liều mạng luyện dược để tận lực giao dịch, chỉ có đám đàn bà các ngươi, mỗi lần chỉ đem tới một chút, nói láo không sao, khi dễ chúng ta dễ bị gạt lắm à?"

Lời hắn vừa ra, ở bên cạnh có một người liên tục gật đầu: " Đúng vậy, bổn động chủ sớm đã muốn biết Thiên Hương Phấn ra sao, nhưng mỗi lần đi tới các ngươi đều nói bán hết rồi, hừ hừ, đến tột cùng là không biết bán hết, hay là không muốn bán đây."

Lại một người lắc đầu nói: " Lời của Chu động chủ không đúng, Thiên Hương Phấn đích xác có bán, chỉ có điều, người ta Hoàng Sơn Vân Vụ Tán bán cả mười phần, còn bọn họ có lẽ chỉ bán có hai ba phần Thiên Hương Phấn, sau đó thì bán hết, cũng không biết đến tột cùng là muốn gạt gẫm thiên hạ tu chân, hay là vị Lam chưởng môn xinh đẹp thiên tiên sẽ không muốn bán, ha ha ha ha."

Lời này nói ra có chút khắc bạc, ánh mắt Tiểu Khai chợt lạnh, chỉ thấy người này trong tay cầm quạt lông, trên đầu đội nón thư sinh, nhưng thật ra có trang phục của một phong lưu văn sĩ, chỉ là cặp mắt có điểm hẹp dài, lời nói ra nửa kín nửa hở, ngược lại có vẻ đáng khinh.

Tiểu Khai quay đầu thấp giọng hỏi Điền Tử Câm: " Đây là sao vậy?"

Sắc mặt Điền Tử Câm có chút hổ thẹn, lắc lắc đầu, thở dài nói: " Ta bình thường là vội vàng đi tới đại hội mua dược, bởi vì Thiên Hương Phấn có thể trực tiếp lấy từ Lưu Vân Thủy Tạ, cho nên bây giờ còn chưa từng đi vào trong đại sảnh này, nếu không phải hôm nay tiến đến, có lẽ vĩnh viễn cũng không biết, Lam chưởng môn lại vì Linh Sơn chịu ủy khuất lớn như vậy."

Hắn nhìn gương mặt có chút mê hoặc của Tiểu Khai, giải thích nói: " Chưởng môn, theo ta phỏng chừng, Lưu Vân Thủy Tạ là bị chúng ta làm liên lụy."

Thiên Hương Phấn của Lưu Vân Thủy Tạ, sản lượng kỳ thật cũng không ít hơn Hoàng Sơn Vân Vụ Tán, nhưng Linh Sơn ngày ngày phải chịu sấm đánh, mỗi ngày đều có người trọng thương, Lam Điền Ngọc tình thâm nghĩa trọng, sản xuất ra Thiên Hương Phấn có hơn phân nửa trực tiếp đưa tới Linh Sơn, còn lại chút thì đưa tới tiên đạo luận kiếm đại hội để bán, tự nhiên là không đủ. Nhưng Thiên Hương Phấn lại là thứ tu chân giới cực kỳ cần thiết,cho nên những người này vây quanh kêu réo mắng mỏ, thì đúng là khó tránh khỏi.

Tiểu Khai gật đầu, ánh mắt rơi xuống trên người Diệt Sát Sanh, nhíu mày nói: " Lưu Vân Thủy Tạ thân là một trong sáu đại môn phái, bọn người kia cư nhiên dám ở nơi này khiêu khích, không phải có chút khác thường sao?"

Sắc mặt Điền Tử Câm càng hổ thẹn, nói: " Lưu Vân Thủy Tạ vẫn duy hộ Linh Sơn phái, chuyện này đại bộ phận tu chân giới đều biết, năm phái khác thì mắt nhắm mắt mở, mặc dù không trở mặt với Thủy Tạ, nhưng cũng có chút cô lập Thủy Tạ, trơ mắt nhìn đám người này khiêu khích, có lẽ là vì năm phái không ai xuất đầu giúp đỡ mà thôi."

Tiểu Khai càng khó hiểu: " Nhưng Lưu Vân Thủy Tạ thân là một trong sáu phái, thực lực bản thân cũng phải hơn xa mấy môn phái linh tinh này chứ."

Điền Tử Câm lắc đầu cười khổ nói: " Từ Thục Sơn Vô Danh Phong mở ra Ỷ Thiên Phong Ấn, một nhóm lớn người tu chân ngàn năm trước trở lại tu chân giới, thực lực các môn phải đột nhiên tăng mạnh, nhưng những người tu chân lại không có ai thuộc về Lưu Vân Thủy Tạ, cho nên bây giờ, cả đám tam lưu tiểu phái cũng có được tu chân tâm pháp thượng thừa cực mạnh, ngược lại Lưu Vân Thủy Tạ, vẫn chỉ là những đệ tử trước kia, thực lực chính thức, có lẽ còn không bằng cả phái Thiên Sơn."

Hắn ngẩng đầu nhìn Diệt Sát Sanh, thấp giọng nói: " Nói về Thiên Sơn phái này đi, trong môn đã có hơn mười vị lão tiền bối trở lại sơn môn, dạy dỗ cho đệ tử Thiên Sơn, túc túc dạy mấy tháng, mấy tiền bối này mới phi thăng tiên giới, Diệt Sát Sanh tìm được sự chỉ bảo nhiều nhất, thực lực bây giờ, có lẽ cũng có thể liều mạng với chưởng môn năm phái khác rồi."

Hắn lại nhìn tên đi sau cùng Diệt Sát Sanh khiêu khích, thở dài: " Bọn người kia, mặc dù bây giờ thực lực thấp kém, nhưng chỉ cần bọn họ thiên phú cũng đủ, cũng sẽ có ngày không kém hơn Lam Điền Ngọc chưởng môn, Diệt Sát Sanh vẫn luôn muốn thay thế Lưu Vân Thủy Tạ trở thành một trong sáu đại môn phái cực mạnh nhất tu chân giới, theo ta xem, hắn rõ ràng cố ý kéo tới một nhóm người, muốn mượn cơ hội làm khó dễ."

Tiểu Khai hít sâu một hơi, trong lòng nhất thời giận dữ lên. Hắn vốn nghĩ đến chỉ có mỗi Linh Sơn bị ủy khuất, hôm nay mới biết được, trong âm thầm, Lưu Vân Thủy Tạ cũng bị liên lụy lớn như vậy, đã như vậy, hắn tự nhiên phải trút giận cho Lam Điền Ngọc mới được.

Lúc này, mấy tiểu cô nương Lưu Vân Thủy Tạ bị Diệt Sát Sanh mắng tới thần tình đỏ bừng, nước mắt tuôn tuôn. Bàn tay Diệt Sát Sanh đập mạnh lên bàn " ba ba", thoạt nhìn ý khí phong phát, đám người phía sau càng hi hi ha ha, hùng hùng hổ hổ, trong đại sảnh có chút người tu chân nhìn ra không đúng, nhưng không có ai dám tiến lên quát bảo ngưng lại, ngược lại đều thối lui ra sau, bọn họ vừa lui, Tiểu Khai bọn họ ngược lại đã hiện ra, Tiểu Khai thì cúi đầu trầm tư, nhưng thật ra không ai chú ý tới hắn, ngược lại thì Điền Tử Câm, nhất thời bị mọi người nhận ra.

" Di, đây không phải là Điền tông chủ cao thủ phái Linh Sơn hay sao chứ? Ha ha ha ha, sao ngươi không đi Nga Mi hoặc là Thục Sơn, ngược lại chạy tới nơi đây? Chẳng lẽ Lam chưởng môn ý nghĩ ngu ngốc không chủ động kêu người mang tới tặng Thiên Hương Phấn cho ngươi hay sao?"

" Chậc chậc, mọi người nhìn xem na đây chính là trợ thủ đắc lực của Thiên Tuyển môn chủ Nghiêm Tiểu Khai năm đó, là công thần khai sơn Điền tông chủ đây, nghe nói năm đó, đúng là hắn mang theo mấy yêu quái tu đạo, suýt nữa bị thiên lôi đánh, các ngươi nói chơi có vui không đây?"

" Ai nha, ta nói Điền tông chủ, ngươi bình thường không phải thực nghiêm túc lắm hay sao, hôm nay như thế nào miệng cũng há ra rồi, chẳng lẽ ngươi phát mao bệnh à? Di di, càng mở rộng ra kìa, ngươi không phải đem Vạn Độc Sa xem là Thiên Hương Phấn ăn tươi đó chứ?"

Đúng vậy, miệng của Điền Tử Câm đang há ra, hắn đang cười. Trước kia mỗi lần hắn tới nơi này tâm tình thực trầm trọng, nhưng bây giờ du nhiên lại có cảm giác hả hê, trong lòng nảy sinh ác độc nói: " Các ngươi mắng chửi đi, cứ chửi, chửi càng độc thì lát nữa lại càng thảm, yên tâm, chưởng môn tuyệt đối sẽ không buông tha các ngươi, các ngươi xong rồi."

Mấy tiểu cô nương nhận ra Điền Tử Câm, nhìn thấy hắn đứng chỗ này, nhất thời vây quanh đi tới.Mấy tiểu nha đầu khóc tấm tức, nhưng cũng không quên giận nói với Điền Tử Câm: " Điền tông chủ, ngươi muốn Thiên Hương Phấn thì trực tiếp đi tới Thủy Tạ chúng ta lấy là được, đến đây không phải bị bọn họ khi dễ thật oan uổng hay sao chứ?"

Trong lòng Điền Tử Câm cảm động, cười nói: " Ta không sợ khi dễ, nhưng thật ra các người, thật sự là chịu ủy khuất rồi."

Các cô nương liên tục lắc đầu: " Điểm ấy ủy khuất đâu có gì, ngươi nhanh đi mau thôi."

Điền Tử Câm lại lắc đầu: " Ta không đi, hôm nay không phải ta muốn tới, là chưởng môn muốn tới."

" Chưởng môn?" Các cô nương lắp bắp kinh hãi: " Linh Sơn không phải không còn chưởng môn nữa hay sao chứ?"

Điền Tử Câm cười a a, chỉ tay: " Các người xem."

Tiểu Khai đã ngẩng đầu lên, mấy tiểu cô nương rõ ràng chưa từng gặp qua Tiểu Khai, vẻ mặt mỗi người đều kinh ngạc, cả nước mắt cũng không chảy ra, ha ha nói: " Này…đây là…người các ngươi nói là Thiên Tuyển môn chủ hay sao?"

Đã không cần Điền Tử Câm trả lời nữa, bởi vì ánh mắt Diệt Sát Sanh đã quét tới, vừa dừng lại trên mặt Tiểu Khai, thì cả kinh nhảy dựng lên, thất thanh nói: " Nghiêm Tiểu Khai, ngươi…ngươi còn sống?"

Tiểu Khai cười hắc hắc, tiếng cười mang theo hàn ý khó hiểu: " Đúng vậy, ngươi không phải là vô cùng thất vọng rồi chứ?"

Năm đó Tiểu Khai tại tu chân giới danh đầu thật sự quá lớn, làm những sự tình quả thực vô cùng kinh thế hãi tục, Diệt Sát Sanh vô ý thức rụt ra sau một bước, lúc này mới nhớ tới bây giờ đang ở ngay trước mắt mọi người, trong cả đám người đông đảo. Trên mặt hắn có chút đỏ lên, nhanh bước tới trước một bước, ưỡn ngực nói: " Cho dù ngươi là Thiên Tuyển môn chủ, ta…ta cũng không sợ ngươi!"

" Đúng vậy, chúng ta không sợ ngươi." Chu động chủ phía sau nhưng thật ra dũng cảm, rõ ràng vọt tới phía trước hai bước, lớn tiếng nói: " Không phải chỉ là một Thiên Tuyển môn chủ thôi sao, hừ hừ, năm đó ta vắng mặt, nếu không, làm gì tới phiên ngươi xuất đầu!"

" Động chủ nói đúng a!" Lá gan của vị phong lưu văn sĩ càng lớn hơn, loạng choạng vẫy quạt lông, thản nhiên bước tới ba bước, lắc đầu nói: " Thế gian anh hùng, một cử thành danh, hôm nay tu chân giới cao thủ nhiều như mây, nhân tài cường thịnh, khu khu một Thiên Tuyển môn chủ, lại có gì đáng sợ?"

Vị động chủ này là chủ nhân Song Tu Động, mà vị văn sĩ kia lại là chủ nhân của Thanh Liên Quật, hai người này nửa năm trước còn đang kiếm cơm ăn tại thế tục giới, Chu động chủ điển hình là nông dân, phong lưu văn sĩ lại là một thầy dạy ngữ văn tại trường tiểu học nông thôn, hai người này đúng là chỉ kiếm cơm ăn chờ chết, nhưng vận khí *** chó đến rồi đỡ không được, vô cớ chạy ra hai vị tu chân cao nhân, nói là Song Tu động chủ và Thanh Liên Quật chủ, đem hai người đưa vào tu chân môn, truyền thụ một Đại Thông tu luyện tâm pháp, sau đó thì phi thăng mất, cứ như vậy, thân phận hai người nhất thời thăng cấp, đều mang theo một chữ " Chủ" trong đó.

Sư phó ban ngày phi thăng làm cho lòng tin tưởng của hai người thăng cao, đều nghĩ thấy bản thân mình là tu chân kỳ tài, nhất định không phải vật trong ao, từ nay về sau khẳng định sẽ hóa rồng, vì vậy khua chiêng giống trống chiêu binh mãi mã, thu nhận đệ tử, là chủ của một phái, sau đó, gặp được chưởng môn Thiên Sơn Diệt Sát Sanh, liền ganh đua, nhất thời thấy Diệt Sát Sanh như người trời, không nói hai lời liền nhận làm lão đại, từ đó về sau tạo thành một ổ.

Hai người này cả chưởng môn sáu phái cũng không phục, chỉ khẳng định lão đại là tu chân giới đệ nhất cao thủ, hôm nay bỗng nhiên trống rỗng chui ra một Thiên Tuyển môn chủ ngay cả nghe cũng chưa từng nghe nói qua, cư nhiên dám can đảm đương trường bức bách, cùng lão đại gây sự, lúc này mới nhẫn không thể nhẫn hơn, cho nên hai người không hề nghĩ ngợi liền vọt đi ra, đã nghĩ muốn ở trước mặt lão đại hảo hảo biểu hiện một phen, đây đúng là điển hình kẻ không biết thì không sợ.

Tiểu Khai tự nhiên là mặc kệ mấy tên linh tinh này, ngược lại nhìn Diệt Sát Sanh câu đầu ngón tay: " Tới, chúng ta đánh một trận thử xem."

Lời này nói ra, phong lưu văn sĩ càng nghênh ngang nghĩ, hắc hắc, bảo đánh một trận thử xem, này rõ ràng không phải là phong phạm cao thủ a, phong lưu văn sĩ tự hỏi trong thân mình cũng có chút văn chương, tự nghĩ cao thủ tranh chấp ít nhất ý cảnh phải cao, cho dù làm không được vẻ " trăng sáng trong đêm, trên đỉnh Tử Cấm, một kiếm từ phía tây tới, như tiên trên trời" như Diệp Cô Thành( truyện Lục Tiểu Phụng, Tây Môn Xuy Tuyết) ít nhất cũng phải nên có " Kiếm hoa yên vũ giang nam" thanh lệ, hai chữ " đánh nhau" này, chậc chậc, quả nhiên có làm nhục văn nhã a. Hắn hận sắt không thành cương mà thở dài, hai chân đứng thẳng theo hình chữ bát, cả thân hình thẳng tắp, vẻ mặt có điểm trầm thống, chậm rãi nói: " Vậy nhượng cho bổn quật chủ kiến thức một chút phong thái của các hạ đi!"

Tiểu Khai nhìn hắn nhếch miệng cười, một cái tát đánh tới, xa xa cách xa bảy tám thước, đánh Thanh Liên Quật Chủ bay ngửa mặt lên trời, còn vẽ ra một đạo quỹ tích mạn diệu, trực tiếp rơi ra bên ngoài sảnh, có lẽ rớt trúng người nào đó, bên ngoài gà bay chó nhảy một trận cãi nhau ồn ào.

Chu động chủ nhất thời rụt súc cổ, nghĩ thấy có điểm không đúng, quay đầu nhìn xem, lão đại giống như chợt lui một bước, con mắt hắn vừa chuyển, đã núp sau lưng Diệt Sát Sanh, há miệng kêu to: " Lão đại, ngươi là giỏi nhất!"

Diệt Sát Sanh năm đó cũng từng thấy qua Tiểu Khai rat ay, đối với Tiểu Khai đích xác có tâm lý chướng ngại, nhưng dù sao nửa năm nay hắn tiến bộ nhiều phi thường, cùng so sánh với trước kia quả thực là như trời với đất, huống chi, hắn còn thủy chung nhớ tới việc muốn Thiên Sơn thay thế Lưu Vân Thủy Tạ, người này chợt có dục vọng, nhất thời lá gan chợt lớn, Diệt Sát Sanh " phi" phun ngụm nước bọt lên mặt đất, rút thanh kiếm sau lưng ra, cả giận nói: " ****, Linh Sơn chó má của ngươi cũng đã bị trời phạt, lão tử dựa vào cái gì sợ ngươi!"

Khoái kiếm của Diệt Sát Sanh năm đó nổi danh tại tu chân giới, bởi vì xuất kiếm cực nhanh, cho tới bây giờ không ai thấy rõ kiếm của hắn có bộ dáng gì, giờ phút này rút ra, mọi người bàng quang nhất thời âm thầm bật cười, nguyên lai cái vỏ dài năm thước này không phải đựng kiếm, mà là một cây gậy.

Mi tâm Tiểu Khai hiện một tia sát khí, câu câu ngón tay: " Đến đây đi."

Cặp mắt Diệt Sát Sanh loạn chuyển trên người Tiểu Khai, đã nghĩ muốn nhìn rõ sâu cạn của Tiểu Khai, nhưng chút hơi thở của hắn xuyên thấu qua, chợt nghĩ thấy Tiểu Khai chỉ là một hình ảnh trong suốt, cả mảy may hơi thở đều không nhìn thấy, đừng nói là tiên linh khí, ngay cả một tia nhân khí cũng không có.

Ý niệm trong đầu Diệt Sát Sanh đổi tới đổi lui, nghĩ thầm: " Lúc ấy hắn rõ ràng đã chết, bây giờ lại đi ra, cư nhiên ngay cả một chút hơi thở cũng không có. Chẳng lẽ…chẳng lẽ hắn hóa thành quỷ sao? Nếu là quỷ thì không cần phải sợ, tùy tiện tại Long Hổ Sơn tìm một đạo sĩ tam lưu biết tróc quỷ, huống chi là bổn chưởng môn."

Hắn vừa chuyển niệm, lại nghĩ thầm: " Lúc ấy hắn bị đánh thành trọng thương, cho dù không chết, có lẽ đã nguyên khí đại thương, nhìn bộ dáng bây giờ của hắn, có phải là do công lực bị phế biến thành người phàm không? Hắn giả vờ lãnh tĩnh như thế….chẳng lẽ…chẳng lẽ là muốn hù dọa ta?"

Chỉ vài giây này, trong đầu Thiên Sơn chưởng môn vòng vo vô số ý niệm, rốt cuộc hét lớn một tiếng, cây gậy trong tay hóa thành bạch quang, trực tiếp hướng Tiểu Khai vọt tới.

Thiên Sơn khoái kiếm danh dương tu chân giới, một kiếm này( ân, miễn cưỡng xưng là kiếm đi) rat ay, nhất thời đại sảnh tràn đầy kiếm quang, phảng phất trong phút chốc đã chia làm ngàn kiếm vạn kiếm, người tu chân trong đại sảnh xem vào trong mắt, mỗi người tâm động vô cùng, tự nghĩ vạn vạn ngăn cản không được, nhịn không được đều nghĩ: " Thần thông như vậy, có lẽ Thiên Tuyển môn chủ rất khó ngăn cản được a."

Lại sau đó, trong đại sảnh vang lên " thương" một tiếng, tất cả kiếm quang hoàn toàn thu liễm, mọi người mắt nhìn qua, chỉ thấy Tiểu Khai yên tĩnh đứng tại chỗ, phảng phất như tư thế chưa từng biến qua, hai tay xoa xoa, không biết ở đâu hiện ra một đoàn bạch thiết, bị hắn xoa thành một miếng sắt, tiện tay ném xuống đất.

" Ách…Đây là làm chi?" Trong đầu mọi người toát ra câu hỏi.

Trong đám người có người đầu tiên phát hiện ra vấn đề: " Các ngươi xem, thanh kiếm của Thiên Sơn chưởng môn…Giống như không thấy nữa." Hắn lại nhìn xuống mặt đất: " Còn miếng sắt kia…chẳng lẽ chính là khoái kiếm của chưởng môn Thiên Sơn?"

Diệt Sát Sanh đứng ở đó, nhìn qua so với Tiểu Khai còn im lặng hơn, còn cao thâm khó lường, nhưng chậm rãi, đợi trong đại sảnh im lặng xuống tới, mọi người chợt nghe là thanh âm gì đó, mọi người cẩn thận lắng nghe, mới phát hiện thanh âm này là từ Thiên Sơn chưởng môn trên người vọng lại, mọi người lại nhìn kỹ, nhất thời giật mình hiểu ra: Nguyên lai Thiên Sơn chưởng môn đang phát run.

Đúng vậy, toàn thân Diệt Sát Sanh run thật lợi hại, một trận rồi một trận sợ hãi từ trong tim tràn ra, hắn vốn nghĩ ít nhất mình cũng có lực liều mạng, nhưng thanh kiếm vừa bay ra, hắn đã cảm thấy thanh kiếm chợt mất tích, chính mình luyện bổn mạng phi kiếm suốt trăm năm cư nhiên đã bị người chặt đứt liên lạc, Diệt Sát Sanh nguyên khí tổn hao nhiều, một búng máu vốn nên phun ra, nhưng hắn bỗng nhiên phát hiện cả miệng của mình không mở ra được, phảng phất có một bàn tay vô hình đang bịt miệng mình, sau đó ngụm máu kia trôi tuột trở về.

Rồi sau đó, hắn mới nhìn ra phía trước.

Ánh mắt của hắn dù sao cao hơn người bình thường rất nhiều, trong lúc tích tắc, vẫn nhượng cho hắn thấy rõ hết thảy. Thanh kiếm đang nằm trong tay Tiểu Khai, phảng phất như biến thành đống bùn đất, trong phút chốc cuộn thành một đoàn, hắn lại nháy mắt, Tiểu Khai đã duỗi tay ra, bắt đầu xoa kéo nó.

Bản thân mình nghĩ cũng có thực lực đáng kiêu ngạo, nhưng trong mắt đối phương, lại là như đứa con nít đang chơi bùn đất, giờ khắc này, Diệt Sát Sanh có điểm sợ chết.

Tiểu Khai bắn ngón tay, Diệt Sát Sanh chợt cảm thấy lực lượng giam cầm mình đã biến mất, miệng đã mở ra, Tiểu Khai nhìn hắn cười cười: " Biết nên làm như thế nào rồi chứ?"

Diệt Sát Sanh ngây người ngốc ra, bỗng nhiên phát ra một tiếng kêu to tràn ngập sợ hãi, đường đường Thiên Sơn chưởng môn lại xoay người bỏ chạy ra ngoài, trong chớp mắt chạy đã không còn thấy bóng, Chu động chủ phảng phất còn chưa hiểu được, nhìn xem bên này rồi nhìn lại bên kia, bỗng nhiên kêu to lên: " Lão đại từ từ chờ ta!" Rồi cũng khua chân chạy té khói ra ngoài.

Tiểu Khai nhẹ nhàng một trảo, đã bắt vị động chủ này lăng không trở về, chỉ vào miếng sắt trên mặt đất: " Đây là Xích Tinh Thiết, đừng lãng phí, đem về cho lão đại ngươi đi."

Chu động chủ có điểm mê mang nhặt lên miếng sắt, mặc dù không rõ rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, nhưng cũng nghe lời chầm chậm đi ra ngoài, Bác Học chân nhân nhìn thấy buồn cười, lắc đầu thở dài: " Người này thiên tư ngu ngốc, không ngờ có thể tiến vào tu chân giới, thật sự là kỳ quái."

Nếu nói thủ đoạn Tiểu Khai đối phó Diệt Sát Sanh vô cùng cao thâm khó có thể xem hiểu được, nhưng lăng không một trảo vừa rồi rõ ràng có thể thấy, Chu động chủ mặc dù dưới tay không có mấy đệ tử, dù sao cũng là một phái đứng đầu, nhưng rơi vào trong tay vị Thiên Tuyển môn chủ này, lại phảng phất giống như món đồ chơi tùy tiện nhào nắn, hiển nhiên vị Thiên Tuyển môn chủ này thực lực đã đạt tới trình độ đáng sợ, mọi người vừa thấy là hắn xuất đầu cho Lưu Vân Thủy Tạ, đã như vậy, mấy vị vừa mới kêu réo vừa rồi, cũng nhanh chóng ngậm miệng lại, không một tiếng động lui ra sau mấy bước.

Bên kia nữ đệ tử của Lưu Vân Thủy Tạ mỗi người trợn tròn mắt, thẳng đến Tiểu Khai đi thẳng đến trước mặt, mới lộ ra thần tình vui mừng, Điền Tử Câm trêu: " Vừa rồi còn khóc đến ướt đẫm, bây giờ sao lại nín hết rồi."

Chúng nữ hì hì cười, đi trở về quầy, nhìn hơn mười dấu tay trên quầy, lỗ chỗ nham nhở, hiển nhiên là đã bị hủy, nhất thời thu liễm sắc mặt vui mừng, oán giận nói: " Tên quỷ chán ghét kia, đã đánh hư cả quầy, có lẽ còn mất một đoạn thời gian không thể tham gia đại hội."

Tiểu Khai ngạc nhiên nói: " Đơn giản là một khối ngọc thai mà thôi, có cần phức tạp như vậy không?"

Điền Tử Câm giải thích: " Chưởng môn, cái thai này là có chút giảng cứu…"

Sáu phái lúc ấy định ra tiên đạo luận kiếm đại hội, thì làm rất tinh tế, tỷ như nặng yếu nhất chính là làm sao phòng bị cướp bóc?

Những cao thủ của sáu đại phái đều cố gắng tu luyện, phái ra những người tham gia tiên đạo luận kiếm đại hội đều là những đệ tử sơ cấp mới nhập môn, mấy đệ tử này cũng chỉ có thể đối phó được người thường, một khi gặp phải người tu chân lòng mang ý xấu, thì nửa điểm lực chiến đấu cũng không có. Mặc dù không mấy ai dám cướp bóc sáu đại phái, nhưng dĩ nhiên phải thi thố sự đề phòng, bày ra phải xem được, cho nên mấy vị chưởng môn thương lượng, thì quyết định làm thêm chút công phu lên những thai tử.

Đừng xem trong đại sảnh chỉ là một khối ngọc thai bình thường, kỳ thật bên trên bố trí trận pháp kết giới rất cao minh, bao bọc những bảo bối trên thai vô cùng nghiêm mật, mặc dù có người tu chân nổi lên ý xấu, dù xử lý được đệ tử giữ thai, nhưng không có biện pháp phá vỡ kết giới lấy được bảo bối.

Tu chân giới rất nhiều thiên tài địa bảo, đối với hoàn cảnh yêu cầu cũng thực là hà khắc, tỷ như phía sau núi Linh Sơn có Thải Vũ Thiên Cầm, bọn chúng cũng chỉ có thể đậu trên Man Bồ Đề, nếu không sẽ mất hết, cho nên, vì nhượng cho mấy tài liệu này cam đoan linh khí không bị mất hiệu quả, thì khối ngọc thai này không thể sử dụng thanh ngọc bạch ngọc bình thường mà chế tác, mà phải chọn thượng đẳng ngọc thạch thuần túy không hàm tạp chất, sau đó do cao thủ trong môn phái rót vào tiên linh khí gia cố, lúc này mới xem như hoàn thành được công trình sơ bộ.

Tài liệu càng cao cấp thì càng khó luyện chế, vì ngọc thai yêu cầu quá nhiều, nên luyện chế cũng phá lệ phiền toái, khối ngọc thai này của Lưu Vân Thủy Tạ, đúng là Lam Điền Ngọc tìm ba ngày thời gian mới đích tay luyện ra tới, vừa rồi Diệt Sát Sanh sở dĩ dùng hết khí lực vỗ ngọc thai, đã đúng là có chủ ý đảo loạn, muốn phá hư sinh ý của Lưu Vân Thủy Tạ, tốt nhất là kích cho Lam Điền Ngọc tức giận, mới có thể cùng Lam Điền Ngọc chiến đấu theo quy củ một hồi, cướp đoạt bài danh trong sáu đại môn phái.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Bạn chấm truyện được mấy điểm!
loading...
DMCA.com Protection Status